Trong mắt Triệu Xuyến, bông hoa này bình thường chẳng có gì đặc biệt, bên bờ hồ Tiền Đường nở đầy hoa giống như thế.
Nhưng trong mắt Đinh Hương, bông hoa này lại sở hữu vẻ quyến rũ đặc biệt lay động lòng người, sinh động và tràn đầy sức sống.
Triệu Xuyến cười trêu: "Nhìn ánh mắt của cậu kìa, đừng có thành kẻ si mê đấy nhé! Thích bông hoa này đến vậy thì để mình tới hái giúp cậu."
Nói xong cô ấy bèn bước vào lùm cây định hái hoa.
"Đừng!" Đinh Hương vội ngăn lại: "Hoa đẹp như thế, cậu hái nó làm gì. Đây là khu ngắm cảnh, phải biết giữ chút công đức chứ."
Triệu Xuyến bèn dừng tay, xoay người quay trở lại, nhún vai: "Được rồi, được rồi, giữ công đức, không hái hoa. Nhưng xin cậu đấy đừng lên cơn si mê nữa được không, bằng không thì mau tìm một người đàn ông mà lấy đi!"
Đinh Hương cười mắng: "Chính cậu mới si mê đấy!"
Triệu Xuyến nói: "Mình có si mê cũng chẳng ích gì, không giống cậu, xinh đẹp như vậy, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Đàn ông vừa nhìn thấy cậu ấy à, y như ruồi ngửi thấy trứng gà thối vậy!"
Đinh Hương đang định phản bác, bỗng nghe phía sau có người nói: "Ví von như vậy không hợp đâu, không phải ruồi ngửi thấy trứng gà thối, mà là bướm ngửi thấy hương hoa thơm."
Hai người quay lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện đó lại là Park Seong Gong đã gặp ở cung thể thao.
Park Seong Gong đã thay sang đồ thường, đã hoàn toàn không còn vẻ gì của một vận động viên. Thân hình cao ráo, ngũ quan hài hòa, rất có dáng vẻ của một ngôi sao, cộng thêm thần thái và ánh mắt ngạo nghễ, đi trên đường cũng khiến không ít nữ du khách ngoái đầu lại nhìn.
"Người đẹp như cô Đinh Hương đây, sao có thể ví như trứng gà thối được chứ!" Hắn nói.
Đinh Hương không ngờ Park Seong Gong lại xuất hiện ở đây, trong lòng chợt thấy chán ghét, bèn quay mặt đi chỗ khác.
Triệu Xuyến vốn có chút thiện cảm với Park Seong Gong, còn định xin chữ ký. Nhưng từ khi hắn phái Min Sang Won đến ép Đinh Hương đi ăn, thiện cảm của cô ấy dành cho hắn đã mất hết sạch.
"Này, anh là người gì mà vô lại thế, còn bám theo đến tận đây? Tôi thấy anh đúng là ruồi nhặng đấy!" Triệu Xuyến nói.
"Sao vậy, nơi này không thể đến à? Cảnh đẹp Tiền Đường, một nửa là ở hồ này. Tôi vừa thắng một trận đấu quan trọng, đến đây thư giãn chút, không được sao?"
"Thế này đi, với tư cách khách quý nước ngoài, bây giờ tôi cho hai vị một cơ hội thể hiện lòng hiếu khách, làm hướng dẫn viên cho tôi, đưa tôi đi tham quan hồ Tiền Đường, thế nào?"
Park Seong Gong mỉm cười, nụ cười mang dáng vẻ của nhà vô địch, làm điệu bộ giả vờ duyên dáng, nhún vai ra vẻ như đang bố thí, nghĩ rằng hai cô gái trước mặt nhất định sẽ không do dự mà vui sướng tiếp nhận sự bố thí của hắn.
Lần đầu tiên Đinh Hương gặp một người không biết xấu hổ như vậy. Trước đây cô ấy cũng từng bị đàn ông quấy rầy, chẳng hạn như Chu Húc lúc đó hay đi theo sau Trương Nhất Bình. Nhưng dù Chu Húc có xấu xa và phiền phức thế nào, cũng không kiêu ngạo như người trước mắt này, tự tin quá mức, tự tin đến mức khiến người khác ghê tởm.
"Xin lỗi, chúng tôi không hứng thú."
Đinh Hương kéo Triệu Xuyến định bỏ đi.
Park Seong Gong dường như không hề thất vọng, cứ như cô ấy đã nằm trong tay hắn, không thể thoát được.
"Đợi đã, người đẹp Tiền Đường, cho phép tôi tặng cô một bông hoa tươi."
Hắn bước vào lùm cây, đưa tay hái bông hoa đó.
"A!"
Đinh Hương thốt lên một tiếng, muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp.
Park Seong Gong cầm bông hoa trên tay, chậm rãi tiến đến gần cô ấy.
Đinh Hương ngơ ngác nhìn bông hoa trong tay hắn, như thể nhìn thấy một sinh mệnh tươi đẹp vừa mất đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất