Lúc mưa rơi trên hồ Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đến Đông Hải.
Đảo nam của đảo Cửu Long cũng mưa, hơn nữa đó còn là một cơn mưa như trút nước.
Nhìn từ phía xa, bầu trời phía trên đảo bị mây đen bao phủ, màn mưa như tấm rèm xám rủ xuống che kín cả hòn đảo.
Có thể thấy phía trong mây đen và mưa như thác đổ ấy là những tia chớp màu tím lóe lên, những tia điện tán loạn khắp nơi, hòa cùng làn sương mù lan rộng trên biển.
Lý Dục Thần lập tức cảm thấy tình hình không ổn, vội lao vào trong màn mưa.
Ở vùng nước được hòn đảo hình bán nguyệt bao quanh, một nửa cơ thể của Tử Điện Long Man trồi lên trên mặt nước, đầu vươn cao chạm đến mây, những tia điện màu tím quấn quanh người nó theo hình xoắn ốc lên đến đỉnh đầu, sau đó ngưng tụ lại ở sừng rồng nhô lên rồi phóng ra một dòng điện khổng lồ.
Lục Kính Sơn lơ lửng giữa không trung ở trên hòn đảo, tóc tai rũ rượi, hai tay giơ cao, giống như bị điên vậy.
Những cột đá cổ trên đảo đều đã đổ sập. Hai lá cờ Lý Dục Thần để lại để bổ sung thiếu sót cho trận pháp cũng đã biến mất.
Lá cờ còn lại được Lục Kính Sơn cầm dự phòng hiện đang mở rộng che chắn trên đầu ông ấy, chặn các tia điện màu tím đang đánh xuống, cũng như giữ lại chút uy lực cuối cùng của trận pháp cổ xưa đang lung lay sắp đổ.
Nhưng Lục Kính Sơn đã là nỏ mạnh hết đà, cơ thể, pháp lực và cả ý chí đều đã đạt đến cực hạn.
"Sư huynh!"
Lý Dục Thần hét lên, vung kiếm Huyền Minh chém ra luồng kiếm khí màu đen, xé rách màn mưa và mây đen lao về phía long yêu.
Anh lao đến bên người Lục Kính Sơn, đỡ lấy lá cờ Xích Hỏa Lưu Diệm, ổn định trận pháp.
“Sư huynh, huynh sao rồi?”
Nhìn thấy Lý Dục Thần, Lục Kính Sơn lập tức thả lỏng cơ thể, chút sức lực còn sót lại chợt vụt mất, lúc này ông ấy mới cảm thấy cả người mình suy kiệt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Dục Thần..."
Lý Dục Thần nhận ra hiện tại Lục Kính Sơn đang bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Không chỉ kinh mạch và nội tạng bị tổn thương không thể phục hồi do sét đánh không, mà ngay cả thần hồn cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
“Sao lại thành ra thế này? Bando Shuichi đâu?”
“Là... là gia tộc Mitarai...” Lục Kính Sơn thều thào nói: “Bando... chết rồi...”
“Gia tộc Mitarai hả?”
Lý Dục Thần chưa kịp hỏi thêm thì con long yêu kia đã bắt đầu phát động một đợt tấn công điên cuồng.
Anh vội ấn vài huyệt đạo trên người Lục Kính Sơn để phong bế kinh mạch, sau đó quay người đối mặt với long man.
Dưới pháp lực của anh, lá cờ Xích Hỏa Lưu Diệm bốc cháy dữ dội, đồng thời kết hợp với sức mạnh còn lại của trận pháp, chặn các tia điện màu tím của long yêu, cũng như nhốt nửa người dưới của long yêu vào trong trận pháp.
Long yêu vùng vẫy suốt ba ngày, lúc thấy mình sắp thoát ra được thì Lý Dục Thần xuất hiện rồi ổn định lại trận pháp sắp sụp đổ, hỏi sao nó không giận cho được.
Tử Điện Long Man giận dữ lắc lư cơ thể khổng lồ, khiến mây đen trên bầu trời bị nó đong đưa bay tứ tung.
Người dân trên đảo Cửu Long chứng kiến những biến đổi kinh khủng khiếp trên bầu trời đảo Nam.
Lý Dục Thần một tay giữ cờ Xích Hỏa Lưu Diệm, một tay mở chiếc hộp gỗ đựng cây cung Tiền Vương ra, cây cung Tiền Vương lập tức bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Anh truyền thần niệm vào cây cung, cảm nhận tiếng ngân vang và lực căng mạnh mẽ từ dây cung.
Cây cung Tiền Vương từ từ bay lên, càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã hóa thành một cây cung khổng lồ vắt ngang trời biển.
Dương khí từ phía đông dâng lên, âm khí cũng chìm xuống ở phía tây, hai luồng sức mạnh âm dương kéo căng dây cung, sức mạnh của đất trời cũng hội tụ trên dây cung.
Đây nào phải là cây cung Tiền Vương, đó rõ ràng là cung Càn Khôn!
Nhưng hiện tại cũng chỉ thiếu một mũi tên Chấn Thiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất