Tiền Khôn chăm chú nhìn vào những dòng chữ mật mã hiện lên trên sách ngọc.  

 

Nhìn một lúc, nét mặt ông ấy trở nên kỳ lạ, lúc thì kinh ngạc, chốc lại bần thần, đôi khi còn nhíu mày.  

 

Đọc xong, ông ấy thở dài một hơi.  

 

“Ông ơi, trên đó viết gì vậy ạ? Ông mau nói cho cháu biết đi, cháu sốt ruột lắm rồi!” Tiền Hân Đồng thúc giục.  

 

“Cháu sốt ruột cái gì!” Tiền Khôn lườm Tiền Hân Đồng một cái, sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.  

 

Lý Dục Thần nói: “Anh à, nếu có liên quan đến bí mật của nhà họ Tiền không tiện nói ra, thì anh cũng không cần phải nói ngay lúc này đâu. Cô Tiền đây sốt ruột nãy giờ, nào về anh cứ từ từ kể cho cô ấy nghe.”  

 

Thực ra Lý Dục Thần nhận ra nội dung trên đó có lẽ ngay cả Tiền Hân Đồng cũng chưa chắc đủ tư cách để biết.  

 

Tiền Khôn lắc đầu một cái, rồi lại bật cười tự giễu: “Haiz, đúng vậy, gia tộc lớn, luôn có những bí mật không tiện nói ra. Chỉ là trong này có nhắc đến cây cung Tiền Vương, chú có thể nghe một phần.”  

 

“Sao cơ?”  

 

Lý Dục Thần cũng rất tò mò về nguồn gốc của cây cung Tiền Vương, hiện tại cây cung đang ở trong tay anh, cũng đã đến lúc trả nó về nhà họ Tiền rồi.  

 

“Anh cứ nói, à đúng rồi, cây cung Tiền Vương đang ở đây, đại sư Trí Nhẫn đã viên tịch, giao long ở Tiền Đường cũng đã không còn, cũng đã đến lúc trả vật về chủ cũ.”  

 

Nhưng Tiền Khôn lại khoát tay nói: “Chớ vội trả cung, chú nghe anh nói xong đã.”  

 

“Theo sách ngọc này ghi lại, địa cung này không phải do Tiền Vương của nhà họ Tiền bọn anh xây dựng, mà là nơi được Ngô Việt Vương - Câu Tiễn dùng làm căn cứ đóng binh bí mật thời Xuân Thu. Sau khi nhà Việt bị nhà Ngô tiêu diệt, Việt Vương nằm gai nếm mật, bí mật xây dựng căn cứ ngầm này ở Tiền Đường, chuẩn bị kho vũ khí và kho lương thực, chờ thời cơ để chinh phạt Ngô.”  

 

Tiền Hân Đồng chợt cất tiếng: “A, chẳng trách trong kho vũ khí toàn là giáo mác với thương, nhìn giống như vũ khí thời Chiến Quốc vậy. Ông ơi, nếu ta lấy những binh khí thời Xuân Thu này ra ngoài, há chẳng phải sẽ làm thế giới chấn động hay sao? Chúng chẳng thua đội quân đất nung bao nhiêu đâu!”  

 

Tiền Khôn sững người một chốc, không ngờ đây là những suy nghĩ của cháu gái mình, ông ấy chỉ biết lắc đầu.  

 

Lý Dục Thần nói: “Em không hiểu binh pháp, nhưng em biết vào thời đó Tiền Đường vẫn còn là một đầm lầy lớn, đê chắn sóng vẫn chưa được xây, nơi này chắc chắn sẽ thông ra biển.”  

 

“Đúng vậy, đúng là lúc đó nơi này thông ra biển thật, hơn nữa nó còn là nơi giao thoa của các dòng hải lưu lớn trên thế giới, nếu không đi bằng thuyền lớn thì không thể vượt qua. Đây cũng là nơi quan trọng nhất trong việc kiếm soát lũ lụt của Đại Vũ, vậy nên thời xưa nó mới được gọi là ‘Vũ Hàng,’ cái tên Dư Hàng ngày nay cũng từ đây mà ra.”  

 

“Vũ Hàng...” Lý Dục Thần lập tức cảm thấy thông suốt sáng tỏ: “Em hiểu rồi, e là địa cung này cũng không phải là do Việt Vương Câu Tiễn xây dựng, mà nó chính là di tích còn sót lại khi Đại Vũ trị thủy. Chỉ có thần nhân như Đại Vũ mới có thể để lại thần tích như vậy.”  

 

Gương mặt của ba cô gái đều lộ vẻ kinh ngạc.  

 

Tiền Khôn cười lớn: “Chú em này quả là thông minh! Nước X vốn là hậu duệ của Vũ, bị bao vây ở Hối Kê. Sau khi Câu Tiễn bại trận đã ở Hối Kê nằm gai nếm mật, nhưng lại bí mật tận dụng địa cung Vũ Hàng để đóng binh trữ lương. Ngô Vương dù thông minh đến đâu cũng không thể ngờ rằng dưới vùng nước lớn mênh mông này lại có một thần tích như vậy.”  

 

"Nếu vậy thì tại sao nơi đây vẫn còn nhiều binh khí chưa được sử dụng chứ?" Tiền Hân Đồng thắc mắc nói.  

 

"Bởi vì sau đó Ngô Vương tự bại, Câu Tiễn diệt Ngô, nhiều nhất cũng chỉ cần ba nghìn quân X là đủ để chiến thắng, mớ binh khí được cất giữ tại đây tất nhiên cũng sẽ không dùng được nữa. Chỉ có lương thực được đưa ra ngoài, bởi vì việc tái thiết nước X lúc ấy, binh khí không phải là thứ cần thiết, chỉ có lương thực mới là thứ cần để nuôi dân."  

eyJpdiI6Imk0MTcyak44MDVzY2FRZTVEYjUwOGc9PSIsInZhbHVlIjoiZXR4QlpcLytWajQ1b0pDSXY3TmFpeTdPOW81aFwvTkRCOEI1TnZjaHcwUGZ0UHB1d0d5WTl5RktpSEhYanV0SVlNIiwibWFjIjoiZGRjZGY5OGIxNTc0MDA4N2Y3Y2Q5NTZiMTA1Y2JlMzc3ODA1YTI5ZGM4NmJjOWZjODgwZWRhNzJjZmE3ODE1MiJ9
eyJpdiI6IkJDaFd4RVJsRVNHODAxWTFxNTZyelE9PSIsInZhbHVlIjoiSytEVGNrNTN3Z3RBV3hvUDlIZGZCcUFkc3JCWE90UFRic1wvMFBiREdRenJ2WXhzQUtiNmhGb3lMXC9RWFY0K3ltRFpRYmU1ZHFZdEY5TFJXWUF6WmNoN1daSUg2QlVxQ1Qxb3pnYk5xOHhuS3RFVE9JVmoyd01JQVwvbmpJK3VLZWMzYzNVWXBSV0VYbVljbXA0WDBDU0Y5MEE1WG9pWHpMc3pZaFVKc045MW84NzlGb3RaaFFpRlNjeklPUlFVSUl2R0ttUVQ4UVRUeUFrNkV2cmpFQVVMcXJKbzZVMFpMVXAweno5cGI4U2tCQ0NCMjRFK3VjSTU5TXB1M29JeUtJb1wvZ0VFTzVoUlJBTG1SSnJQSXNsUzF1QVo1cDMwbnJLSm12cjZZcU5kTWFGK05mbXF2am1FUzVnSWJON2xvUXRcL0NRdHJWdUNhY2ZoYm1KNE52QzlJa3VvaEdKbkZ4SDFjSnJWaCs4XC9QWmw4RUFtOGpKc21ldkhaRlA3SlwvYlk3dmR6MU9Pdjd2VkszeWlzUWlJYkxnRjhOdGJuOXVEbEFYSzhXQXpBdzhJUjdTYzVna1k2dm1rUkxaY3hVbk9wUVdKSWFrXC9DbElmSUZaZisrUnlzbzVoMFpEUE45VUtWWDNyNzYrNUJ2Q083N2R5K1VIQUk4VnVVMm1Eb29zb1psMWNXU1RZQU1sazhjRmVhSytOanlMUU5SV1BEeG55SXh1ZlhCaEczSzZrUnlqT0tZZFNUTjhPdVF1UGVQRWJNZ3BrckhWZzJqUUdKTUFQZlIxVVR1VE9tVmpVVUd5cStORjJEQnlZbWFIWVVtMXpqOENGQ3FxOVdFenQ0eWNrWW9XV0VTbVlaOE5ETEd6ajlPb2JGdmJ2SjlvYlUzXC83ZXNXbjFSSWVybnpwb3ZXNTVEcmNDNmxrU0l1cUlVOW1qQjhuZFVSaEpNYWNubGV0M2FlbHBDd0dxdHVGU1NoN1FYVjk3OVhlaWRBeFVaUXgzWTltT2I3WmtNVzJVM1pSOFBERnFJVUJGMUhYM2VJelcrcGFlWEI3Z2NHSnJIclFCZHdtRThDT2dybkhEXC9KZDN6TnpXaFNmUlhcLytZdkgyOFdXQkZcLzlRRlhBUlhqMkNkUDFRZnpDWDlYbWRVaDlnWjhOc0hOdDZWdjFSc0p3eUVcLzJpXC85WnRwdlQ0eEhpVXNhNDhQOVRDUEtJMTExVGhcL0MzelRtc2tjcWpxWGY0VjY0N0lXOENvKzdqek1NMlZKTE1BbER5N05HTVdqVno2TVwvVlZXbHFpZytKOTI5N1wvRmhJZE00XC9MdkdpXC9aM0JEck9hTTFaRkc5RFlyVnZqbzJ4RDNzR1BBaUJvTThrVGdhb3lESk1cLzFVZWtoTmVVTE02eFh6REJ2UmNEYW1OUUpDa3RVQ0dxYUdEd01jb0xPUEhpbCthTEhmOHMzRm9PTUprUHhrVDFJS05jQjBYQlRyYzNWcnluY3c9PSIsIm1hYyI6ImI1YTQ5MzdhZjVhZDQ0NWJiOGViNDkwZDFhN2Q5NGRhZTIxM2I4ZmUxN2I0YmE5Nzk0YTMxYzIzZTQ2MmExMTQifQ==

"Cây cung này được cất giấu tại Hội Kê, sau đó nó được Việt Vương Câu Tiễn lấy lại. Cây thần cung của Câu Tiễn lại bị Ngô Vương cướp đi, giấu vào trong địa cung Tiền Đường, cũng nhờ vào cây cung này mà có thể trấn áp hàng trăm binh khí." 

Ads
';
Advertisement