Lý Dục Thần đưa Lục Kính Sơn trở về đảo Cửu Long.  

 

Khi Lục Kính Sơn nhìn thấy Lý Dục Thần đã có thể bay, trong lòng ông ấy càng thêm kinh ngạc.  

 

"Đệ... Đệ phá phong ấn của đại sư huynh nhanh như vậy sao?"  

 

"Không, không phải! Phong ấn vẫn còn, trên người đệ không có khí tức Tiên Thiên! Nhưng mà đệ... Sao đệ có thể bay lên được?"  

 

Dù Lục Kính Sơn đang bị thương, nhưng cảnh giới và thần thức của ông ấy lại không bị ảnh hưởng.  

 

"Đúng vậy, đệ chưa phá được phong ấn của đại sư huynh, chỉ là đệ tìm được một con đường khác để né tránh nó." Lý Dục Thần nói.  

 

"Con đường khác..." Lục Kính Sơn không hiểu: "Cho dù là đạo pháp nào của môn phái nào hay đạo pháp của nhà nào, muốn thăng tiến đều phải độ kiếp. Đại sư huynh đã phong ấn nguyên thần Tiên Thiên của đệ, khiến đệ không thể cảm ứng kiếp số Tiên Thiên, cũng không thể nào độ kiếp được, cũng thể nào sử dụng được quy tắc Thiên Đạo trong Tiên Thiên. Vậy mà đệ... làm sao đệ có thể vòng qua nó được?"  

 

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Lục sư huynh, thứ huynh nói đến đều là quy tắc nằm dưới Thiên Đạo, nếu như đệ không dùng tới quy tắc Thiên Đạo thì sao?"  

 

"Không thể nào!" Lục Kính Sơn càng thêm kinh ngạc: "Chúng ta tu đạo, chẳng phải chính là tu Thiên Đạo hay sao? Không nơi nào không có mặt Thiên Đạo chứ, làm sao mà né được?"  

 

Lý Dục Thần thở dài, Lục Kính Sơn đã tu đạo mấy trăm năm, suy nghĩ cũng cứng nhắc từ lâu, còn không bằng những người bình thường nghe anh giảng đã hiểu ở Phượng Đồng Cư.  

 

"Sư huynh, đệ vừa giảng một bài ở Hòa Thành, đệ định bỏ ra thời gian lên Kinh Đô giảng thêm một lần nữa, sau này nếu có cơ hội, đệ cũng sẽ đến đảo Cửu Long giảng một lần. Đến lúc đó, hy vọng huynh đến chỉ giáo thêm."  

 

Lục Kính Sơn nói: "Được, dù huynh không biết đệ đang định làm gì, nhưng đệ có tài năng kinh thiên động địa, phá được phong ấn của đại sư huynh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. E rằng thế gian này không còn ai có thể cản trở sự phát triển của đệ được nữa. Huynh chỉ mong rằng đệ sẽ không đi sai đường. Đảo Cửu Long là của đệ, đệ muốn làm gì ở đảo Cửu Long cũng được, không cần phải hỏi huynh, cứ tự mình quyết định là được."  

 

Hai người vừa đi vừa nói cũng đã đến đảo Cửu Long.  

 

Lý Dục Thần giao Lục Kính Sơn cho Ninh Phượng Toàn và Kỷ Quảng Lai, dặn dò vài câu rồi rời khỏi đảo Cửu Long.  

 

Anh không vội quay về mà đi về phía đông hòn đảo, tuần tra một vòng trên biển.  

 

Người Đông Doanh đã tốn bao nhiêu công sức mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng không thể thay đổi dòng hải lưu, cũng không cướp được cây cung Tiền Vương. Ngay cả Tử Điện Long Man khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được cũng không còn. Chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.  

 

Lý Dục Thần lo rằng họ vẫn sẽ gây chuyện trên biển, nhất là cổ kình Thái Âm kia, nó là mối đe dọa quá lớn.  

 

Thế nhưng sau khi tuần tra một vòng lớn trên biển, anh không phát hiện điều gì bất thường, cũng không cảm nhận được khí tức của cổ kình Thái Âm, có lẽ nó đã trở về theo tộc người cá.  

 

Không biết Trân Châu thế nào rồi, hy vọng cô người cá nhỏ ấy sẽ thuận lợi trên con đường tu hành của mình.  

 

Sau đó, Lý Dục Thần cũng không vội rời đi, mà đứng trên đại dương mênh mông, nhìn biển cả vô tận, cảm nhận khí tức bao la của nước, để ý thức mình lan rộng không giới hạn.  

 

Không biết đã trôi qua bao lâu, anh mới thu hồi thần thức.  

 

Sau đó, anh đi về phía bắc, tiến vào Đông Doanh.  

 

...  

 

Mitarai Kura gù lưng đứng trong khoảng sân rộng lớn của nhà mình.  

 

Khoảng sân này này do hoàng đế bệ hạ ban tặng cho ông ta. Tất nhiên, vị hoàng đế bệ hạ đó cũng đã mất đi cùng với sự huy hoàng của đế quốc.  

 

Lẽ ra Mitarai Kura cũng đã chết trong cuộc chiến đó, nhưng trời xui đất khiến sao mà ông ta lại sống sót.  

 

Nhìn đế quốc suy tàn, ông ta đau lòng như cắt nhưng lại không thể làm gì.  

 

Là một ninja xuất sắc nhất Đông Doanh, ông ta hiểu được chữ "nhẫn nại". Nhẫn, là nguồn cội của mọi sức mạnh. Càng nhẫn lâu, sức mạnh tích lũy càng lớn. Ninja là những người hiểu rõ nhẫn đạo nhất.  

 

Ông ta đã nhẫn nhịn hơn nửa thế kỷ, mắt thấy bản thân đã tới cái tuổi gần đất xa trời, sinh mệnh cũng sắp kết thúc. Ông ta không thể đợi thêm được nữa, bèn đặt tất cả tiền cược vào canh bạc lớn liên quan đến vận mệnh quốc gia này.  

 

Gần như toàn bộ gia tộc Mitarai và thế lực ngầm do ông ta âm thầm bồi dưỡng đã xuất chiến ra khơi. Trong đó có cả con trai ông ta là Mitarai Kagami và đệ tử ông ta tâm đắc nhất là Kiru Kokoroshi.  

eyJpdiI6ImlBVnVyUXp4R0QrS2pUYVpWMTVOK2c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2ZoRmNtRHpPcnU4UVcxeXlEbHltY0ZsNnpwd1RwSm0xMVFzRVhteEdrWjZLdHBjZU1lRDhmRjRaYk12U1pBdyIsIm1hYyI6ImZjYTk4ZDM1YjAwMWY2MzlkOTY1OTliN2JmMWIzODUxNzU5ZjY0MDNjYTBiMzMzNjY4MWQ0ZjQ4NzFiMDdlODIifQ==
eyJpdiI6ImMwMklFZDVZc05oUktNWWJrNjhtblE9PSIsInZhbHVlIjoiUE1DbTRtbnNpM1lqcDh6TUxPbGd0SmJDS1Q2K01LQSttVERvRFwvckNIaXVMKzMwRnhnajJVUmQ3S3lYUWhKV0dUSE50SU1DZjJiSmJFYVpaZVBMbk5rZFVBQ3U3ZnlHSUNRTjZQT214YUZwaXhXZ1ZZRnl3XC9hSnk5bVZodGZlNVRcLzM1R2dTNG1nNW5yQkFFb0N5cW1YaVZ4R1V3S2lqb09hTzFLVEhwT1V6a0tMZFg5SlZ1WVZCTVphUFE3RXhOUmhcL3piZE5QUjFVbUVKK2lNSnNTMnpzQVYybWpzOGg2MmNQNmlzaWpcL2lDekVMSkVsQmpzanltUnJIOFdZdHJocFU3d0dzMnhxRk56TlVBYjlZRFpldHNYUEF0QzJVMUE3VGZYcTRNTjFlcTgyRU5oK3A5bEpqVHd2d2dxcFExOU0wXC9pandVbk1jTHJuY0NKZGNEWmdnQ2JUXC9SMVBZZDk3eW9YMHJmeWk4aUxyYko2a005c00zYjNrUEZDblozRzhUVnhKWlFUdUc4eUFIdjJ2K3FaWGwrcytIaDBVcVRUQzVoWTBMV2E2M3ZwNXU5XC9vXC95ZEpXOHdkdmxaSHJ1aiIsIm1hYyI6ImZiMTg0NTBmZTk1NjBjY2M0Yzg5ZmI1NTY3MTdkYTg2NTZkZWQ1ZmI4MDE5NjNiZGM2MTgzN2M4MTU5M2RhOTMifQ==

Có được con rồng này, không chỉ gia tộc sẽ trường tồn mà đế quốc cũng có thể quật khởi. Thậm chí ông ta còn từng mơ tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó, gia tộc Mitarai sẽ giống như Mạc phủ năm xưa, còn bản thân ông ta sẽ trở thành người sáng lập một thời đại. 

Ads
';
Advertisement