Là chủ tịch chi nhánh khu vực Hoa Hạ của tập đoàn Tam Tống, tất nhiên Trương Ân Khánh cũng biết "cậu Lý" ở thủ đô là ai. Trong một năm qua, sự phục hưng của nhà họ Lý ở thủ đô đã trở thành một câu chuyện huyền thoại, lan truyền khắp các tầng lớp thượng lưu.  

 

Ông ta thì thầm bên tai Lee Jae Sung và Choi Jang Soo: "Là Lý Dục Thần."  

 

Tất nhiên Lee Jae Sung cũng đã từng nghe đến cái tên này, nhưng trước giờ hắn chưa từng quan tâm tới nó. Cái gì mà cậu Lý chứ? Trong mắt hắn, trên đời này chỉ có một cậu Lý và cũng chỉ có một nhà họ Lý, ngay cả nhà họ Lý ở Hương Giang hay nhà họ Lý ở Sư Thành cũng không thể sánh ngang với gia tộc họ Lý của Tam Tống bọn họ.  

 

Choi Jang Soo lại nhíu mày.  

 

Việc nhà họ Lý ở Hoa Hạ phục hưng chẳng liên quan gì đến ông ta, nhưng cái tên Lý Dục Thần này thì ông đã nghe đến phát chán rồi. Nào là kỳ tài võ đạo, Tông Sư trẻ tuổi nhất, minh chủ Liên minh võ đạo Hoa Hạ...  

 

Choi Jang Soo cũng biết rất rõ chuyện trong võ lâm Hoa Hạ và chuyện Nam Chu Bắc Tiêu. Trước đây rất lâu, ông ta còn từng tính sẽ đến Hoa Hạ để so tài cao thấp với Nam Chu Bắc Tiêu, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.  

 

Choi Jang Soo nhìn vào nỏ Huyền Cơ mà Ân Oanh đang cầm, ánh mắt lộ vẻ e dè.  

 

"Cô gái, chúng tôi và cậu Lý không quen không biết, không biết cậu ấy có gì chỉ dạy?" Ông ta hỏi.  

 

"Chuyện đó tôi cũng không biết, tôi chỉ nhận lệnh đến mời các ông thôi. Còn việc các ông đi hay không...” Ân Oanh tỏ vẻ  thờ ơ: “Cũng không liên quan đến tôi. Tất nhiên, nếu các ông không đi thì cũng nên cho tôi một lý do để tôi quay về báo cáo, chẳng hạn như các ông chết hết rồi chẳng hạn, người chết thì chắc chắn không đi được mà."  

 

"Cô là đang uy hiếp bọn tôi sao?" Choi Jang Soo bật cười khinh miệt: "Cô nghĩ tôi sợ cây nỏ cô đang cầm thật à? Nếu cô ẩn nấp trong bóng tối rồi bất ngờ bắn lén, có lẽ cô sẽ có thể giết tôi chỉ với một mũi tên thật. Nhưng bây giờ tôi đã có sự chuẩn bị, cô còn ở ngoài sáng, khoảng cách gần thế này, chưa chắc tôi không thể giết cô."  

 

"Vậy thì ông thử đi."  

 

Ân Oanh lạnh lùng nhìn ông ta, giọng điệu thản nhiên như nước, không để lộ chút cảm xúc lên xuống nào.  

 

Choi Jang Soo đứng đó, tay trái siết thành nắm đấm, tay phải dựng lên như lưỡi dao, hai chân lặng lẽ xoạc thành chữ bát, chân khí trên người tụ lại, võ hồn sẵn sàng tấn công. Ông ta tin rằng ở khoảng cách này, sẽ ít có ai trên đời có thể chống lại được một đòn toàn lực của ông ta.  

 

Nhưng Ân Oanh vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta, cô ấy chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nỏ Huyền Cơ trong tay.  

 

Choi Jang Soo chợt thấy hơi bất an. Nếu chỉ có một mình ông ta, ông ta sẽ không ngần ngại mà tấn công ngay lập tức, nhưng bên cạnh ông ta vẫn còn có Lee Jae Sung. Nếu lỡ mà hắn xảy ra chuyện gì, khi trở về ông ta không biết phải ăn nói thế nào nữa.  

 

"Được, chúng tôi sẽ đi gặp cậu Lý." Ông ta nói.  

 

"Thầy Choi!" Lee Jae Sung hết sức bất ngờ, người thầy được mệnh danh vô địch ở Nam Cao Ly sao lại sợ một cô gái nhỏ bé thế này được chứ? Nhìn dáng vẻ của cô ta, đến bản thân hắn cũng có thể tát phát chết tươi mà.  

 

Choi Jang Soo kéo Lee Jae Sung đang xốc nổi lại, dùng tiếng Cao Ly nói: "Gặp cậu ta cũng là gặp công khai, họ không dám làm gì chúng ta đâu."  

 

Rồi ông ta quay sang Trương Ân Khánh, nói: "Lập tức cho người đăng tin cho các phương tiện truyền thông, rằng cậu chủ sẽ gặp cậu Lý ở thủ đô để bàn về hợp tác phát triển giữa tập đoàn Tam Tống và tập đoàn Kinh Lý."  

 

Trương Ân Khánh gật đầu, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.  

 

Ân Oanh thấy vậy cũng không ngăn cản, nhiệm vụ của cô ấy chỉ là dẫn người đi, những chuyện khác không cần quan tâm.  

 

"Cô gái, gặp ở đâu? Cô có muốn đi cùng xe với chúng tôi không?" Choi Jang Soo hỏi.  

 

"'Cậu Lý đã cho xe đến đón các ông rồi."  

 

Vừa nói, một chiếc Rolls-Royce Phantom tiến đến rồi dừng ngay trước mặt họ.  

 

Trương Ân Khánh ngạc nhiên vô cùng. Đây là bãi đậu xe dành riêng cho các quản lý cấp cao của tập đoàn, sao bọn họ có thể lái xe vào được? Đến cả nhân viên và bảo vệ trong tập đoàn cũng phải kiểm tra mới vào được.  

eyJpdiI6IlwvUjhubnhSNDlHcUw0amZLMzdXN3VRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imt2S2ZiOEpkQ1cyWTV4WFJ2U3l2RTltNE9uYmR6OVowR2RKd0lueStYSmpLVGpMMFdXU2hHbWFmRTkxSVBjM0kiLCJtYWMiOiIyNTVmOWRhN2UxODc5ZjNhM2U5NTI4ZjZmODU5Yjg2YTI4ZDAyNDk2MzRkY2FhNjU4YmU5ZjE0NTcxZjQ0YzEwIn0=
eyJpdiI6ImdEeUdOSktMZ1wvWHI2d3E0d2t3RUhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMweDVQYXFVaDRxb01OS1UrajJZeXk5YmcwYllyRkVrWnlnN3U1MjNoaXRETUloTElvdks2RVBQZXFcL2JFOCtrTFNkRTNsdSsyVURhTURUbURqcUdsb3BuVndCMWhmZEZJUStydHZGRnF5VXVtcWwxMGhPUzdDN1BaV3ZLbjhSaXF2Z1NvM1NveE0rOGRKOWFvdHN5WmN2cjJaV0p5TkVpQjJCRm5mUVZnRWt6aVZDb0k5Q0ZvY1FDOUg3dGVseDJsenBNRUdkcHNcL3NFc1NBUTVRRlg0MXMraXNyVytrTVBIXC9XVTJTcE1cLytNPSIsIm1hYyI6ImNlYTM2YzJiOTc3OTI0M2Y2MTM1OWVkZDcxNzk2MDdjYTA5NGJkZjVlMWQzOTIxOTdmNDM3NDUyMTZjMjM0YmIifQ==

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Choi Jang Soo gật đầu một cái ra hiệu cho Lee Jae Sung lên xe. 

Ads
';
Advertisement