Chẳng trách cô gái lúc nãy lại nói, cả thủ đô này chỉ có một “Cậu Lý”.
Ông ta giữ chặt cổ tay Lee Jae Sung, chặt đến mức khiến hắn phải kêu lên vì đau: “A, thầy Choi… thầy làm gì vậy?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Choi Jang Soo làm đau hắn.
Choi Jang Soo không trả lời hắn, mà quay sang nhìn lão quản gia Hầu Thất Quý, khiêm tốn hỏi: “Hầu quản gia, không biết cậu Lý hôm nay gọi chúng tôi tới đây để bàn chuyện gì?”
“À, chuyện là thế này.” Hầu Thất Quý chậm rãi đáp: “Có phải tập đoàn Tam Tống các người có xích mích nhỏ với ông Từ ở Cô Tô không? Ý của cậu Lý là muốn làm trung gian để hai nhà ngồi xuống uống chén trà nói chuyện, phải hòa khí thì mới sinh tài được chứ!”
Choi Jang Soo thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng yên tâm hẳn.
Chỉ cần nói chuyện làm ăn thì được. Dù gì cũng chỉ là trao đổi lợi ích thôi mà, nói trắng ra cuối cùng vẫn chỉ vì tiền. Mà một khi tiền đã vào cuộc thì tập đoàn Tam Tống này chưa ngán một ai bao giờ.
“Được thôi, nói chuyện thì nói. Nhưng đâu thể một mình chúng tôi nói, bên kia đâu?”
“Ý ông là ông Từ hả? Ông ấy…” Hầu Thất Quý ngẩng đầu lên nhìn ra cửa lớn: “Nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.”
Bên ngoài vọng vào tiếng cười lớn:
“Ha ha, Hầu quản gia, lâu rồi không gặp! Lần trước đến thủ đô, kiến thức uyên bác của Hầu quản gia thật khiến tôi phục sát đất!”
Từ Thông sải bước tiến vào, bên cạnh ông ta là Lang Dụ Văn - chủ tịch hiện tại của tập đoàn Kinh Lý, cùng với một thư ký của Lang Dụ Văn đang xách theo cặp công văn.
Hầu Thất Quý đứng lên nghênh đón: “Ông Lang! Ông Từ! Thất lễ rồi!”
“Khách sáo quá!”
Lang Dụ Văn vô cùng kính trọng Hầu Thất Quý. Ông ta phát triển tập đoàn Kinh Lý chủ yếu là ở phía Nam, sau khi nhà họ Lý ở thủ đô khôi phục lại thế lực, các sản nghiệp trước đây bây giờ rất cần người quản lý, nên lẽ ra Lang Dụ Văn sẽ phải trở về thủ đô để xử lý công việc. Bởi vì thủ đô chính là gốc rễ của nhà họ Lý. Nhưng tập đoàn Kinh Lý ở phía Nam đang phát triển rất mạnh mẽ, đang trên đà không thể dừng lại, còn ông ta thì lại chẳng phân thân ra để tiếp quản hết được.
May mà có Hầu Thất Quý ở thủ đô, quản lý sản nghiệp của nhà họ Lý đâu ra đó. Quan trọng là ông ta lại không hề can thiệp vào công việc kinh doanh của tập đoàn Kinh Ký, tất cả nghiệp vụ của tập đoàn vẫn được giao cho đội Lang Dụ Văn phái tới giải quyết. Hầu Thất Quý không tranh quyền, không giành công, càng khiến Lang Dụ Văn phải kính nể thêm mấy phần.
Hai bên đã ngồi xuống, Hầu Thất Quý giới thiệu, sau đó bắt đầu cuộc đàm phán.
“Chuyện là thế này. Tôi xin lỗi trước, là do người của tôi không biết điều, làm ảnh hướng tới hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tam Tống tại Hoa Hạ này. Ây dà, mọi người cũng biết, đông người quá cũng khó quản hết được, nhất là với mấy tên nhà giàu mới nổi như chúng tôi, chưa trải việc đời là mấy. Không giống với Tam Tống của các cậu, là cả một doanh nghiệp lớn đẳng cấp thế giới! Tập đoàn lớn!”
Từ Thông giơ ngón cái lên, nở một nụ cười tươi rói, thậm chí trong cả ánh mắt cũng toát lên vẻ thiện chí, khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.
“Này là lỗi tôi rồi, tôi nhận, để tôi bồi thường! Cậu Lý, cậu nói xem, bồi thường bao nhiêu, bồi thường như thế nào đây?”
“Việc này tôi không quản, ông hỏi tổng giám đốc Trương ấy.” Lee Jae Sung qua loa đáp lại.
Từ Thông lại quay sang nhìn Trương Ân Khánh.
Trương Ân Khánh vẫn cứ cảm thấy Từ Thông kia đang âm mưu gì đó, nên đã cẩn thận trả lời: “Tổn thất ở khu vực Hoa Đông chúng tôi chưa tổng hợp xong. Hiếm khi ông Từ sảng khoái như vậy, chuyện bồi thường từ từ bàn sau cũng được. Mà thật ra, chúng tôi lại coi trọng sự phát triển hơn là bồi thường kia, nếu có thể hợp tác với ông Từ thì chuyện bồi thường cũng dễ nói hơn.”
Từ Thông lại nói: “Đừng, chuyện nào ra chuyện đấy chứ. Hợp tác thì cứ để sau bàn bạc, trước hết cứ nói chuyện bồi thường đi. Ông ước lượng một con số cho tôi là được.”
Trương Ân Khách liếc nhìn Lee Jae Sung, nhưng cậu chủ này không phản ứng gì, lắc đầu, biết là không thể trông cậy gì vào hắn, Trương Ân Khánh lại nhìn sang Choi Jang Soo, nhưng Choi Jang Soo chỉ là võ giả, một vệ sĩ, có giỏi đến đâu thì chuyện kinh doanh cũng phải chịu.
“Vâng, tổn thất trực tiếp thật ra không nhiều lắm, chỉ vài chục triệu thôi. Nhưng những tổn thất gián tiếp, ảnh hưởng đến dự án và cả sự phát triển tương lai của tập đoàn thì khó mà ước lượng được.”
“Không sao, ông cứ ước lượng cao lên.” Từ Thông nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất