Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Tôi là Hoàng Kha. 

Năm chữ này như một lời nguyền khát máu, vang vọng bên tai, dai dẳng không dứt. 

Chị Dung không ngờ Bạch Vũ lại đưa cho mình số điện thoại cá nhân của Hoàng Kha. 

Điều này có nghĩa là hai người có mối quan hệ mật thiết. 

Hoàng Kha trước mặt Bạch Vũ trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất vẫn là một trong những đại ca hàng đầu ở Trung Hải. 

Toàn bộ các ngành công nghiệp xám và đen ở Trung Hải phần lớn đều thuộc về ông ta. 

Thực sự là người gánh tội cho Đỗ Trường Giang. 

Ông ta chỉ cần búng tay một cái là có thể lấy mạng của chị Dung, vì vậy cả người chị Dung lạnh toát. 

"Chát, chát ——" 

Chị Dung đổ mồ hôi như tắm, làm ướt khuôn mặt đầy quyến rũ của mình. 

Cô ta khó nhọc nhìn về phía Bạch Vũ, chỉ thấy Bạch Vũ ung dung ngồi xuống một cái ghế. 

Bạch Vũ rót một tách trà: "Sao? Gọi điện thoại chưa?" 

"Phịch ——" 

Chị Dung quỳ xuống: 

"Cậu em, chị có mắt như mù, xin lỗi, xin lỗi, xin cậu tha thứ." 

Cô ta cũng không màng đến thể diện, chát chát hai tiếng, tự tát mình hai cái. 

Hơn chục vệ sĩ thấy vậy cũng vội vàng buông vũ khí quỳ xuống. 

"Ah..." 

Sắc mặt Chương Vĩ Thành đầy lệ khí kinh ngạc nhìn cảnh này: 

"Chị Dung, chị quỳ xuống làm gì? Đứng dậy xử nó đi." 

"Sao lại thế này... 

Đám người Dương Uyển Như cũng trợn mắt, biểu cảm co rúm, đang yên đang lành sao chị Dung lại quỳ xuống? 

Lam Hải Quỳnh và Lưu Phú Quý cùng những người khác càng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? 

"Keng --" 

Ngay lúc này, thang máy phát ra tiếng kêu trong trẻo mở ra, hơn mười người đàn ông vạm vỡ ùa vào. 

Hai người trong số họ còn đá bay mấy vệ sĩ chặn đường. 

Khí thế kinh người. 

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, những người xem tụ tập ở cửa vô thức quay đầu nhìn. 

Nhân viên câu lạc bộ thấy vậy cũng nhanh chóng nhường đường, không dám thở mạnh. 

Mặc dù đầu của Hoàng Kha gần như bị băng bó như một cái bánh chưng nhưng họ vẫn nhận ra ông ta là Hội trưởng Hoàng. 

Chuỗi tràng hạt trên cổ và dáng đi chữ bát của ông ta thật sự quá đặc biệt. 

Hoàng Kha đầu quấn băng gạc bước vào, phong thái uy nghiêm như một vị vua. 

"Bạch lão đệ, Bạch lão đệ, cuối cùng cũng gặp được cậu!" 

Khi chị Dung quay đầu nhìn về phía cửa, Hoàng Kha đã bước nhanh vào. 

Thấy Bạch Vũ, mắt Hoàng Kha sáng lên, tâm trạng lo lắng hoàn toàn biến mất, cuối cùng ông ta cũng gặp được Bạch Vũ còn sống. 

Phải biết, trên đường tới đây, đoạn đường ba mươi phút mà ông ta phải đi mất hẳn một giờ, vì gặp nhiều sự cố không ngờ. 

Khi vào cửa, suýt chút nữa ông ta còn ngã. 

Hoàng Kha nhiệt tình nắm lấy tay Bạch Vũ: 

"Đi, tìm một chỗ yên tĩnh, xem cho tôi" 

Nhìn cảnh này, Dương Uyển Như và những người khác vô cùng kinh hãi, đầu óc như nổ tung. 

Hoàng Kha lại đối xử với Bạch Vũ khách sáo như vậy? 

Ngay lập tức, bọn họ trở nên ngẩn ngơ, chẳng phải Bạch Vũ là con rể ở rể sao? Sao lại dính dáng đến Hoàng Kha? 

Đây là đại ca có tiếng tăm trên giang hồ, Bạch Vũ có đức có tài gì mà khiến ông ta cung kính như vậy? 

Chả trách Bạch Vũ luôn bình tĩnh, hóa ra không phải anh làm màu mà thật sự có bản lĩnh. 

Dương Uyển Như và Lý Giai Giai vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy bất mãn và không cam lòng. 

Bạch Vũ dựa vào đâu mà tài giỏi như vậy? 

Chương Vĩ Thành cũng biến sắc. 

Về tài sản, cha anh ta cũng không kém Hoàng Kha, nhưng về thế lực, mười nhà họ Chương cũng không đáng kể gì so với Hoàng Kha. 

Hơn nữa cha anh ta và nhà họ Chương hoàn toàn không dám đụng tới Thương hội Tứ Hải. 

Bởi vì nhà họ Chương phát triển nhờ vào Thương hội Tứ Hải, việc giải tỏa, cải tạo cũ và cát đá đều do Thương hội Tứ Hải bảo vệ. 

Tuần trước, dự án khu vui chơi mà nhà họ Chương nhận được cũng là thầu từ Thương hội Tứ Hải. 

Cho nên dù Chương Vĩ Thành có ngỗ ngược đến đâu cũng biết đêm nay khó lòng kết thúc tốt đẹp. 

"Di?" 

Bạch Vũ cười nhạt: "Không đi được" 

"Cái tên Chương Vĩ Thành này... 

"Cưỡng ép vay tiền, bắt nạt vợ tôi, ra tay đánh người, còn nói Thương hội Tứ Hải là chỗ dựa của anh ta, muốn gọi Thương hội Tứ Hải đến đối phó tôi." "Tôi đi rồi, không chỉ bị họ chế giễu mà vợ tôi cũng sẽ tiếp tục bị họ hãm hại" 

Bạch Vũ ung dung nói vài câu, nhưng khiến Chương Vĩ Thành và đồng bọn lập tức rơi vào tuyệt vọng. 

"Tứ Hải? Chỗ dựa?" 

Ánh mắt Hoàng Kha lạnh lùng nhìn Chương Vĩ Thành: "Mày là ai?" 

Chương Vĩ Thành vội vàng lên tiếng: "Hội trưởng Hoàng, tôi là Chương Vĩ Thành... 

"Không quen." 

Hoàng Kha không khách sáo ngắt lời: 

"Thương hội Tứ Hải không phải là chỗ dựa của mày, cũng không thể vì mày mà đối phó người anh em Bạch" 

"Tao sẽ yêu cầu cha mẹ mày chịu trách nhiệm về hành vi hôm nay của mày. 

"Hơn nữa, mày cần phải hiểu rõ một điều, người anh em Bạch là khách quý của Thương hội Tứ Hải, là anh em của Hoàng Kha tao. 

"Chống lại người anh em Bạch tức là chống lại Hoàng Kha tao, chống lại Thương hội Tứ Hải." 

Lời tuyên bố đầy sát khí của ông ta khiến Dương Uyển Như và những người khác khó tin nổi. 

Ban đầu tưởng Bạch Vũ chỉ có chút giao tình với Hoàng Kha, không ngờ lại có địa vị tôn quý và không thể xâm phạm như vậy. 

Thương hội Tứ Hải lại cùng Bạch Vũ cùng tiến cùng lùi. 

Cả người Chương Vĩ Thành toát mồ hôi. 

Bắt nạt phụ nữ thì anh ta giỏi nhất, nhưng đối diện với người như Hoàng Kha, anh ta không còn chút tự tin nào. 

"Còn ai muốn chống lại người anh em Bạch không?" 

Hoàng Kha nheo mắt lạnh lùng nhìn đám đông ngơ ngác. 

Dương Uyển Như và những người khác run rẩy, đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao. 

Đắc tội với Bạch Vũ, hậu quả thế nào họ không thể tưởng tượng nổi. 

"Hiểu lầm, hiểu lầm!" 

Chương Vĩ Thành lau mồ hôi lạnh, lúc này anh ta biết mình đã gây họa lớn. 

"Chát ——" 

Hoàng Kha tát một cái vào mặt Chương Vĩ Thành: 

"Hiểu lầm?" 

"Bắt nạt vợ người anh em Bạch, bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy, mày còn dám nói hiểu lầm?" 

Chương Vĩ Thành ôm mặt: "Hội trưởng Hoàng, ba tôi là Chương Đại Cường, mong ông nể mặt.." 

"Chát —" 

Hoàng Kha lại tát thêm một cái: 

"Ba mày? Đưa ba mày ra để ông ta chết à?" 

"Hơn nữa, tao nể mặt ba mày, nhưng ba mày có nhận nổi không?" 

Hoàng Kha nhìn đám người Dương Uyển Như: 

"Nề mặt các người, các người có nhận nổi không?" 

Dương Uyển Như và những người khác cúi đầu, thậm chí ước gì có thể chui xuống đất. 

Lần đầu tiên Chương Vĩ Thành cảm thấy tuyệt vọng. 

Nhưng Hoàng Kha chưa dừng lại ở đó: 

"Người anh em Bạch là người thật thà, không thích nhìn thấy máu, nhưng Hoàng Kha tao thì thù dai nhớ lâu" 

"Tối nay ai đã xúc phạm người anh em Bạch, tự mình đứng ra." 

"Mỗi người một tay" 

"Ai dám giả vờ không biết thì sẽ mất cả hai tay" 

Hoàng Kha nói như đinh đóng cột, một không khí sát phạt bao trùm khắp căn phòng. 

Thấy đạt được hiệu quả mong muốn, Bạch Vũ khẽ cười, ra hiệu cho Lưu Phú Quý và mấy người khác rời đi với mình. 

Dương Uyển Như và Lý Giai Giai vô thức gọi: "Hải Quỳnh" 

Bước chân Lam Hải Quỳnh khựng lại. 

Bạch Vũ nắm lấy tay cô bước ra khỏi phòng. 

"A --" 

Dương Uyển Như và Lý Giai Giai lập tức bật khóc. 

Chương Vĩ Thành và đám tùy tùng giữ khí khái đàn ông nhưng cũng mặt mày tái nhợt. 

Dù không ngã xuống nhưng chân họ đã run rẩy không ngừng. 

"Tôi chỉ đến đây để vui thôi mà!" 

Một người phụ nữ còn khá xinh đẹp gục xuống đất, hét lên khản giọng: 

"Không liên quan gì đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi, xin đừng làm hại tôi!" 

Một thanh niên mặc áo khoác gió xoay người bỏ chạy, nhưng bị một khẩu súng đất bắn trúng và ngã xuống bên cửa sổ. 

Hiện trường nhanh chóng bị người của Hoàng Kha bao vây. 

Tiếng kêu than vang khắp nơi. 

Trong thang máy, Lam Hải Quỳnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhìn Bạch Vũ nhỏ giọng nói: "Bạch Vũ.." "Có một số người cần phải được dạy dỗ." 

Bạch Vũ nhìn cô cười: "Nếu không họ sẽ mãi đeo bám không buông, anh không thể để họ tiếp tục làm hại em" 

Lam Hải Quỳnh không nói thêm gì nữa. 

Cô cảm thấy Bạch Vũ đã thay đổi rất nhiều, trở nên lợi hại hơn trước, nhưng cũng làm cô thấy khá xa lạ. 

Cô không biết nên vui hay lo lắng... 

"Lưu Phú Quý, giúp tôi đưa Hải Quỳnh về nhà. 

Khi thang máy mở ở tầng một, Bạch Vũ vỗ vai Lưu Phú Quý đang bị bầm tím: "Có chuyện gì cứ gọi cho tôi" "Được, được, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Hải Quỳnh... không, đưa chị dâu về nhà an toàn" 

Lưu Phú Quý luôn lén nhìn Bạch Vũ, được quan tâm thì vui mừng khôn xiết, liền đồng ý ngay. 

Lam Hải Quỳnh cũng biết Bạch Vũ và Hoàng Kha có việc, gật đầu rồi đi về chiếc BMW màu đỏ ở cửa. 

Bạch Vũ nhìn theo cô. 

eyJpdiI6Ikh5UGVYNjJjcFNCZnNOWklweUZqbnc9PSIsInZhbHVlIjoiK2VmMDdQV0VYTFFVQUJUVmxRR1VKaWQyNlNxRHR0eWgxUVJzZFpEOGJPSG5teXA4XC9nem0wdlV2aFBEQ21NTTVpUkZWaEtENEZuUldGYWZWRWozOVFOeXlrSjdWZEExbWpCQXM5YU9RS3RZYzRDRVBpakpJWW40dWFQWDNEXC9BaGhHanhIU0k3RXpXRnZ6dXhBSlFBRlpPNzU4N1wvTDkyUGp5MWNUUUFmK3hmMmFvbVduWTBoK3Y5UFNMeklQNDR0VU9vVTJcL1pUOVUwOFQ3MVRJTFJ2Unc9PSIsIm1hYyI6ImY2ZjVmZGY4MTIzZmVlOThkNjNiMTdkNTlhZDExNTBiOTgyNThmZjA0OTBlOTYxNzAyNzRjZDkzNDYyMzQ5ZjEifQ==
eyJpdiI6IlBGTEZMQW9YR3FDSlhKa1MwVDJwNVE9PSIsInZhbHVlIjoicEVXMWhENWdDc2J2WHVEZXRUbnYyY1g5bDFxbXlUbWVid3lSV3U1aE9JdE1xdFNGZVJGNWhcL1EydUtIc1JkSFdEV2txQmM5V2ZPQkZOV05UNldsOXhjVnVwUUwrSldLWlwvZVRaQ0xzK2RsUFY1Z3BIYlwvUDJoVnBBU3FycGkrUkMiLCJtYWMiOiJjOTNiNDcyYWE5MGE2YjY1ZjY2OTc2ZDBkZDAzMWI0NDU3MmViOGZhNThlNmY4ZjQ1NzQxZjcyY2ExMDViMmQ5In0=

Bạch Vũ gật đầu cười, rạng rỡ vô cùng...

Ads
';
Advertisement