“Hàn Khê, có chuyện gì vậy? Em biết Bạch Vũ sao?”
Nhìn thấy cô gái nổi giận với Bạch Vũ, Tống Quế Khanh rất kinh ngạc, hỏi:
“Em nói cậu ấy là kẻ lừa đảo, thần bịp, hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Hàn Quốc Hoa xua tay ngăn vệ sĩ lại, nói: "Khê Nhi, đây là người mà chị Tống của cháu dẫn đến, sao có thể là kẻ lừa đảo được chứ? Cháu đừng nói linh tinh.
“Anh ta chính là kẻ lừa đảo”
Hàn Khê tức giận trợn mắt nhìn Bạch Vũ, nói: “Tối qua anh ta suýt nữa hại chết ông nội”
Mấy người nhà đều có ánh mắt nghi ngờ, cảm thấy Bạch Vũ quá trẻ, không giống một bác sĩ.
Hàn Khê kể lại hết chuyện tối qua, sau đó cô ta nhìn Bạch Vũ mà nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nếu không phải cháu ngăn anh ta châm cứu kịp thời, ông nội sợ rằng đã xảy ra chuyện rồi.
Ánh mắt của cô ta xẹt qua tia khinh bỉ, cô ta nói: “Vì ba tỷ nên mặc kệ tất cả.
Bạch Vũ lạnh nhạt mở miệng: “Tối qua tôi châm cứu là để cứu người, nếu không có tám châm đó của tôi, ông Hàn chỉ sợ máu độc công tâm mà chết rồi.”
Hàn Khê mặt mày tối sầm, nói: “Anh còn dám rủa ông nội của tôi?”
“Anh có dám ở trước mặt mọi người thừa nhận anh không có kinh nghiệm chữa trị, cũng không có chứng chỉ hành nghề y hay không?”
Cô ta tràn ngập địch ý đối với Bạch Vũ, tối qua sau khi quay về nhớ lại thì cô ta rất sợ, ông nội suýt nữa thì bị anh hại chết.
“Hàn Khê, Bạch Vũ quả thật không có chứng chỉ hành nghề y, cũng không phải bác sĩ, chị cũng không hiểu đầu đuôi sự việc tối qua.
Tống Quế Khanh không do dự mà đứng ra, nói: “Nhưng chị có thể bảo đảm, y thuật của cậu ấy chắc chắn đỉnh chóp.”
“Thiến Thiến hai lần nguy kịch, đều là do Bạch Vũ cứu sống.
“Còn về ba tỷ, Bạch Vũ thật sự không thiếu, nếu cậu ấy muốn, chị có thể cho cậu ấy ba trăm tỷ, ba nghìn tỷ bất cứ lúc nào.”
Cô ta ủng hộ Bạch Vũ vô điều kiện.
Hàn Khê hừ một tiếng, nói: “Vậy chỉ có thể nói chị Tống bị lừa rồi"
“Khê Nhi, cháu nói chuyện kiểu gì đấy? Quế Khanh cũng là vì tốt cho ông”
Hàn Quốc Hoa trừng mắt với cháu gái, nói: “Với lại, bây giờ ông chỉ là còn nước còn tát.
“Cậu Bạch, xin lỗi cậu, đây là cháu gái của tôi – Hàn Khê.
“Tuổi trẻ bốc đồng, mong cậu lượng thứ.
Hàn Quốc Hoa luôn rất dễ gần.
Hàn Khê rất tức, cô ta nhận định Bạch Vũ là kẻ lừa đảo, nhưng nhìn thấy thái độ của Tống Quế Khanh và Hàn Quốc Hoa, cô ta chỉ đành áp chế cơn giận. “Ông Hàn, không nói nhảm nữa”
Bạch Vũ cũng không nói nhảm nữa, anh nói thẳng: “Tôi có thể chữa bệnh này của ông”
Hàn Khê cười lạnh một tiếng, nói: “Anh có thể chữa ư?”
“Tình trạng này của ông Hàn, thay vì nói là bệnh, không bằng nói trong cơ thể của ông có nguồn độc.
Ánh mắt của Bạch Vũ trở nên sắc bén, anh nói: "Chỉ cần loại bỏ nguồn độc, ông Hàn sẽ bình an vô sự”
Hàn Quốc Hoa chợt sững người, nói: “Nguồn độc ư? Nhưng tối qua hóa nghiệm ở bệnh viện, không phát hiện độc tố trong cơ thể của tôi”
Bạch Vũ trả lời thẳng: “Không phát hiện độc tố là vì tôi qua tôi đã ép độc tố ra ngoài rồi, mà nguồn độc ẩn trong...
“Độc tố đã ép ra ngoài, vậy không phải đã hóa giải rồi hay sao?"
Hàn Khê nói rất bức người: “Sao anh lại nói ông nội tôi vẫn đang trúng độc?”
Bạch Vũ kiên nhẫn giải thích: “Độc tố đã được ép ra vào tối qua, nhưng nguồn độc chưa bị ép ra, qua một đêm, nguồn độc lại tiết ra độc tố...
“Nói năng vớ vẩn”
“Tình hình của ông nội tôi không tốt, chúng tôi quả thật tìm bác sĩ ở khắp nơi, nhưng cũng không phải không có não.
Hàn Khê mặt mày tức giận cắt ngang lời của Bạch Vũ, nói: “Theo như lời anh nói, trong cơ thể của ông nội tôi còn tự sản sinh ra độc à?”
Đồng thời trong lòng cô ta oán trách Tống Quế Khanh càn quấy, người không có chứng chỉ hành nghề y cũng dám để anh chữa trị cho ông nội của cô ta?
Thật sự coi ông ta của cô là ngựa chết à.
Bạch Vũ gãi đầu, nói: “Trong cơ thể của ông Hàn thật sự có nguồn độc...
“Vậy sao? Nếu thật sự có nguồn độc, tại sao ngay cả máy móc cũng không kiểm tra ra? Hơn nữa tại sao chúng tôi không bị?”
Lông mày của Hàn Khê dựng đứng, cô ta nói: “Tuổi còn trẻ học cái gì không được mà đi học người khác cách giả thần giả quỷ? Xin lỗi, anh lừa được chị Tống chứ không lừa được tôi.
Tống Quế Khanh cười bất lực, nói: “Hàn Khê, Bạch Vũ thật sự không phải kẻ lừa đảo...
“Chị Tống, em sẽ không trách chị, bởi vì chị cũng là vì tốt cho ông nội của em.
Hàn Khê cắt ngang lời của Tống Quế Khanh, nói: “Nhưng đối với kẻ lừa đảo thì mãi là kẻ lừa đảo, em sẽ không có sắc mặt tốt.
“Nhà bọn tôi không chào đón anh, mời anh ra ngoài.
Cô ta đanh giọng, đưa tay đẩy Bạch Vũ: "Cút, kẻ lừa đảo.
Bạch Vũ nắm lấy tay của cô ta, khẽ vận chuyển ngọc Sinh Tử, lập tức biết được tình trạng của Hàn Khê.
“Chị Khanh, cô Hàn xem thường chúng ta như vậy.”
Bạch Vũ buông tay Hàn Khê ra, sau đó kéo Tống Quế Khanh ra ngoài: “Chúng ta đi thôi”
“Chỉ là trước khi rời đi, tôi nói thêm một câu, mạng của ông Hàn căn bản không chống đỡ được quá một tháng”
“Ông ấy nhiều nhất chỉ còn bảy ngày, mà bảy ngày này còn là thời gian có được khi tôi ra tay vào tối quan
“Hơn nữa muốn sống bảy ngày, ông ấy còn phải không ngừng ăn đồ lạnh, nếu không trong ba ngày sẽ xảy ra chuyện.
Nể tình bọn họ có mối quan hệ tốt với Tống Quế Khanh, Bạch Vũ tốt bụng nhắc nhở người của nhà họ Hàn một câu. “Sống bảy ngày ư?”
Hàn Khê đầu tiên là sững người, sau đó tức giận nói: “Anh rủa ông nội chết đúng không, đồ khốn, anh độc ác quá rồi.” “Cút, giả thần giả quỷ, tôi không tin anh có bản lĩnh gì cả.
Lời nhắc nhở của Bạch Vũ bị Hàn Khê coi là kiểu thẹn quá hóa giận khi bị vạch trần.
“Tít..”
Vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng động cơ xe, sau đó một chiếc thương vụ đỗ ở cửa.
Cửa xe mở ra, có mấy người trẻ chui ra, trong tay xách máy móc và hộp thuốc.
Sau đó, một ông lão tóc bạc chui ra, tiên phong đạo cốt, khí thế hiên ngang.
Bạch Vũ nhìn kỹ thì thấy hơi ngạc nhiên.
Ông lão tóc bạc chính là Trung y số một Trung Hải – Tôn thánh thủ.
“Ông Tôn, ông cuối cùng cũng trở về từ thủ đô rồi.”
Hàn Khê dẫn người nhà tới đón: “Ông tới thật đúng lúc, nếu không cháu sắp bị tên thần bịp lừa rồi.
“Đồ lừa đảo, tôi nói cho anh biết, đây là ông Tôn, Tôn thánh thủ, Đại quốc thủ, người ta mới là thần y đúng nghĩa.
“Còn anh, xách giày cho ông Tôn cũng không xứng, còn không biết ngại mà khám bệnh cho ông nội tôi.
“Anh còn không cút?"
Cô ta nhìn sang Bạch Vũ ở bên cạnh.
“Cậu Bạch?”
Tôn thánh thủ nghe tiếng nhìn qua, đầu tiên là sững người, sau đó vui vẻ nói: “Cậu cũng tới rồi à?”
Ông ta trực tiếp đi xuyên qua đám người Hàn Khê, đi tới trước mặt Bạch Vũ bắt tay anh, gần như khoa tay múa chân nói:
“Lần trước cậu thật sự đã dùng Cửu Cung Hoàn Dương Châm”
“Cậu không biết đâu, tôi quay về lật sách cổ, so sánh với hình ảnh mà tôi chụp, thật sự làm tôi kích động chết luôn”
Mấy ngày nay ông ta chạy tới thủ đô, tìm người so sánh kỹ, cuối cùng cũng xác nhận được cách mà Bạch Vũ cứu người là Cửu Cung Hoàn Dương Châm.
Tôn thánh thủ quyết định không tiếc mọi giá lôi kéo Bạch Vũ.
Bạch Vũ rất bất ngờ trước mắt nhìn của Tôn thánh thủ, có điều anh vẫn thoải mái cười nói: “Múa rìu qua mắt thợ thôi, khiến ông Tôn chê cười rồi.
“Cậu đã thừa nhận, không ngờ trên đời này thật sự có người biết Cửu Cung Hoàn Dương Châm.
Tôn thánh thủ phấn khích giống như một đứa trẻ, ông ta nói:
“Đúng là ông trời có mắt, cậu Bạch, lát nữa cậu có thể giải đáp nghi hoặc giúp tôi được không...
Nhìn thấy một màn này, Hàn Khê lập tức ngây ngốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất