“Bạch Vũ. mời vào.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tuyết Hoa và Lý Diễm An, Hàn Khê dẫn Bạch Vũ vào trong phòng làm việc ở tầng 8.
Phòng làm việc rộng hơn trăm mét vuông, trang trí xa hoa, không chỉ có đầy đủ nội thất đắt tiền, ngay cả thủy linh của cửa sổ sát sàn cũng là loại chống đạn.
Tường bên trong còn kê một kệ sách, bên trên trưng mấy chục món đồ cổ, có đồ sứ, có ngà voi, có đồ trang trí bằng ngọc, tất cả đều khác nhau.
Trên bức tường sau bàn làm việc cũng treo mấy bức tranh.
Hàn Khê lên tiếng hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Không thể không nói, phụ nữ ở công ty sẽ trưởng thành đoan trang hơn khi ở nhà, tuy vẫn thanh thuần bức người nhưng có thể nhìn thấy dấu hiệu trưởng thành.
Bạch Vũ liếc nhìn cô ta, sau đó lắc đầu, nói:
“Không cần, qua đây cho tôi xem thử, chữa trị sớm, tôi còn phải về đi mua thức ăn”
Hàn Khê suýt nữa cầm con dao dọc giấy lên đâm anh.
Sau đó, cô ta nhịn cơn giận, cởi đôi giày da dưới chân, còn cởi quần tất ở trước mặt Bạch Vũ, cuối cùng đi tới trước mặt Bạch Vũ ngồi xuống.
Cô ta nhếch chân trái lên, một đôi chân trắng như tuyết xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ.
Cô ta có làn da trắng hồng, đường cong hoàn hảo, móng tay còn sơn màu vàng kim, ánh nắng chiếu vào, trông rất quyến rũ.
Hàn Khê nhếch khóe miệng, nói: "Chữa trị đi
Bạch Vũ hít thở sâu một hơi, áp chế ý nghĩ manh động trong lòng, sau đó đưa tay cầm lấy bắp chân của cô ta.
Lòng bàn chân có một vết sẹo, dài hơn một tấc, màu sắc rất đậm, hình thành sự tương phản rõ ràng với xung quanh.
Rõ ràng đây là vết sẹo để lại khi cô trượt băng bị thương.
Bạch Vũ ngẩng đầu lên hỏi: “Tối qua cô đã ăn rất nhiều hải sản à?”
“Sao anh biết?”
Hàn Khê hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói:
“Hôm qua vui nên ăn một bữa thịnh soạn, tôi thích của lông, ăn thêm mấy con, có liên quan gì sao?”
“Lúc đó cô bị đâm, vết thương bị nhiễm trùng, tuy đã được tiến hành chữa trị nhưng không trị hết hẳn, kinh mạch ở đó bị viêm”
Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Vậy nên cô chỉ cần gặp lạnh hoặc ăn hải sản thì sẽ kích phát mủ viêm lây lan, khiến vết thương cũ thậm chí cả chân trái của cô nhâm nhẩm đau”
“Bệnh đau đầu của cô cũng là tác dụng phụ của nó.
“Với tình trạng này của cô mà còn không tiến hành chữa trị, nhiều nhất ba tháng, không chỉ không giữ được chân trái, lục phủ ngũ tạng cũng sẽ suy giảm.”
Hàn Khê nghe vậy thì sững sờ, sau đó cơ thể ngã ra, cả người nằm bò trên bàn trà, đồng thời cong eo lên.
Một đường cong rất nóng bỏng lập tức hiện ra.
“Đừng phí lời nữa, mau chữa cho tôi”
Hàn Khê nức nở nói: “Tôi không muốn cắt chân, tôi thà chết cũng không muốn cắt chân”
Bạch Vũ sững sờ, nói: “Cô làm cái gì?”
“Anh không phải muốn chữa trị cho tôi hay sao?”
Hàn Khê hơi há miệng:
“Tôi không phải chủ động làm sẵn tư thế rồi hay sao? Anh cứ việc đánh, chỉ cần có thể chữa khỏi chân của tôi, đánh nặng nữa tôi cũng nhịn được”
“Bốp...”
Bạch Vũ vỗ một cái vào đằng sau cô ta, nói: “Ai nói với cô tôi muốn chữa trị theo kiểu này?”
“Lần trước là làm dịu kinh mạch, làm suy giảm căn bệnh đau đầu của cô.
Anh dở khóc dở cười, nói: “Hôm nay là chữa chân của cô, phải loại bỏ mủ viêm, ép độc tố ra ngoài, dùng cách châm cứu.
Mặt mày Hàn Khê lập tức đỏ bừng, vội vàng rút cái eo đang nâng cao lại.
Tiếp theo, Bạch Vũ dùng châm pháp Tứ Tượng Giải Độc để giải độc cho Hàn Khê.
Đợi sau khi ba cục máu mủ ở lòng bàn chân được ép ra, Hàn Khê lập tức cảm thấy chân trái dễ chịu hơn, không chỉ không đau nữa, còn có thêm sức sống.
Lúc này, cô ta cảm thấy, Bạch Vũ như này, cô ta có thể đá mười cái...
Gần nửa ngày sau, đã xong ba lượt châm cứu, Bạch Vũ thành thạo khử trùng bôi thuốc.
Dáng vẻ nghiêm túc đó khiến Hàn Khê hơi ngỡ ngàng, lần đầu phát hiện Bạch Vũ có chút đẹp trai.
“Mủ viêm đã được loại bỏ, kinh mạch cũng hồi phục rồi, tôi kê cho cô một toa thuốc.
Bạch Vũ cầm giấy bút lên, viết xoạt xoạt một toa thuốc:
“Mỗi ngày uống một lần, uống liên tục trong nửa tháng, tới lúc đó sẽ khỏi hẳn.
“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.
Hàn Khê mừng như điên nhận lấy toa thuốc, lần đầu tiên cô ta cam tâm tình nguyện gọi chủ nhân.
Sau đó cô ta chạy lại bên cạnh bàn làm việc, trực tiếp mở ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp quăng cho Bạch Vũ.
“Nghe chị Tống nói, anh đã kết hôn rồi, cái này tặng cho anh.
Hàn Khê cười tươi như hoa, nói: “Anh cầm đi tặng cho vợ của anh, cô ấy chắc chắn sẽ thích, cũng coi như một chút tâm ý của tôi.”
“Thứ gì vậy?”
Bạch Vũ nói với vẻ cảnh giác: “Cô đừng chơi xỏ tôi”
Ngộ nhỡ bên trong là đồ chơi người lớn gì đó, anh không phải sẽ bị Lam Hải Quỳnh bóp chết hay sao?
Hàn Khê đập bàn, tức giận nói: “Tôi có giới hạn có được không?"
Bạch Vũ mặt mày nghi ngờ, có điều cuối cùng vẫn không mở hộp ra, anh đổi chủ đề:
“Cho tôi mượn một chiếc xe, lát nữa tôi có chút việc.
Anh phát hiện giờ đã 5h30p rồi, đang giờ cao điểm, rất khó bắt taxi, vậy nên anh phải mượn xe đi tới nhà hàng Aegean Sea. “He he, anh cũng biết cầu xin tôi à?”
“Nể tình hôm nay anh biểu hiện không tệ, bổn cung thưởng cho anh một chiếc xe.”
Hàn Khê lấy ra một chiếc chìa khóa quăng cho Bạch Vũ, nói:
“Lamborghini phiên bản giới hạn, ba mươi sáu tỷ, vừa chuyển tới vào một tuần trước, ở dưới tầng, anh lấy đi đi.”
“Cảm ơn nương nương”
Bạch Vũ bắt lấy chìa khóa, nói: “Có cần tôi giúp nương nương sinh rồng con không?”
Tên khốn này đùa giỡn, cô ta lại không có chứng cứ!
Hàn Khê đang muốn phát điên chém Bạch Vũ, lại nghe thấy có người gõ cửa dồn tập.
“Cốc cốc cốc...”
Hàn Khê đi mở cửa, một người phụ nữ trẻ xuất hiện.
Người đàn ông mặc đồ Armani, người phụ nữ mặc đồ Chanel, trang sức lấp lánh, trông rất giàu sáng.
Người đàn ông mặt mày lo lắng nói: “Hàn Khê, em nói hôm nay có thần y chữa trị cho em sao? Thần y đang ở đâu?"
Người phụ nữ xinh đẹp cũng lên tiếp truy hỏi: “Đúng thế, em được chữa trị sao rồi?"
“Sếp Tiền, chị Tiền, đừng vội.
Hàn Khê cười rạng rỡ, nói: “Em đã chữa trị xong rồi, hiệu quả rất tốt, em từ sống dở chết dở trở nên tràn đầy sức lực.
Cô ta còn nhấc chân đạp mạnh mấy cái: “Anh chị xem, khỏi rồi.”
“Hàn Khê, chúc mừng em, đúng rồi, em mau nói thần y ở đâu rồi đi? Mau bảo thần y khám cho chúng tôi.”
Sếp Tiền rất sốt ruột:
“Vợ chồng anh chị vội sinh con, trong hai năm mà còn không sinh được, ba anh sẽ quyên góp toàn bộ tài sản tổ chức từ thiện.
Chị Tiền cũng phụ họa một câu: “Hàn Khê, chuyện thành công, sẽ không thiếu phần của em, sau này chị dâu giới thiệu đối tượng cho em...
“Thần y ở đây”
Hàn Khê vội vàng giới thiệu cho Bạch Vũ: “Bạch Vũ, đây là Tiền Mạnh Hải – sếp Tiền, chị Tiền – Thẩm Đào, chủ nhân tương lai của ngân hàng Bách Hoa.
“Bọn họ cũng phiền muộn vì bệnh kín, cầu y nhiều năm không có kết quả, vừa hay biết nhà họ Hàn gặp được thần y nên muốn thử xem”
“Tôi thấy bọn họ sốt ruột cầu y nên gọi bọn họ tới thử.”
Cô ta còn thể hiện sự áy náy: “Tôi biết sẽ làm phiền anh, nhưng sếp Tiền là người anh tốt của tôi, tôi thật sự không nhẫn tâm”
Bạch Vũ khẽ gật đầu: “Không sao, tôi hiểu.
Sau đó, anh lại nhìn đối phương, Bạch Vũ nhớ, khó khăn về vốn của Lam Hải Quỳnh là do ngân hàng Bách Hoa gây ra.
Hàn Khê lại nhiệt tình giới thiệu cho vợ chồng Tiền Thị: “Sếp Tiền, chị Tiền, đây chính là Bạch thần y đã chữa khỏi cho tôi – Bạch Vũ.
“Chào hai người.
Bạch Vũ lịch sự đưa tay.
Hai người Tiền Mạnh Hải nhíu mày bắt tay.
Vừa chạm đã buông.
“Đây chính là thần y ư?”
Tiền Mạnh Hải sững người, anh ta không phải không tin Trung y, chỉ là cảm thấy với độ tuổi này thì làm sao có thể có trình độ cao?
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chỉ sợ ngay cả sách y còn chưa đọc hết.
Thẩm Đào cũng có vẻ mặt nghi ngờ.
Tiền Mạnh Hải rất không khách sáo mà nhìn sang Bạch Vũ, nói: “Cậu là thần y sao?”
Bạch Vũ cũng không khách sáo, nói: “Không tính là thần y, sở thích nghiệp dư, tôi ngay cả chứng chỉ hành nghề y cũng không có”
Tiền Mạnh Hải lập tức không vui, trong lòng nghĩ Hàn Khê thật sự điên quá rồi, người không có chứng chỉ hành nghề y cũng dám nói là thần y?
Thần bịp còn tạm được.
Thẩm Đào cũng hỏi một câu: “Cậu là bác sĩ y khoa đang học à?”
Bạch Vũ tùy ý nói một câu: “Không phải, tôi cũng chưa từng học đại học y khoa, tôi tốt nghiệp ngành máy móc cơ khí”
“Đúng là tào lao quá mà.”
Chưa đợi Hàn Khê lên tiếng, Tiền Mạnh Hải bỗng nổi giận, nói:
“Cậu có biết hành y bậy bạ, tương đương với tội giết người vì tiền không?”
Sắc mặt Hàn Khê thay đổi, thầm nói Tiền Mạnh Hải muốn làm hỏng chuyện:
“Anh Tiền, anh sao thế, lẽ nào anh không tin em à?”
Tuy Hàn Khê bình thường làm ăn không ít với Tiền Mạnh Hải, nhưng so về giá trị của Bạch Vũ, cô ta sẽ không do dự mà đứng về phía Bạch Vũ.
“Em nói xem? Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chưa từng học y, sao mà tin được?”
Tiền Mạnh Hải mắng cả Hàn Khê:
“Thật là lãng phí thời gian, bọn anh bỏ cả họp cuộc họp cổ đông, kết quả em kêu anh gặp kẻ như này.
Thẩm Đào cũng nói với giọng trách cứ: “Hàn Khê, em qua quýt rồi.
Đôi lại trước kia, hai người sẽ không như này, nhưng Hàn Khê nâng bốc Bạch Vũ quá mức, khiến trái tim nguội lạnh của bọn họ nhen nhóm hy vọng trở lại.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, sự tức giận cũng càng nhiều.
“Sếp Tiền đúng không?”
Bạch Vũ ngăn Hàn Khê nói chuyện, nhìn Tiền Mạnh Hải rồi cười lạnh một tiếng:
“Anh thường ngày chán ăn, không có tinh thần, cơ thể mệt mỏi, ngày nào cũng cần uống một lượng lớn cà phê để tập trung
“Hơn nữa đổ mồ hôi trộm vào ban đêm, mất ngủ mơ nhiều, tay chân lạnh toát”
“Ngoài ra, khi anh đi đường vai phải hơi nặng, chân trái hơi run, cột sống chắc từng bị thương, thận hư cộng thêm vết thương cũ, anh thường xuyên không thể ngồi lâu”
Hàn Khê chợt sững người.
Vợ chồng Tiền Mạnh Hải lại nghe tới mức trợn mắt líu lưỡi, nói: “Sao... sao cậu biết?"
Bạch Vũ không dừng lại, nhìn Thẩm Đào, nói:
“Chị Tiền, chị chắc bị họ từng cơn, kèm theo đờm đặc, trong đờm có máu, hơn nữa thường xuyên cảm thấy tức ngực, nhâm nhẩm đau, chị có bệnh về phổi.
“Còn nữa, mao mạch của chị bị ứ đọng máu, khả năng tự hồi phục kém, điều này khiến chị thường xuyên bị chảy máu hoặc băng huyết trong kỳ kinh nguyệt.”
Vợ chồng Tiền Mạnh Hải há to miệng, miệng cũng không khép lại được, Bạch Vũ còn chưa cần bắt mạch, cứ như vậy mà nói ra triệu chứng rồi.
Nó giống hệt với tình trạng của bọn họ, lẽ nào cậu ta thật sự thần kỳ vậy sao?
“Nếu tôi đoán không sai, chị tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói chị không thể sinh con là do tử cung quá lạnh.
“Thật ra nó chỉ là nhậm mạch có chức năng sinh sản gặp vấn đề.
“Nếu đả thông sự cản trở của nhậm mạch thì chị có thể sinh con”
Bạch Vũ nói một lèo, sau đó không thèm để tâm tới mọi người, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
“Thần y, thần y.
Tiền Mạnh Hải hoàn hồn lại, kêu lên một tiếng, co chân chạy đuổi theo Bạch Vũ.
Thẩm Đào cũng như tỉnh mộng, đuổi theo ra ngoài.
Chỉ là khi bọn họ lao ra hành lang, Bạch Vũ đã vào thang máy đi xuống, tiếp tục đuổi theo, Bạch Vũ đã lái chiếc Lamborghini biến mất.
Vợ chồng Tiền Mạnh Hải rất khẩn trương, vội vàng khởi động chiếc Maserati muốn đuổi theo, mà Hàn Khê đã cản ở trước đầu xe:
“Đừng đuổi theo.”
Cô ta nhắc nhở một câu: “Bạch Vũ đang tức giận, anh đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.”
“Hàn Khê, là anh sai, là anh có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Tiền Mạnh Hải toát mồ hôi hột, nói:
“Em mau gọi điện giúp anh, nói lời tốt đẹp, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, xin Bạch thần y nhất định phải ra tay giúp đỡ.”
“Đúng, xin cậu ấy giúp đỡ, nhất định phải khiến chị mang thai”
Thẩm Đào cũng rất hối hận, nói: “Hàn Khê, gửi địa chỉ của cậu ấy cho chị, bọn chị đi cầu xin cậu ấy”
Nửa tiếng sau, Hàn Khê gọi tới, lại phát hiện điện thoại của Bạch Vũ tắt máy...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất