Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Cơ thể của tên vệ sĩ mặt vuông run lên, sau đó mềm nhũn ngã ra đất. 

Anh ta còn chưa nói được câu nào. 

Khi anh ta ngã ra đất, hai vệ sĩ còn lại cũng ngã xuống, mặt mày đau nhức khó thể nói chuyện. 

Bọn họ nhìn Bạch Vũ với vẻ đầy khó tin. 

Cậu ta không phải là phế vật ở rể sao? Sao lại mạnh thế? 

Bạch Vũ không thèm nhìn bọn họ, bước qua người bọn họ. 

Lúc này, trong tiếng hoan hô, Triệu Tuấn Hào không quan tâm tới lời từ chối của Lam Hải Quỳnh mà hét lên hết lần này tới lần khác: 

“Hải Quỳnh, gả cho anh đi, gả cho anh đi 

“Em không gả cho anh, anh sẽ không đứng dậy. 

Vẻ mặt anh ta đầy sự chân thành, thâm tình dạt dào, khí chất không hề náo núng, giống như cô không đồng thì anh ta thật sự không đứng dậy. “Hải Quỳnh, mau đồng ý đi, cậu còn ngây ra đó làm gì?” 

“Đúng thế, cậu Triệu quỳ lâu, đầu gối sẽ bị hỏng đấy.” 

“Người ta đã quỳ rồi, cậu còn không đồng ý, cậu có phải là con người không?” 

Mười mấy cô gái lũ lượt quở trách Lam Hải Quỳnh, cảm thấy cô gái này thật sự không hiểu chuyện. 

Lam Hải Quỳnh nhìn cảnh này, gương mặt xinh đẹp dần trở nên trắng bệch. 

Cô từng thấy không ít kẻ vô sỉ, chỉ chưa từng gặp loại vô sỉ như này. 

Ấn tượng của cô về Triệu Tuấn Hào càng tệ hơn. 

Vì để anh trai ôm được mỹ nhân trở về, Triệu Mỹ Ngọc hét to nhất: 

“Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy” 

Bọn họ tin, chỉ cần áp lực đủ lớn, Lam Hải Quỳnh nhất định sẽ gật đầu. 

Bạch Vũ hoàn toàn không thể so sánh với Triệu Tuấn Hào, kẻ ngốc cũng biết chọn như nào. 

Lúc này, Bạch Vũ đi tới. 

Triệu Mỹ Ngọc nhìn thấy Bạch Vũ xuất hiện thì sửng sốt, sao vệ sĩ lại để tên phế vật này đi vào? Sau đó cô ta lại quát Bạch Vũ với đầy vẻ thị uy 

“Bạch Vũ, mau hét cùng với chúng tôi, để Hải Quỳnh chấp nhận anh tôi. 

“Lẽ nào anh không muốn Hải Quỳnh hạnh phúc sao?” 

“Yêu một người không phải là phải chiếm hữu cô ấy, mà phải làm cho cô ấy hạnh phúc cả đời.” 

Bạch Vũ không lên tiếng, chỉ từ từ bước tới, đứng ở bên cạnh Lam Hải Quỳnh. 

Lam Hải Quỳnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh tới muộn rồi!” 

Cô hằn học lườm Bạch Vũ, nếu không phải Bạch Vũ đến quá trễ, cô sớm đã có thể dùng Bạch Vũ để thoát thân, chứ không cần bị động như bây giờ. 

Cô mấy lần muốn rời đi, kết quả bị đám người Triệu Mỹ Ngọc chặn lại, ai cũng cười một cách giả tạo, khiến cô tức giận mà không có chỗ xả. 

Bạch Vũ cười khổ một tiếng, nói: “Bị tắc đường” 

Lam Hải Quỳnh lùi lại nửa bước, nói: “Em mặc kệ, anh xử lý mớ rắc rối này đi.” 

“Có anh ở đây, không sao đâu.” 

Bạch Vũ lạnh nhạt nói một câu, khiến trái tim bực bội của Lam Hải Quỳnh lập tức yên tâm trở lại, cô rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là Bạch Vũ của bây giờ khiến cô rất có cảm giác an toàn. 

“Đây chính là chồng của người đẹp à? Ngoại hình cũng quá bình thường rồi.” 

“Nghe nói còn ở rể, ăn bám, người đẹp à, chim khôn chọn cây làm tổ, cần gì cứ phải đi theo một tên phế vật chứ?” 

“Đúng thế, cậu Triệu đẹp trai giàu có như này, còn không chê cô từng kết hôn, cô nên cảm thấy may mắn mới đúng” 

Mọi người lại bàn luận, rõ ràng mọi người đều nghiêng về Triệu Tuấn Hào, dù sao thích hư vinh là bản tính của con người. 

Mấy cô gái còn vẻ mặt khinh thường, cảm thấy Bạch Vũ không tự lượng sức mình. 

Nhìn thấy Bạch Vũ xuất hiện, sắc mặt Triệu Tuấn Hào không thay đổi, ánh mắt khinh thường, móc ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi ném qua: 

“Ba mươi tỷ, rời xa Hải Quỳnh. 

Dứt khoát, trực tiếp. 

“Bộp---” 

Bạch Vũ cũng móc ra một chiếc thẻ ngân hàng đập qua: “Ba trăm tỷ, đừng quấy rầy Lam Hải Quỳnh nữa. 

Ba trăm tỷ, đừng quấy rầy Lam Hải Quỳnh nữa ư? 

Tất cả mọi người đều sững người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Vũ. 

Không ai ngờ, Triệu Tuấn Hào trực tiếp đập ba mươi tỷ kêu Bạch Vũ cút, càng không ngờ Bạch Vũ lại không khách sáo đốp lại Triệu Tuấn Hào. 

Triệu Tuấn Hào móc ra ba mươi tỷ, Bạch Vũ thế mà móc ra ba trăm tỷ. 

Điều này đồng nghĩa vả mặt Triệu Tuấn Hào ở trước mặt mọi người. 

Nói thế nào thì Triệu Tuấn Hào cũng là chủ nhân tương lai của tập đoàn chín nghìn tỷ. 

Mà Bạch Vũ chỉ là một người ở rể. 

Triệu Mỹ Ngọc cười khinh một tiếng: “Thật chết cười, cậu ăn cơm của nhà họ Lam, còn ba trăm tỷ cơ đấy, ra vẻ quá rồi, anh có ba tỷ thì tôi... 

Bạch Vũ không khách sáo mà kháy cô ta: “Tôi có ba tỷ thì cô cởi chuồng chạy phố?” 

Triệu Mỹ Ngọc vừa muốn ứng chiến, đột nhiên cô ta nhớ đến chi phiếu ngân hàng, theo bản năng cô ta im miệng, tránh nói thành lời, cô ta thua sẽ phải cởi chuồng mà chạy. 

“Đọ tiền với tôi à?" 

Triệu Tuấn Hào đã phản ứng lại, cười lạnh một tiếng: “Một tên phế vật như cậu đọ giàu với tôi ư?” 

Bạch Vũ mất kiên nhẫn nói: “Cút hay không?” 

Triệu Tuấn Hào vênh váo nói: “Đừng nói cậu không có tư cách hống hách với tôi, cho dù cậu có tư cách, cậu cảm thấy trong thẻ ngân hàng của cậu có ba trăm tỷ sao?” 

Mấy cô gái Triệu Mỹ Ngọc cười mỉa, rõ ràng bọn họ đều nhận định Bạch Vũ phô trương thanh thế. 

Dù sao thẻ ngân hàng có tiền hay không, một chốc một lát không phân biệt được. 

Bạch Vũ không nể mặt, nói: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, ba trăm tỷ, có thể khiến anh cút khỏi thế giới của Hải Quỳnh không?” 

“Khốn kiếp, cậu là cái thá gì?” 

Triệu Mỹ Ngọc quát một câu: “Ai cho cậu lá gan, hống hách với anh tôi?” 

Triệu Tuấn Hào cũng cười gắn một tiếng, nói: “Oắt con, cậu thật sự muốn đối đầu với tôi sao?” 

Anh ta không tin trong thẻ Bạch Vũ có ba trăm tỷ, nhưng anh ta cũng sẽ không đồng ý ba trăm tỷ thì cút, lúc đó sẽ để lại ấn tượng xấu với Lam Hải Quỳnh. 

Bạch Vũ có ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Mặc kệ anh có lấy tiền hay không, anh còn quấy rầy Hải Quỳnh nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo. 

“Cậu biết tôi là ai không? Cậu dám tranh Hải Quỳnh với tôi ư?” 

Triệu Tuấn Hào dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, anh ta nói: 

“Tôi là chủ nhân tương lai của tập đoàn Triệu thị, tài sản của nhà tôi có tới hơn chín nghìn tỷ... 

Bạch Vũ cắt ngang kiểu: “Tôi là chồng của Hải Quỳnh.” 

“Tôi mười tám tuổi thi đỗ đại học Top 3 toàn quốc, tôi hai mươi tuổi tốt nghiệp chuyên ngành kép về kinh tế và quản trị, hai mươi bốn tuổi lấy bằng tiến sĩ luật của Harvard” “Tôi là chồng của Hải Quỳnh.” 

“Tôi là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Tuấn Hào, dưới trướng của cá nhân tôi còn có sáu công ty, ngành nghề kinh doanh trải khắp thế giới. 

“Tôi là chồng của Hải Quỳnh. 

“Người mà tôi từng gặp, tiền mà tôi chạm vào, đất nước mà tôi từng đến, là cái ngưỡng mà cả đời này cậu không thể đạt tới..” 

“Tôi là chồng của Hải Quỳnh. 

Triệu Tuấn Hào đầy cao ngạo, vô cùng bức người, nhưng lại bị Bạch Vũ một câu bịt miệng một cách tàn nhẫn. 

Anh ta nói kể mình cao siêu tới đây, cũng không bằng bảy chữ tôi là chồng của Hải Quỳnh, Triệu Tuấn Hào suýt nữa tức ói máu. 

“Cho dù bây giờ Hải Quỳnh là vợ cậu, Triệu Tuấn Hào tôi cũng có thể đào chân tường của cậu.” 

Triệu Tuấn Hào gầm lên một tiếng, lấy ra đòn sát thủ, móc ra một cái hộp, mở ra. 

Ánh sáng tỏa ra. 

Một viên kim cương đỏ hồng mười cara hiện ra trước mặt mọi người. 

Mắt của các cô gái lập trức mở to. 

Các cô gái trên thế giới này, có ai không thích kim cương? Một cara thân chết, mười cara tim chết. 

“Hải Quỳnh, đây là ‘Trái Tim Vĩnh Hằng’ có giá trị mấy chục tỷ, nó được tạo ra từ viên kim cương cứng nhất Nam Phi. 

“Nó tượng trưng cho tình yêu của chúng ta bền hơn vàng. 

Ánh mắt của Triệu Tuấn Hào đầy nóng bỏng, anh ta nói: “Hải Quỳnh, cho anh một cơ hội đi.” 

Chưa đợi Lam Hải Quỳnh lên tiếng, Bạch Vũ bước lên một bước, giật lấy viên kim cương đỏ hồng, anh nói: 

“Kim cương ư?” 

“Đồ khốn kiếp, ai cho cậu đụng vào kim cương của tôi?” 

Nhìn thấy Bạch Vũ cầm viên kim cương, Triệu Tuấn Hào quát một tiếng: 

“Món đồ hơn ba mươi tỷ là thứ cậu có thể chạm vào sao? Mau để xuống” 

Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Đây là ngọc thủy tinh nhỉ?” 

“Đồ nhà quê, không có kiến thức, đây là kim cương có giá trị cao.” 

Triệu Tuấn Hào nói với vẻ mặt xem thường: “Viên kim cương cứng nhất thế giới... 

“Rắc...” 

Còn chưa nói hết câu, ngón tay Bạch Vũ bóp nhẹ. 

Kim cương vang lên, biến thành một đống bột... 

eyJpdiI6IkhMbFwvY0hPMWk0SkZlV2JjTFhlcUhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkR1cXM3MElmSVFvc2h0N1VLVGpJb2dsbHpQNHBDVndxUHdxUytZUGtNajBVUGxLN2dcLzZPcm5WK3U3akhZTEppYXhQWk9Jek9ndCtobVprRnlNRXhIQzJyXC8zb1hcLzNmUkxIZUVscHYxclRXUm1NYXlDOERBZUttOFRWbmtVMFpsNGhYaHZiM2ZFMHh1VGRUXC9BTVlEOHc9PSIsIm1hYyI6ImMxZjE2Y2Y3YjQxMGFiOGFhZTIwMWI4M2VmMzAyMDI1MmY1OGUxNzVhMjZjMjYwZGJlOWUxOWQ3OTkyNjAwOGUifQ==
eyJpdiI6IjNpTDBHaUdxMzdmUEExbXRcL01STUFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikhad3YzbWJqZFJub2VlQ3BBN2ZWVHRtMFo3UDNXcFBKbFBuWW1SZ3huTnBLenI0Zm5ETThSYUl6aG5EeUhXQkphM2ZjVllLRXBRSkt5V0lSakNMb3RqNTVMMno3VUJ0b2dBYjgwYXRcL1JTdkR5azk0M1NiR3Zhb3pyQVZFTGJmKyIsIm1hYyI6Ijk4Y2I0YjY1OTVjMmJlY2UwNjdiYmU4NGU5Y2E2NTk1MjRiNDdjOGIyMmVmZjFkYjc1MDYyY2ZiZDRmZjdhMzgifQ==

Tất cả mọi người ngây dại.

Ads
';
Advertisement