Bạch Vũ giằng co gần nửa ngày, xem như là hoàn tất thủ tục của Dược phẩm Bách Hoa.
Anh cảm thấy ba nghìn tỷ quá quý, nhưng không chống lại được sự kiên trì của vợ chồng Tiền Mạnh Hải, cuối cùng chỉ có thể nhận món quà này.
Cũng có nghĩa là, hai bên phải buộc cùng một chỗ.
Cho dù thế nào cũng được, Bạch Vũ cũng rất là vui khi có phần thu hoạch này.
Anh hiện tại xem như là người có sản nghiệp, nếu như lại mở y quán, tin rằng Thẩm Phương Hoa và Lam Hải Quỳnh đều rất vui.
Đến gần hoàng hôn, Lam Hải Quỳnh gọi điện thoại đến, bảo Bạch Vũ lái BMW màu đỏ đã sửa xong đến công ty Thiên Đường.
Bạch Vũ động tác lưu loát lấy xe ra.
Đi đến cửa công ty Thiên Đường. Lam Hải Quỳnh đúng lúc đi ra, bên cạnh còn có một trợ lý nhỏ, Trần Minh Thư.
Trần Minh Thư nhìn thấy Bạch Vũ hơi ngẩng đầu, ánh mắt rất khinh thường, rõ ràng biết anh là ở rể nhà họ Đường.
Trần Minh Thư cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt là cặp chân dài kia, tỏa ra hơi thở thanh xuân rất hấp dẫn ánh mắt.
Bạch Vũ vô thức ngắm thêm mấy lần.
Trần Minh Thư thấy thế càng thêm khinh thường.
Lam Hải Quỳnh kéo Trần Minh Thư chui vào.
“Buổi sáng vội vàng chuyện lấy khoản vay, giữa trưa lại có một lô hàng phải sản xuất, vẫn luôn không có thời gian tìm anh”
Lam Hải Quỳnh sau khi buột chặt dây an toàn mở miệng: “Bây giờ anh có thể nói một chút, chuyện sáng nay?”
Bạch Vũ cười cười: “Chuyện gì?”
“Anh làm thế nào quen biết Tiền Mạnh Hải?"
Lam Hải Quỳnh liếc trắng mắt nhìn Bạch Vũ, nhưng không có mắng chửi như trước, giọng điệu có chút dịu dàng và tò mò.
Bạch Vũ biết y thuật cứu Thiến Thiến, Lam Hải Quỳnh có thể xem là may mắn.
Anh có thể đòi nợ quay về, Lam Hải Quỳnh cũng có thể xem là tốt số.
Vả mặt Chương Đại Cường và Triệu Tuấn Hào, cô có thể hiểu thành mượn thế của Tống Quế Khanh.
Nhưng Bạch Vũ được Tiền Mạnh Hải xem trọng như vậy, vì anh mà sai thải một giám đốc ngân hàng, một chủ nhiệm, lại còn cho mình vay một khoảng sáu trăm tỷ.
Lam Hải Quỳnh thật sự không biết giải thích thế nào.
Nghe thấy Bạch Vũ quen biết Tiền Mạnh Hải, Trần Minh Thư sững sờ nhưng rất nhanh lại không cho là đúng.
Có lẽ là đối phương cảm thấy Bạch Vũ đáng thương.
Bạch Vũ suy nghĩ một chút: “Tống Quế Khanh giới thiệu”
“Tôi biết ngay là cô ta.
Lam Hải Quỳnh hừ lạnh một tiếng: “Không phải cô ta, anh cũng không thể tiếp xúc đến Tiền Mạnh Hải, chỉ là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Bạch Vũ tránh nặng tìm nhẹ: “Cho dù cô ấy thế nào, có thể hỗ trợ là tốt rồi, cái này không phải sao, vấn đề khoản vay của em đã giải quyết rồi”
“Anh quen biết Tiền Mạnh Hải có thể hiểu được, nhưng anh làm thế nào để anh ta xem trọng?”
Lam Hải Quỳnh nói trúng vấn đề:
“Anh ta không có khả năng vì một người không quen, sa thải một giám đốc chi nhánh, một trưởng phòng”
Trần Minh Thư có hơi kinh hãi, có chút bất ngờ Bạch Vũ có năng lực này, sau đó nghĩ đến Tống Quế Khanh mà Lam Hải Quỳnh nhắc đến, cô ta lại một mặt khinh bỉ:
Lại là ăn cơm mềm?
“Đừng nói sang chuyện khác, anh làm thế nào để Tiền Mạnh Hải xem trọng?”
Trong mắt Lam Hải Quỳnh có nghi hoặc: “Vợ chồng bọn họ nổi tiếng cao ngạo.
Bạch Vũ vốn muốn nói mình chữa bệnh cho bọn họ, nhưng nghĩ lại cảm thấy Lam Hải Quỳnh sẽ không tin.
“Vợ của Tiền Mạnh Hải, Thẩm Đào, qua đường thiếu chút nữa bị xe tông phải, anh kịp thời phát hiện kéo cô ấy một cái.”
Anh biên ra một lý do.
“Thì ra là thế”
Lam Hải Quỳnh bừng tỉnh hiểu ra, lại là bất ngờ, nhưng mà đây là lời giải thích tốt nhất.
Cô nói mà, Bạch Vũ sao có thể có năng lực làm Tiền Mạnh Hải xem trọng chứ?
Chỉ là, sao cô cảm giác lý do này đã nghe qua ở đâu rồi?
“Đúng rồi, công ty Thiên Đường năm trước nợ đến sáu khoản vay, tình hình kinh doanh có phải không tốt không?”
Bạch Vũ thấy thế vội nói sang chuyện khác:
“Nếu có cái gì khó khăn, em có thể nói cho anh, nói không chừng anh có thể giúp đỡ”
Trong lòng anh rất rõ, nếu như công ty Thiên Đường kinh doanh thuận lợi, thu tiền về kịp thời, sẽ không xuất hiện tình huống tài chính căng thẳng.
Trần Minh Thư nghe một câu như vậy thiếu chút nữa nhịn không được cười lên.
Anh là ai chứ?
Giúp công ty giải quyết?
Đừng nói là Lam tổng năng lực hơn người, cho dù thật sự có việc, cũng không phải là dạng ăn cơm mềm như anh có thể giải quyết.
Trần Minh Thư trong lòng khinh bỉ Bạch Vũ.
Nụ cười Lam Hải Quỳnh hơi cứng lại, sau đó ẩn ý mở miệng:
“Có chút khó khăn nhỏ, nhưng em vẫn có thể giải quyết”
Công ty đương nhiên là có khó khăn, khó khăn đến mức cô chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống.
Chỉ là cô cũng nghĩ giống Trần Minh Thư, chuyện cô cũng không thể giải quyết, Bạch Vũ chỉ sợ không chút tác dụng.
Bạch Vũ hỏi thêm một câu: “Có thể giải quyết?”
Lam Hải Quỳnh gật gật đầu: “Có thể giải quyết”
Cho dù không thể giải quyết, cô cũng không muốn Bạch Vũ giúp đỡ, bằng không thiếu Tống Quế Khanh càng ngày càng nhiều.
“Được, em có thể giải quyết là được rồi.
Bạch Vũ thở ra một hơi:
“Chẳng qua nếu như không giải quyết được, em cũng đừng cố quá, có thể nói cho anh biết, anh tìm cách giải quyết.
Trần Minh Thư nghe vậy càng trào phúng không thôi.
Bạch Vũ này không chỉ là bốc phét còn thích ra vẻ.
“Vù -”
BMW màu đỏ chạy được một nửa thì ngã rẽ phía trước đột nhiên có ba chiếc minibus lao ra chặn đường.
Sau đó, phía sau cũng xuất hiện một chiếc xe thương vụ, ăn ý chặn đường lui của mấy người Bạch Vũ.
Khuôn mặt Lam Hải Quỳnh và Trần Minh Thư nặng nề, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Rầm –
Cửa xe mở ra, hơn mười tên côn đồ chui ra, cầm gậy bóng chày trong tay bao vây lại.
Chiếc xe thương vụ cũng mở cửa, Tiết Nhan và Lưu Dũng xuất hiện.
“Khốn nạn!”
Lam Hải Quỳnh nhìn thấy bọn họ thì mặt trầm xuống:
“Ba thứ hạ lưu, chỉ biết dùng loại thủ đoạn này”
Bạch Vũ nheo mắt lại, không cần hỏi nhiều, cũng biết mấy người Lưu Dũng muốn trả thù.
Trần Minh Thư vô cùng căng thẳng: “Lam tổng, làm sao bây giờ?”
“Cô gọi điện thoại báo cảnh sát,
Lam Hải Quỳnh cởi dây an toàn ra: “Tôi xuống dưới chặn bọn họ. “Thân phận của tôi còn đó, bọn họ không dám ra tay với tôi”
“Bạch Vũ, anh ở lại trên xe, ngàn vạn lần không được xuống dưới.”
Trong lòng cô hiểu rõ, đối phương là đến vì ai.
Trần Minh Thư liên tục gật đầu, luống cuống tay chân cầm điện thoại báo cảnh sát, kết quả lại phát hiện không có tín hiệu. “Hải Quỳnh, em không cần xuống dưới.
Bạch Vũ đẩy cửa xe ra cười: “Bọn họ là nhằm vào anh, để anh giải quyết”
“Anh giải quyết? Anh giải quyết thế nào?”
Trần Minh Thư tức giận lên tiếng:
“Anh cũng đừng làm loạn nữa, nhanh nghe Lam tổng, nếu không ba người chúng ta đều xong đời.
Bạch Vũ cứ luôn ra vẻ thì thôi, thời khắc mấu chốt còn cố làm màu, này sẽ bị đánh chết tươi.
“Không sao, một đám ô hợp, tiện tay đánh mà thôi.
Bạch Vũ nhìn mấy người quen trong đám người. khỏe miệng lộ ra một vẻ khiêu khích.
“Tiện tay đánh?"
Trần Minh Thư vô cùng tức giận cười: “Anh cho mình là Lý Tiểu Long sao? Đừng làm loạn, mau quay lại...”
“Bịch!”
Bạch Vũ trở tay đóng cửa xe lại.
“Lam tổng, đây là người gì thế? Tự cho là đúng như vậy?”
Trần Minh Thư tức đến mức dậm chân, này liên lụy đến các cô thì sao.
Cô ta đi theo Lam Hải Quỳnh tiếp xúc với Lưu Dũng nhiều hơn, biết Lưu Dũng là lập nghiệp nhờ cho vay nặng lãi, không dễ chọc.
Bạch Vũ thì là cái gì chứ, đi ra ngoài quả thật là muốn tìm chết.
“Bạch Vũ!”
Lam Hải Quỳnh không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Bạch Vũ đi ra ngoài, thì đẩy cửa xe ra ngoài.
Trần Minh Thư cũng đành chịu nhặt điện thoại lên ra ngoài:
“Bạch Vũ này, thật sự là hại chết người mà, hại người hại mình.
Cô ta dậm chân một cái.
Lúc này, Bạch Vũ đã đi đến phía trước, trực tiếp đối mặt với Tiết Nhan và Lưu Dũng.
Lưu Dũng chống nạng, gương mặt độc ác: “Nhóc con, thật trùng hợp nha, chúng ta lại gặp mặt.
Bạch Vũ không nhiều lời: “Mấy người muốn tìm chết?”
“Tìm chết?”
Lưu Dũng nhìn Bạch Vũ cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy, hôm nay là cậu muốn chết.”
“Ông đây là người lịch sự, ai ai cũng có thể bắt nạt tôi.
“Nhưng một khi ông đây làm ác ma, vậy thì đây chính là cơn ác mộng của cậu.”
“Làm hỏng chuyện tốt của tôi, cắt đứt đường kiếm tiền của tôi, còn làm tôi bị sa thải, hôm nay, tôi không thể không phế cậu.
Ánh mắt Tiết Nhan cũng khinh miệt nhìn Bạch Vũ: “Hiện tại, ít tiền vô dụng”
Bà ta nhìn Lam Hải Quỳnh âm dương quái khí lên tiếng:
“Một khi chúng tôi quyết định trở mặt, ai cũng không cứu được mấy người”
Lam Hải Quỳnh muốn nổi điên, lại bị Trần Minh Thư giữ chặt lại, để cô không nên trêu vào đám Lưu Dũng đã mất lý trí.
Bạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Ít tiền có tác dụng hay không, tôi đều có thể đánh mấy người”
“Đánh bọn tôi?”
Tiết Nhan cười to, rất khinh thường:
“Cậu bây giờ đánh thử một cái xem?”
Xung quanh yên tĩnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất