Vấn đề khoản vay của Lam Hải Quỳnh đã được giải quyết, Bạch Vũ muốn nghỉ ngơi vài ngày cho tốt.
Dù sao nửa tháng này, anh thật sự quá bận rộn.
Cứu Thiến Thiến hai lần, giúp mẹ vợ đòi lại hết nợ, cứu Hàn Quốc Hoa, chữa trị Hoàng Kha và Hàn Khê, bây giờ lại giải quyết vấn đề khó của Tiền Mạnh Hải.
Mặc dù có Thái Cực Kinh trong tay, cơ thể Bạch Vũ sinh sôi không ngừng, không chút mỏi mệt, nhưng tinh thần cũng muốn thư giãn một chút.
Chỉ là không để anh nghỉ ngơi hai hôm, Hoàng Kha đã gọi điện đến:
“Cậu em Bạch, chào buổi chiều”
Tiếng cười của ông ta rất sảng khoái: “Bây giờ có bận hay không?”
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thẳng vào vấn đề”
“Cậu em Bạch, có hai chuyện.
Hoàng Kha cũng không lề mề:
“Thứ nhất, Lâm Như Uyển, Chương Vĩ Thành và Hùng Kiều sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.
“Thứ hai, tên khốn Lưu Dũng này, trước khi chết tiết lộ cho chúng tôi một bí mật.
“Chính là anh em Hùng thị lần này đến Trung Hải, đối phó với cậu và Chương Đại Cường chỉ là một việc nhỏ chen ngang vào.”
Ông ta hạ giọng: “Người bọn họ thật sự muốn đối phó là Tống Quế Khanh”
Cả người Bạch Vũ chấn động: “Đối phó Tống Quế Khanh?”
“Đúng vậy.”
Hoàng Kha gật gật đầu: Có người thuê tứ hung Hùng thị quay về Trung Hải, muốn bọn họ không tiếc cái giá lớn giết chết Tống Quế Khanh.
“Bọn họ lẻn vào Trung Hải ngay vào cái đêm cậu vạch trần Chương Đại Cường không thể nào sinh con, Hùng Nghĩa đúng lúc mới nhận được tin cầu cứu của Lâm Như Uyển.
“Vì vậy Hùng Nghĩa và Hùng Kiều tranh thủ đi cứu mẹ con Lâm Như Uyển ra, còn muốn thuận tiện xử lý Chương Đại Cường và cậu.
Hoàng Kha bắt đầu nịnh hót: “Đáng tiếc, bọn họ không ngờ đến, người anh em Bạch dũng mãnh phi thường vô địch...
“Tứ hung Hùng thị...
Con người Bạch Vũ lộ ra sát khí:
“Nói cách khác, còn có hai người cũng đến Trung Hải?"
Anh vẫn luôn cho là, Hùng Nghĩa và Hùng Kiều đến Trung Hải, là đến để cứu Lâm Như Uyển và Chương Vĩ Thành, không ngờ cũng chỉ là bất ngờ thôi.
“Đúng vậy.
Hoàng Kha tiếp tục chủ đề: “Hùng Trí và Hùng Dũng cũng đến, còn có không ít thủ hạ.
“Bọn họ cho dù là đầu gấu, nhưng làm việc không có điểm cuối, còn thích chơi hành hạ đến chết, anh em trong giới vẫn luôn phỉ nhổ bọn họ.”
“Nhưng mà cậu không không cần lo lắng, bọn họ tuyệt đối sẽ không biết cậu giết Hùng Nghĩa”
“Hùng Nghĩa và Hùng Kiều bốc hơi khỏi nhân gian, bọn họ chỉ biết ghi nợ lên đầu Chương Đại Cường”
Ông ta trấn an cười một tiếng: “Mà Chương Đại Cường lúc này, hơn trăm người bảo vệ, còn có trinh thám nhìn chằm chằm, vô cùng an toàn”
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Có thể tìm được tin tức của mấy người Hùng Dũng hay không?”
“Tìm được bọn họ sao?”
Hoàng Kha đầu tiên cười một tiếng, sau đó giật mình: "Cậu em, cậu định đập chết bọn họ?”
Bạch Vũ không trả lời.
Lúc anh em Hùng Nghĩa tìm mình báo thù thì chết, cho dù anh có phải hung thủ hay không, đám người Hùng Dũng sớm muộn gì cũng sẽ lần nữa tìm đến anh để tìm hiểu tình huống.
Bạch Vũ muốn đuổi tận giết tuyệt, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Hơn nữa đối phương còn có ý muốn đối phó với Tống Quế Khanh, vậy thì càng phải chết, dù sao Tống Quế Khanh cũng xem là một tri kỷ của anh.
“Mấy người Hùng Dũng và Hùng Trí mặc dù bị hai bên hắc bạch phỉ nhổ, nhưng không thể không nói bọn họ vẫn là có năng lực.
“Đặc biệt là Hùng Trí, được gọi là Trương Phi hiện đại, sức mạnh cơ thể cực kỳ khủng bố, một quyền có thể đánh chết một con trâu.
Hoàng Kha vội vàng khuyên Bạch Vũ: “Cậu chủ động tìm bọn họ, rất dễ gặp chuyện không may”
“Không phải tôi không tin năng lực của cậu em Bạch, mà là những người đó đều là dân liều mạng, không đáng để sống mái với bọn họ.”
“Cậu cứ yên tâm mặc kệ đi, đám người Hùng Trí muốn đối phó Tổng Quế Khanh, cũng không khác gì đi tìm chết”
“Tống Quế Khanh mặc dù chỉ là một phụ nữ, tập đoàn Ngũ Hồ thoạt nhìn cũng rất chính quy, nhưng cô ấy thực chất là một người ăn thịt người không nhả xương”
“Cô ấy ở Trung Hải gần mười năm, từ vô danh tiểu tốt trở thành đại lão một phương không có chỗ hơn người sao có thể có thành tựu này?”
“Tôi xem như là biết qua vô số người, nhưng mà vẫn nhìn không thấu Tống Quế Khanh”
“Người phụ nữ này, quá thâm sâu.”
Ông ta đưa ra một phán đoán: “Anh em Hùng thị muốn lấy mạng Tống Quế Khanh, khó”
Bạch Vũ có chút bất ngờ về nội tình của Tống Quế Khanh, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.
Hoàng Kha cũng biết thực lực Tống Quế Khanh, anh em Hùng thị khẳng định cũng biết, bọn họ dám nhận nhiệm vụ, trong tay khẳng định có mấy phần thắng.
Nếu không ai sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa trêu chọc rắn địa phương?
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Vũ gọi một chiếc xe taxi, để lái xe đi thẳng đến tập đoàn Ngũ Hồ.
Đồng thời, Bạch Vũ gọi cho Tổng Quế Khanh, điện thoại rất nhanh có người nhận, vẫn truyền đến âm thanh cười cười của Tống Quế Khanh:
“Em Vũ, sao lại có thời gian gọi cho chị đây?”
Cô ta đùa giỡn Bạch Vũ: “Có phải là một ngày không gặp như cách ba năm không?”
Nghe thấy cô ta không sao, Bạch Vũ hơi thở dài một hơi: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Tôi à? Đang đến phía đông núi Vân Đỉnh.
Tống Quế Khanh ẩn ý cười: “ Tôi vừa đi đến khu phố cũ rồi, chuẩn bị thay cậu xem nơi mở y quán
“Không thể không nói, may mắn của cậu rất tốt, tôi tìm được một nơi rất thích hợp, ngày mai tôi qua đó đón cậu đi xem.”
“Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề, vậy chúng ta sẽ bàn bạc tiếp”
“Sửa chữa, nhiều nhất hai tháng, có thể khai trương”
Giọng điệu của cô ta có chút mừng rỡ, giống như là cô ta muốn mở y quán vậy.
Bạch Vũ có chút cảm động, không ngờ trời nóng như vậy, Tống Quế Khanh còn nghĩ đến y quán của mình.
Sau đó anh nhớ đến chuyện chính:
“Chuyện y quán, hôm nào nói sau, tôi gọi cho chị, là bởi vì tôi nhận được một tình báo.
“Có người muốn đối phó cô, còn thuê anh em Hùng thị đối phó với cô, cô nhất định phải cẩn thận”
Anh không hy vọng Tống Quế Khanh gặp chuyện không may.
“Đối phó tôi? Anh em Hùng thị? Tứ hung Hùng thị?”
Tống Quế Khanh hơi kinh ngạc: “Bọn họ không phải vì cậu và Chương Đại Cường sao?”
Bạch Vũ không chút bất ngờ Tống Quế Khanh biết mình giết chết Hùng Nghĩa:
“Hùng Nghĩa và Hùng Kiều đối phó tôi và Chương Đại Cường chỉ là sự việc chen ngang.
“Mục tiêu thật sự của bọn họ là chị”
Tống Quế Khanh trầm mặc, sau đó thở dài: “Xem ra là tôi sơ suất rồi, nhưng mà không sao, mấy vai phụ mà thôi” Bạch Vũ dặn dò một câu: “Chị nhất định phải cẩn thận.”
“Yên tâm.”
Tống Quế Khanh cười: “Tôi đã gọi cô họ của tôi Triệu Vũ Phượng đến, bà ấy là đội trưởng đội bảo an tập đoàn tôi...
“Bùm –”
Lời còn chưa nói hết, lỗ tai Bạch Vũ chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, giống như có tiếng nổ mạnh gì đó.
Sau đó còn vang lên tiếng súng và đồ sắc bén bay qua.
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“Chị Khanh, sao thế?”
Tâm thần Bạch Vũ run lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Quế Khanh không trả lời, trong điện thoại chỉ có tiếng vang soàn soạt, giống như tín hiệu bị chặn lại.
Bạch Vũ lại gọi mấy lần, điện thoại vẫn không thể nào kết nối được.
Đầu anh đầy mồ hôi, móc ra tiền mua thức ăn ba ngày ném cho tài xế.
“Tài xế, núi Vân Đỉnh, Đông Phong, nhanh”
Ba triệu, cũng đủ dày, chỉ là tài xế taxi nghe là núi Vân Đỉnh, lập tức đạp phanh lại.
Xe cứng ngắc ngừng lại ven đường.
Tài xế lắc đầu: “Không đi!”
Bạch Vũ khẽ giật mình, lại ném thêm ba triệu qua: “Nhanh lên.
“Thật xin lỗi, núi Vân Đỉnh, cho tôi ba mươi triệu cũng không đi.”
Tài xế taxi ném lại tiền cho Bạch Vũ, sau đó mở cửa xe để anh đi ra ngoài.
Bạch Vũ đành phải chui ra khỏi xe.
Sau đó Bạch Vũ lại vô cùng lo lắng chặn vài chiếc taxi lại.
Tài xế nhìn thấy ba triệu ánh mắt lập tức tỏa sáng, nhưng vừa nghe đi núi Vân Đỉnh toàn bộ đều chạy mất.
Liên tiếp năm chiếc xe taxi đều như vậy, làm cho Bạch Vũ chửi tục một tiếng trong lòng.
“Anh Vũ, anh Vũ, ở chỗ này đợi xe sao?”
“Đúng lúc này, một chiếc Mercedes kiểu cũ dừng trước mặt Bạch Vũ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười mũm mĩm của Lưu Phú Quý.
Bạch Vũ sững sờ, sau đó mở cửa xe: “Đi núi Vân Đỉnh.
“Núi Vân Đỉnh?”
Cơ thể Lưu Phú Quý chấn động, sau đó đạp cần ga: “Yes sir~”
Sau khi nói xong, Lưu Phú Quý giẫm chân ga, như gió chạy vào núi Vân Sơn dưới ánh hoàng hôn.
Xe lái rất nhanh, khoảng chừng mười phút đồng hồ, Mercedes đã xuất hiện ở phía đông núi Vân Sơn.
Chỉ là Lưu Phú Quý đi đường nhỏ, đi trên một con đường núi nhiều năm chưa từng sửa chữa, nhanh chóng đến vị trí sườn núi.
Muốn đến dưới chân núi Đông Phong, lại phải vòng hai vòng nữa.
“Dừng!”
Chạy đến chỗ rẽ thì Bạch Vũ đột nhiên đột nhiên quát bảo Lưu Phú Quý dừng lại, mở cửa xe, bước một bước dài chạy đến ven đường.
Anh đứng trên một thân cây lồi ra, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới vách núi.
Anh vừa nghe được một tiếng súng nhỏ.
Trực giác nói cho anh đó chính là nơi Tống Quế Khanh bị tập kích.
Ở đây cách chân núi còn hơn một trăm mét, tầm nhìn cũng không quá rõ, còn có lá cây che lại, nhưng Bạch Vũ vẫn có thể nhìn thấy đèn xe.
“Vù -"
Bạch Vũ đang muốn nhìn rõ một chút, đã thấy Lưu Phú Quý chạy đến kêu.
“Anh Vũ, làm sao vậy?”
Chân phải Lưu Phú Quý vừa mới giẫm lên thân cây, thân cây đã rắc một tiếng gãy ra.
Bạch Vũ lập tức rớt xuống.
"A -"
Bạch Vũ từ trên cao rơi xuống, một bên khoa chân múa tay, một bên phát ra tiếng hét.
Bản năng cầu sinh còn làm cho anh bắt lấy mọi thứ, rơi xuống một nửa thì tay phải của anh bắt được nửa tảng đá, nhưng tảng đá không chịu nổi, răng rắc một tiếng đứt gãy.
"A -"
Cùng với một mảng đất đá lớn, Bạch Vũ thét chói tai tiếp tục rơi xuống, nhắm mắt lại rơi xuống dưới vách núi.
Sườn núi, một đám đầu gấu mặc đồ đen, đang cầm đao súng vây quanh một chiếc xe Lincoln.
Tên áo đen nghe được động tĩnh, vô thức ngẩng đầu nhìn quanh.
“Bốp!”
Một giây sau, Bạch Vũ như đạn pháo đập vào một người đàn ông trung niên, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa.
“Bốp!”
Người đàn ông trung niên thê thảm ngã xuống đất, đầu nở hoa, gân cốt đứt gãy, miệng đầy máu.
“Mày... ông nội mày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất