Dưới sự sắp xếp của Lý Minh Quang, Bạch Vũ và Lưu Phú Quý ngồi xuống ở phía cánh đông của nhà hàng.
Bạch Vũ gọi bốn món chính, một món canh, thêm hai chai giấm táo rồi bắt đầu ăn.
"Anh Vũ, em thấy hay là mình rời khỏi đây trước thì hơn"
Lưu Phú Quý do dự lên tiếng: "Không phải em không tin vào thực lực của anh, chỉ là em cảm thấy không cần thiết phải vì em mà rước thêm phiền toái vào người."
Từ Hinh kiêu ngạo bị làm cho bẽ mặt, điều này đúng là đã khiến Lưu Phú Quý cảm thấy sảng khoái chưa từng có nhưng nghĩ đến Thẩm Vân Phong, anh ta lại hơi đau đầu.
"Cậu nói gì thế?"
Bạch Vũ ngồi thẳng người dậy: "Cậu là anh em của tôi, cậu bị sỉ nhục cũng chính là tôi bị sỉ nhục, giúp cậu lấy lại danh dự là chuyện đương nhiên."
Lưu Phú Quý hơi xúc động: "Anh Vũ, em biết anh coi em là anh em, nhưng mà...
"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cậu là anh em của tôi, dù có phiền toái đến đâu tôi cũng không sợ"
Bạch Vũ lộ vẻ tự tin: "Tôi có thể nói cho cậu biết, tốt nhất là Thẩm Vân Phong và Từ Hinh đừng nghĩ đến chuyện trả thù, nếu không, bọn họ sẽ phát hiện kết cục còn thảm hại
hơn nữa."
"Nào, ăn cơm đi..."
"Ram!"
Đúng lúc này, một chiếc ghế bị đá văng, một nhóm người hùng hổ bước vào phòng ăn.
Dẫn đầu là một thanh niên tóc húi cua, vừa đi vừa nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh miệt, dường như nơi sang trọng tụ hội toàn người nhà giàu này chẳng đáng lọt vào mắt anh ta.
Dưới sự chỉ điểm của Từ Hinh, anh ta lập tức nhìn thấy Bạch Vũ và Lưu Phú Quý. Sau đó anh ta hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, dẫn theo một nhóm người tiến thẳng về phía
ho.
Sắc mặt Lưu Phú Quý lập tức căng thẳng.
Bạch Vũ thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ một lượt, thậm chí còn bảo Lưu Phú Quý đừng xen vào chuyện này, anh có thể tự giải quyết. "Vân Phong, chính tên khốn này đã bắt nạt em, còn có cả Lưu Phú Quý nữa"
Từ Hinh lao lên một bước, giận dữ chỉ vào Bạch Vũ: "Bọn họ khiến em mất hết mặt mũi, em muốn anh dạy cho họ một bài học nhớ đời!"
"Ranh con, dám động đến người phụ nữ của tôi, hôm nay cậu xui xẻo rồi. Khai báo bối cảnh và thông tin gia đình cho tôi nghe."
Thẩm Vân Phong chậm rãi bước tới, tay đang nghịch một con dao bướm:
"Đừng hiểu lầm, không phải tôi sợ đắc tội với nhân vật lớn đâu"
"Mà là để sau khi cậu khai ra lai lịch, tôi sẽ ra tay với cả nhà cậu luôn"
Lời lẽ hống hách lập tức khiến Từ Hinh và đám người của anh ta hả hê, khí thế bừng bừng.
Cách đó không xa, Lý Minh Quang nhìn đối phương như đang nhìn một đứa ngu.
Từ Hinh cười khẩy: "Để tôi nói cho cậu biết, đây là cậu chủ nhà họ Thẩm, người này cậu không đắc tội nổi đâu"
Bạch Vũ tiện tay rút một tờ giấy lau khóe miệng, hoàn toàn không để tình huống này vào mắt.
Lưu Phú Quý vội đứng dậy, cười làm lành: "Cậu chủ Thẩm, đây là hiểu lầm thôi"
"Hiểu lầm cái con mẹ mày!"
Thẩm Vân Phong vươn tay bóp lấy mặt Lưu Phú Quý, còn ngang nhiên nhào nặn nó không chút kiêng dè:
"Mày là cái thá gì? Lấy tư cách gì mà nói là hiểu lầm?"
Sau đó, anh ta quay sang Bạch Vũ, nở nụ cười âm hiểm:
"Yên tâm, tôi sẽ không tự ra tay, cũng không để người của tôi ra tay"
"Lấy đông hiếp ít, đánh đánh giết giết, mấy trò đó đối với tôi quá thấp kém.
"Tôi sẽ khiến người nhà cậu tự tay phế bỏ thằng không biết điều như cậu"
Thẩm Vân Phong nở nụ cười hiểm ác: "Sau đó, bọn họ cũng sẽ phải trả giá."
"Phú Quý, ngồi xuống."
Bạch Vũ đưa tay kéo Lưu Phú Quý ngồi lại, rồi thong thả nhìn Thẩm Vân Phong, khẽ cười:
"Cậu là Thẩm Vân Phong? Người của công ty dược liệu Thẩm thị?" Thẩm Vân Phong nhếch mép cười: "Đúng, tôi là Thẩm Vân Phong. "Làm sao thế? Hỏi thăm lai lịch của tôi, cậu cũng định động vào tôi à?"
"Thú vị đấy, tôi còn chưa ra tay, mà cậu đã dám khiêu khích trước rồi"
"Cái kiểu làm bộ làm tịch này của cậu, thú vị thật đấy"
Anh ta còn rút từ ví ra chứng minh thư và danh thiếp, ném lên bàn, giọng điệu đầy khiêu khích:
"Trên này có tên tôi, địa chỉ nhà, thông tin công ty, cả chỗ ở của ba mẹ tôi nữa. Có bản lĩnh thì cứ thử động vào tôi xem.
Từ Hinh và đám người của cô ta cười khúc khích, ai nấy đều cho rằng Bạch Vũ chỉ đang ra vẻ ta đây.
Bạch Vũ lấy điện thoại ra, nhìn Thẩm Vân Phong: "Cậu đã năn nỉ tôi như vậy, nếu tôi không cho cậu toại nguyện, chẳng phải quá thất lễ sao?"
Anh bấm một dãy số, sau khi kết nối thì thản nhiên nói:
"Hai chuyện. Thứ nhất, sa thải Từ Hinh, trưởng phòng thu mua.
"Thứ hai, chấm dứt toàn bộ hợp tác với công ty dược liệu Thẩm thị.
Dặn dò xong, Bạch Vũ cất điện thoại, cười chế giễu: "Thẩm Vân Phong, tôi sẽ làm đúng như mong muốn của cậu.
Từ Hinh khịt mũi đầy khinh bỉ: "Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi! Còn dám nói sa thải tôi nữa chứ."
"Một thằng tài xế taxi mà làm như mình là chủ tịch Dược phẩm Bách Hoa vậy.
Từ Hinh nhếch môi cười khẩy: "Cậu cũng giống hệt Lưu Phú Quý, thích bị đánh cho sưng mặt sưng người hả."
Thẩm Vân Phong cũng cười nhạo: "Ranh con, nếu cậu thực sự khiến Dược phẩm Bách Hoa chấm dứt hợp tác với tôi, tôi sẽ bò từ đây ra đến cửa."
Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng che miệng cười khẽ, ánh mắt đầy khinh miệt và xem thường, rõ ràng họ đều cho rằng Bạch Vũ chỉ đang cố làm ra vẻ.
"Đinh!"
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Hinh reo lên. Cô ta liếc nhìn màn hình, sau đó bắt máy. Vừa nghe được mấy câu, sắc mặt liền tái nhợt như tro, tay cũng run lên bần bật! Thẩm Vân Phong hơi cau mày: "Từ Hinh, có chuyện gì vậy?"
Từ Hinh mặt mày tái mét, giọng đầy tuyệt vọng: "Hội đồng quản trị Bách Hoa vừa sa thải em, nói rằng giao dịch giữa em và anh có khuất tất...
"Cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra toàn bộ đơn hàng của em. Nếu phát hiện sổ sách có vấn đề, em sẽ bị tống vào tù!"
"Cậu Thẩm, anh phải giúp em, giúp em với!"
Mấy cô gái đi cùng đều trợn mắt sững sờ.
Từ Hinh quay sang Bạch Vũ, gào lên đầy phẫn nộ: "Tại sao lại thành ra thế này?"
Ánh mắt Thẩm Vân Phong chợt trở nên sắc bén, anh ta hơi bất ngờ khi Bạch Vũ lại có thể khiến Từ Hinh bị sa thải. Nhưng anh ta cũng không quá bận tâm, chỉ nghĩ rằng cùng lắm thì Bạch Vũ quen biết một vị giám đốc nào đó trong công ty mà thôi.
Hơn nữa, Bạch Vũ có thể ra tay với Từ Hinh, nhưng chưa chắc đã động được đến Thẩm Vân Phong. Dù sao anh ta cũng có quan hệ họ hàng với Thẩm Đào.
"Ranh con, được đấy, cũng có chút bản lĩnh"
Thẩm Vân Phong nheo mắt, cười khẩy nhìn Bạch Vũ: "Nào, có giỏi thì thử động đến tôi xem...
"Đinh!"
Vừa dứt lời, điện thoại của Thẩm Vân Phong reo lên, anh ta bực bội bắt máy, liên tục nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, tổng cộng bốn cuộc liền.
Đến khi cúp máy lần cuối, cả người Thẩm Vân Phong cứng đờ.
Tập đoàn Dược phẩm Bách Hoa chính thức chấm dứt hợp tác.
Ngân hàng Bách Hoa hủy bỏ ba khoản vay đang chờ xét duyệt.
Có người tố cáo công ty dược Thẩm thị bán hàng kém chất lượng.
Gia chủ ra lệnh cho anh ta phải dập tắt sóng gió bằng mọi giá...
Bạch Vũ chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Vân Phong, đưa tay bóp nhẹ mặt anh ta, cười nói:
"Tôi động đến anh rồi đấy, phục chưa?"
Từ Hinh và đám bạn trợn tròn mắt, hoàn toàn chết lặng. Bọn họ không ngờ Bạch Vũ lại dám sỉ nhục Thẩm Vân Phong như vậy, càng không ngờ anh ta lại chẳng dám phản kháng.
Từ Hinh cuống cuồng hét lên: "Cậu Thẩm! Tên khốn này dám sỉ nhục anh, giết anh ta đi..."
"Bốp!"
Thẩm Vân Phong vung tay tát thẳng vào mặt Từ Hinh: "Giết cái con mẹ nhà cô!"
"Cô là cái thá gì mà dám ăn nói với cậu Bạch như vậy?"
Nói rồi, anh ta lại bồi thêm một cú đá nữa. Nếu không phải vì ả đàn bà này, anh ta đâu có đi gây sự với Lưu Phú Quý mà vô tình đắc tội với Bạch Vũ, đến mức giờ đây ngay cả vị trí người thừa kế cũng khó giữ!
Cậu Bạch?
Khóe miệng Từ Hinh rỉ máu, cô ta hoảng loạn nhìn Bạch Vũ một cách khó tin, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào?
"Cậu Bạch, tối nay là tôi không đúng, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Thẩm Vân Phong cố nặn ra một nụ cười, sai người mang tới một chai Mao Đài, rồi đổ đầy ba ly rượu.
"Tôi tự phạt ba ly..."
Từ Hinh và mấy cô bạn đi cùng đều sững sờ, nét mặt cứng đờ.
Thẩm Vân Phong thật sự cúi đầu trước Bạch Vũ sao?
Chẳng lẽ anh thực sự có thể lay chuyển được nhà họ Thẩm?
"Ram!"
Bạch Vũ chẳng buồn nề mặt anh ta, vung tay gạt phăng ba ly rượu.
"Các người đã bắt nạt Phú Quý biết bao nhiêu lần, chỉ ba ly rượu mà muốn xí xóa sao? Cậu coi tôi là Bồ Tát chắc?"
"Thế này đi, nể tình cậu còn biết điều, quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh em của tôi."
"Xin lỗi cậu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất