Khoảng thời gian này tâm trạng của Ninh Tú Phân rất tệ, cô cứ luôn gặp phải mấy tên ngốc ỷ mạnh hiếp yếu.
Lão Kim và vợ mình lục tung khắp nơi, tìm người muốn ép chuyện này xuống, ít nhất có thể đổ tội cho đám côn đồ đó.
Sau khi Ông Đường và thầy giáo George biết chuyện, bọn họ báo cáo chuyện này lên lãnh sự quán.
Sau đó mấy người Ứng Cương còn phát hiện ra mấy tên côn đồ đó còn đang có ý định bắt cóc cô.
Sau khi Vinh Cẩm Thiêm biết tin, anh cười lạnh bảo mấy người Ứng Cương đưa bọn chúng vào trại tạm giam “thiết đãi” thật nồng nhiệt, sau đó tìm đến ông trùm đã từng nợ anh một ân tình.
Anh biết cô vợ nhỏ có thể tự đào hố cho mấy tên cặn bã đó đồng thời cũng có những phương án dự phòng.
Nhưng việc lấp hố còn lại anh không muốn để cô vợ nhỏ ngày đêm phải lên lớp viết luận văn lại bận rộn với công việc kinh doanh phải lo lắng, nếu không cô làm gì có thời gian để anh ôm hôn cô.
Thực ra cô cũng không cần anh ra mặt thu dọn hậu quả, Âu Minh Lãng sớm đã thêm dầu vào lửa trước mặt bố mình, cậu ta muốn nhắc đến chuyện Ninh Tú Phân từng cứu cậu ta một mạng.
Cục trưởng Âu cũng đã từng nhắc đến chuyện này, ông ta cũng không cần nói gì thêm, chỉ nói rằng sẽ điều tra ngọn ngành sự việc đồng thời sẽ không thiên vị bất kì ai.
Mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này, còn kinh động đến cấp trên phụ trách việc đối ngoại, lãnh sự quán cũng đã gửi thư hỏi thăm tình hình.
Lần này, lão Kim ở Thượng Hải gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy, cũng coi như ông ta có quan hệ rộng, nhưng bây giờ ông ta gặp cũng bị phớt lờ, đến bản thân ông ta cũng bị cách ly để kiểm tra.
Bà lão nhà họ Kim lúc này mới biết bản thân đã động phải người không nên động vào!
Bà ta khóc lóc thảm thiết, mái tóc cũng bạc trắng chỉ sau một đêm.
Không ngờ một cô gái thi đỗ đại học ở một thị trấn nhỏ ở Tây Nam, sau lưng lại có nhiều ‘đệm lưng’ lợi hại như vậy.
“Không dạy con nên người là lỗi của bố mẹ, đây là quả báo mà bọn họ đáng phải nhận.”
Sau khi bà Hạ biết được, bà ấy hầm hừ: “Nếu như không gặp phải người thông minh lanh lợi như nha đầu Tiểu Ninh, có phải chúng ta đã phải chịu thiệt thòi lớn, vô duyên vô cớ bị bắt nạt rồi nhỉ?”
Đây là loại súc sinh gì vậy, còn muốn cướp lấy sự trong trắng lẫn tài sản của con gái nhà lành sao?
Ninh Tú Phân vừa nhặt rau vừa cười nói: “Đó là lý do vì sao lúc ban đầu cháu lựa chọn mở quán cà phê chứ không phải cửa hàng quần áo, cháu còn muốn biến quán cà phê thành một trong những địa danh văn hoá – cháu muốn tận dụng ưu thế này.”
Ở thời đại này những người thường xuyên lui tới quán cà phê không phải là bạn bè nước ngoài mà chính là những người dày dặn có trình độ học vấn cao hoặc là nơi phục vụ nhu cầu thiết đãi công vụ của những đơn vị giống như trường học.
Cô chỉ là một con tép nhỏ, nếu muốn bảo vệ thành quả lao động mà mình vất vả làm ra, chỉ dựa vào một mình Vinh Cẩm Thiêm là không đủ.
Cố Lan nói không sai, dựa vào người khác chẳng thà tự mình tạo ra, huống chi có những lúc nước xa không cứu được lửa gần.
Giống như con nhện có tám chân vậy, cô phải tự mình dệt lên mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Ở kiếp trước từng có một ông trùm đã từng nói như này trong một cuộc phỏng vấn về lĩnh vực kinh doanh, nếu muốn theo đuổi công việc kinh doanh này đến cùng, điều bạn cần làm nhất chính là phải biết kết nối.
Trái tim thời đại chính là nơi thích hợp để cô dệt nên mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Ví dụ như giáo sư George vốn là kỹ sư cấp cao chuyên về các thiết bị nghiên cứu khoa học, ông ấy là khách mời của đại học Phục Đán, vốn dĩ không dạy cô, thỉnh thoảng ông ấy sẽ được mời về thuyết giảng về các loại kỹ thuật.
Nhưng ông ấy lại là khách quen của Trái tim thời đại, ông ấy quen biết cô đồng thời ngưỡng mộ sự uyên bác của ông Đường nên mới quyết định giúp bọn họ xử lý những tên “ác bá” kia.
Bà Hạ nhìn Ninh Tú Phân đang xắn tay áo để hái rau, trong lòng vừa có chút chua xót lại có chút tự hào: “Tiểu nha đầu cháu thật giống ta, rất có tham vọng nhưng phải biết cân bằng giữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi.”
Những người làm việc bán mạng như vậy thường là những người không có cảm giác an toàn.
Ông Đường đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ông ấy nhìn bà Hạ: “Tiểu Ninh hiện tại đã quen biết khá nhiều người giỏi rồi, A Hạ bà không phải muốn tìm khoá trường mệnh làm bằng ngọc bích Hotan sao?”
Ninh Tú Phân nghe vậy hỏi: “Bà muốn tìm khoá trường mệnh sao, khoá trường mệnh gì thế? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, bà cần tìm trang sức này?”
Bà Hạ do dự một lát, bà ấy vốn không muốn làm phiền đến Ninh Tú Phân.
Nhưng nghĩ đến việc Ninh Tú Phân đã giải quyết xong rắc rối ở quán, thời gian này tương đối rảnh rỗi, bà ấy vẫn lấy từ trong túi ra một chiếc khoá trường mệnh bằng ngón tay cái được làm bằng ngọc bích Hotan.
Miếng ngọc bội trơn nhẵn mang màu sắc ấm áp, kiểu dáng đơn giản, phía dưới được chạm khắc hình một bông hoa lạc tiên, phong cách này…không nhận ra là của thời đại nào.
Bà Hạ thở dài: “Đây không phải đồ cổ, lúc trước con trai chào đời, bọn ta đã khắc ba chiếc khoá ngọc nhỏ, nhà bọn ta mỗi người có một cái.”
Bà ấy dừng lại, khuôn mặt có chút ảm đạm: “Lúc đó gia cảnh chưa được tốt lắm, sau khi thằng bé ra nước ngoài thì không quay trở lại nữa, mấy năm sau ta nghe ngóng được con trai ta đã qua đời.”
“Lúc khó khăn nhất, bà nội của cháu của cháu đã bán chiếc khoá nhỏ đi để đổi lấy tiền cho ta mua thuốc, bây giờ ta không biết còn có thể tìm thấy nó không.”
Con trai không còn nữa, nhưng bà ấy vẫn muốn tìm lại kỷ vật đã bị bán đi đó.
Ninh Tú Phân nhận lấy chiếc khoá trường mệnh bằng ngọc bích Hotan tinh xảo sau đó ôm lấy bà Hạ rồi nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, ai bảo hai người là bà nội và ông nội mà cháu yêu quý nhất!”
Bà Hạ vỗ vào lưng Ninh Tú Phân, đôi mắt có chút hoen đỏ: “Bé ngoan!”
Con trai không còn cũng không sao, có một bé ngoan chu đáo như vậy ở bên đã là phúc phần của bọn họ.
…
Ninh Tú Phân vốn định sau khi ăn cơm xong sẽ đi tìm Vinh Cẩm Thiêm, nhưng gần đây anh trai bắt đầu bận rộn rồi.
Cô dẫn A Hoàn đến tiệm may của chú Phương.
Chú Phương cầm lấy một cái kính lúp ngắm nhìn chiếc khoá nhỏ mà bọn họ mang đến một lúc sau đó lắc đầu:
“Tuy đây là ngọc bích Hotan, được chạm khắc cũng khá tinh xảo nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ của đại sư Chung Lệnh, kiểu dáng này cũng không quá đặc biệt, tôi chỉ chế tạo đồ cổ, khó có thể giúp cháu tìm lại được.”
Ninh Tú Phân ban đầu tràn đầy hy vọng vào sức mạnh thần kỳ của chú Phương, cô đã chuẩn bị rất nhiều tiền.
Kết quả…
Cô thở dài: “Thật sự hết cách rồi sao, con trai của ông nội và bà nội cháu không còn nữa, bọn họ muốn tìm lại viên ngọc bích Hotan đó làm kỷ niệm.”
Ông Đường nói bà Hạ muốn mua lại chiếc khoá trường mệnh bằng ngọc bích Hotan đó, sau này sẽ chôn cất nó cùng hai người bọn họ.
Nhưng số lượng quá nhiều, muốn tìm lại cũng không dễ.
Chú Phương kéo kính xuống rồi liếc nhìn cô: “Tên nhóc ranh ma như cháu cũng khá hiếu thảo đấy, vậy chú sẽ giúp cháu nghe ngóng, nhưng mà chú nói trước, đừng kỳ vọng quá nhiều, những người chú biết thường không hay thu nhận đồ cổ đâu.”
Ninh Tú Phân vui vẻ: “Cảm ơn chú Phương!”
Thấy Ninh Tú Phân vui đến như vậy, ông ấy suy nghĩ một lúc sau đó chỉ tay về một phía:
“Cháu có thể đến chợ đồ cũ ở đường Hoa Đình, chợ hàng rong ở đường Thường Đức, sạp hàng ở đường Phúc Hữu hoặc là cửa hàng ký gửi quốc hữu ở đường Trường Lạc hỏi xem, ở đó hy vọng tìm thấy sẽ cao hơn chút.”
Ninh Tú Phân gật đầu lia lịa như đang giã tỏi, cô nhanh chóng đưa một chiếc hộp cho chú Phương: “Chú Phương, đây là loại bánh mới của quán chúng cháu, chú có muốn ăn thử không?”
Món này không dùng cà phê, hạt cà phê vốn được nhập từ chú Phương.
Chú Phương nhận lấy chiếc hộp nhẹ nhàng cười: “Cháu luôn biết chú thích ăn gì mà.”
Chú Phương là kiểu người đặc trưng ở Thượng Hải, khẩu vị tương đối ngọt.
Ninh Tú Phân suy nghĩ một hồi sau đó nghiêng người nhỏ giọng nói: “Còn một việc nữa, cháu muốn nhờ chú giúp, cháu sẽ trả cho chú thù lao.”
Chú Phương nhìn cô: “Chuyện gì?”
Sau khi Ninh Tú Phân trầm giọng nói.
Chú Phương không khỏi nhìn chằm chằm vào cô, chị dâu nhỏ này thật không lịch sự gì hết.
Cô dám làm bất cứ chuyện gì!
Sau khi Ninh Tú Phân ra khỏi cửa, cô nhìn chằm chằm vào A Hoàn: “Muốn bí mật thông báo cho anh trai em sao?”
A Hoàn sững sờ sau đó cười khổ: “Chị dâu nhỏ, chị làm chuyện này mà không nói cho anh trai em, nếu như xảy ra chuyện gì, em thật sự không gánh nổi…”
“Vậy thì cứ nói đi, chị đâu có vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng anh ấy, cũng chẳng việc gì phải giấu anh ấy cả.” Ninh Tú Phân dứt khoát.
A Hoàn sặc nước: “Khụ khụ khụ.”
Chị dâu nhỏ đúng là dám nói dám làm.
A Hoàn muốn tìm Vinh Cẩm Thiêm trong văn phòng của một đơn vị nào đó, nhưng cô ấy phát hiện anh trai đội trưởng của mình đột nhiên bị gọi đến Dương Thành.
“Nói rằng bên bến cảng xảy ra chút vấn đề.” Trần Thần u sầu ngồi trong đống tài liệu.
A Hoàn cạn lời: “Chẳng trách chị dâu nhỏ lại độc lập như vậy, người đàn ông này chẳng đáng tin…”
Anh trai đội trưởng không thèm cầm theo quần áo mà chỉ để lại cho Ninh Tú Phân một tờ giấy, sau đó ngồi máy bay bay đến Dương Thành.
Trần Thần cằn nhằn: “Lần này đội trưởng chỉ cho Lão Từ đi theo mà không cho tôi đi, chắc chắn là do lần trước tôi uống nhiều rượu quá khiến anh ấy tức giận.”
A Hoàn thở dài, cô ấy ôm đầu: “Bỏ đi, chuyện này tôi sẽ tự mình giúp chị dâu vậy.”
Trần Thần lập tức dỏng tai lên: “Chuyện gì vậy, thú vị không, cho tôi đi theo nhá?”
A Hoàn khoanh tay lại rồi uể oải nói: “Anh phải ở lại đây đợi điện thoại của đội trưởng, còn có rất nhiều chuyện của đơn vị cần anh phối hợp, hơn nữa đừng can dự vào chuyện của phụ nữ.”
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
…
Kể từ khi tên mập họ Kim và bố của ông ta gặp quả báo, Mãn Hoa và Hoa Tử luôn trong tâm trạng vui vẻ suốt một tuần.
Đi làm trông coi quán, nhận đơn order của khách hàng, nhập hàng cho quán cà phê, làm việc gì cũng rất có động lực.
Hôm nay tan làm xong, ba người cùng A Hoàn thảo luận, quyết định cùng đi ăn tại một nhà hàng Tứ Xuyên ở gần chợ đêm gần đó.
Ninh Tú Phân không thích ăn cay lắm, nhưng lại thèm ăn lẩu bơ, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi khẩu vị chút.
Nhưng sau khi bốn người bọn họ ăn xong, khi vừa mới quay về con hẻm nhỏ nơi mấy người Mãn Hoa ở liền cảm thấy có gì đó không đúng –
Ở con hẻm yên tĩnh không một bóng người cách đó không xa, đột nhiên có vài bóng người đang từ từ bước đến.
Không, phải là mười mấy bóng người, trên tay mỗi người đang cầm dao và cuốc xẻng.
Ninh Tú Phân nheo mắt lại nhìn về phía đầu bên kia của con hẻm, lại có thêm mười mấy bóng người nữa xuất hiện, trên tay bọn chúng cũng đang cầm dao và cuốc xẻng.
Khoảng hơn ba mươi người đang cầm vũ khí chặn đầu bốn người bọn họ trong con hẻm này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất