Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn Âu Minh Lãng: “Âu Minh Lãng, buông tay ra!”
Âu Minh Lãng trợn mắt nhìn anh tỏ vẻ khinh thường: “Buông cái gì mà buông? Hôm nay lúc anh ôm Diệp Đông đi bệnh viện, Tiểu Ninh có bảo anh buông tay không?”
Hôm nay cậu ta nghe A Hoàn kể lại chuyện xảy ra ban sáng, suýt nữa bị tức chết, gã lính phương bắc này sao lại không tinh tế đến mức ấy cơ chứ?
“Tôi đã nói rồi, anh có thể ôm cô em Diệp Đông của anh đi bệnh viện thì cũng có thể thông cảm cho tôi đỡ cô chị uống say của tôi lên phòng mà đúng không?” Âu Minh Lãng nhếch miệng châm chọc.
Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, rồi anh ôm eo Ninh Tú Phân vô cảm nói: “Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không cần cậu xen mồm!”
Âu Minh Lãng nhướng mày ấn đầu Ninh Tú Phân lên hõm vai mình: “Cô ấy là chị tôi, đây là chuyện giữa hai chị em tôi! Anh đừng có mà tiêu chuẩn kép như thế, ok? Anh có thể chăm sóc Diệp Đông, tôi đương nhiên cũng có thể chăm sóc Ninh Tú Phân!”
Ninh Tú Phân đột nhiên bị ấn đầu, có lẽ cảm thấy không thoải mái, thế nên mặt cô cọ vào cổ cậu ta mấy lần liền.
Vinh Cẩm Thiêm tức khắc sầm mặt: “Âu Minh Lãng, đừng ép tôi phải đánh cậu, buông cô ấy ra!”
Âu Minh Lãng lạnh lùng nhìn anh: “Người ta nói Vinh Thái Tuế lợi hại lắm, tôi thấy anh cũng chỉ là một tên vũ phu thôi, đừng nói anh có nửa huyết thống Thượng Hải, đàn ông Thượng Hải bọn tôi có thể không nhìn ra được thủ đoạn ghê tởm ấy à!”
Ninh Tú Phân bị hai người này dằn vặt, Âu Minh Lãng ấn đầu cô, Vinh Cẩm Thiêm ôm eo cô, hai người này còn kéo qua kéo lại không ngừng, hai mắt cô đầy sao xẹt rồi, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình cứ xoay mòng mòng.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cậu ta, ánh mắt sắc lẻm, anh giữ chặt eo Ninh Tú Phân: “Thủ đoạn của người khác tôi có nhìn ra được hay không thì chưa biết, nhưng ý đồ của cậu thì không định che giấu nữa đúng không?”
“Tôi có ý gì với chị tôi thì liên quan gì đến anh!” Âu Minh Lãng kẹp tay và vai Ninh Tú Phân, lạnh lùng nói thẳng.
Không phải là thích tiêu chuẩn kép à? Thế thì đây tiêu chuẩn kép đến cùng!
Ninh Tú Phân lẩm bẩm: “Hai người đừng kéo nữa…”
Vinh Cẩm Thiêm chú ý đến vẻ mặt của Ninh Tú Phân không mấy thoải mái, anh nhíu mày, nói: “Cậu buông tay ra, không thấy cô ấy khó chịu lắm à?”
Âu Minh Lãng không chút khách khí: “Sao anh không buông tay ra đi!”
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy hai người này cãi nhau bên tai mình khiến đầu cô cứ ong ong.
Làm cho cô… Không nhịn được ra sức giãy giụa, nổi trận lôi đình cào hai người bọn họ: “Cả hai đều buông tôi ta, đừng kéo nữa, tôi muốn… Ọe!”
Vóc dáng Ninh Tú Phân vốn nhỏ bé, bây giờ khom người vì khó chịu, chỉ có thể cào trúng cằm và cổ của bọn họ, nhưng hai người đàn ông buông tay ra ngay lập tức.
Ninh Tú Phân chạy đến một gốc cây bên cạnh, đỡ thân cây và nôn thốc nôn tháo: “Ọe… Ọe!!”
Âu Minh Lãng vội vàng lấy khăn tay ra và chạy về phía cô: “Ninh Tú Phân, từ từ thôi!”
Cậu ta nhét khăn tay vào tay Ninh Tú Phân, đồng thời giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Âu Minh Lãng thấy cô nôn dữ như thế thì tự trách lắm: “Tôi không nên kéo cô, xin lỗi.”
Cậu ta tức quá, cho nên chỉ mải tranh cãi với Vinh Cẩm Thiêm mà không để ý thấy Ninh Tú Phân khó chịu.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ninh Tú Phân, anh không vội đi đến chỗ cô, mà xoay người đi rót một cốc trà nóng rồi mới đi đến bên cạnh Ninh Tú Phân
Anh thuận thế đẩy Âu Minh Lãng ra, đưa cốc trà cho cô: “Uống chút trà nóng, súc miệng, bằng không mùi vị trong miệng sẽ chỉ khiến em muốn nôn thôi.”
Ninh Tú Phân đang cảm thấy buồn nôn, thế là lập tức cầm lấy cốc trà nóng súc miệng rồi phun ra, lặp lại như thế mấy lần mới thấy đỡ hơn.
Âu Minh Lãng nhìn cô đầy lo lắng: “Vẫn ổn chứ?”
Ninh Tú Phân nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, gắng gượng cầm lấy khăn lau miệng, rồi mơ màng giơ tay về phía Âu Minh Lãng: “Không sao, tôi đang ở đâu… Về đến nhà rồi à?”
Thấy cô đưa tay cho Âu Minh Lãng, toàn thân Vinh Cẩm Thiêm cứng đờ.
Âu Minh Lãng mặc kệ Vinh Cẩm Thiêm, dứt khoát tiến lên, vòng qua anh đi đỡ cánh tay Ninh Tú Phân đưa ra, rồi cẩn thận đưa cô vào nhà: “Về đến nhà rồi, về đến nhà rồi!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân vịn tay Âu Minh Lãng chậm rãi đi vào trong nhà như lão Phật gia.
Anh nhẫn nhịn, dằn lại suy nghĩ muốn tiến lên khiêng cô đi, chỉ bực bội lặng lẽ đi theo sau.
Âu Minh Lãng đỡ Ninh Tú Phân lên tầng, Ninh Tú Phân hãy còn biết phòng mình ở đâu.
Ninh Tú Phân vừa lẩm bẩm vừa đi về phía phòng tắm: “Mình phải đi tắm, mình phải đi tắm…”
Âu Minh Lãng vội đỡ cô lên giường, cậu ta quỳ xuống cởi giày cho cô: “Ngủ trước đi đã, ngày mai hẵng tắm, cậu đang say thế này mà đi tắm thì đâm đầu vào bồn cầu mất.”
Ninh Tú Phân vừa đặt lưng xuống giường là ôm gối ngủ ngay lập tức.
Âu Minh Lãnh kéo chăn lên đắp cho cô, thấy cô ngủ say rồi mới đứng dậy lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng.
Vinh Cẩm Thiêm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng u ám: “Cô ấy ngủ rồi, cậu có thể rời đi, đừng nói với tôi rằng đứa em trai như cậu còn muốn ở lại đây chăm sóc cô ấy nhé.”
Mặt Âu Minh Lãng lạnh như tiền : “Nếu tôi nói đúng thế thì sao?”
Vinh Cẩm Nam lạnh lùng nói: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu, tôi cho cậu đỡ cô ấy lên phòng là bởi vì không muốn cô ấy khó chịu thôi.”
Âu Minh Lãng đi ra ngoài: “Thế sao anh không nghĩ xem, anh là chồng của cô ấy, mà tại sao bây giờ trong vô thức cô ấy lại không muốn anh đỡ!”
Đi ra khỏi phòng, Âu Minh Lãng bỗng quay sang nói với anh: “Lúc trước khi Tiểu Ninh hẹn hò với anh, tôi đã nói cho cô ấy biết những chuyện xấu xa của anh ở Bắc Thành, khuyên cô ấy không nên yêu anh! Lúc anh và cô ấy chia tay, tôi cho rằng là chuyện tốt, bây giờ đã chứng minh được suy nghĩ của tôi là chính xác.”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt đầy nguy hiểm: “Âu Minh Lãng!”
Âu Minh Lãng nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Ninh Tú Phân từng nói, người trưởng thành sẽ chỉ lựa chọn bạn đời chứ không thay đổi người đó, bởi vì suy nghĩ thay đổi một người là một ý tưởng ngu ngốc.”
Cậu ta thoáng khựng lại: “Nhưng một khi đã đưa ra lựa chọn, cô ấy sẽ không tự tiện vứt bỏ người mình yêu, cô ấy thích anh, đó là sai lầm, nếu tôi là người yêu của cô ấy, tôi sẽ không để cô ấy phải giận dỗi.”
Nói xong, cậu ta rời đi luôn.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sau lưng bị đóng sầm lại trong cơn giận dữ.
A Hoàn đi vào, khó hiểu nhìn phía sau lưng cậu ta: “Sao thế?”
Âu Minh Lãng nhìn A Hoàn, lắc đầu nói: “Không có gì, tôi về trước, cô chú ý đến Ninh Tú Phân nhé.”
Nhìn theo Âu Minh Lãng rời đi, A Hoàn khó hiểu nhìn lên tầng hai, đèn trên tầng đang sáng, vậy là ông anh đội trưởng nhà mình đón Ninh Tú Phân rồi.
Cô ấy gãi đầu, rồi đi về phòng mình.
Chắc chắn cô ấy sẽ giúp ông anh nhà mình rồi, hy vọng hai người bọn họ có thể mau chóng làm lành.
Âu Minh Lãng đi trên con đường buổi đêm không một bóng người, cậu ta giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa cổ mình…
Nơi ấy dường như hãy còn lưu giữ cảm xúc khi cậu ta đè Ninh Tú Phân lại, cô giãy giụa, mặt và môi cô vô tình tiếp xúc mấy lần… Cảm giác mềm mại và ẩm ướt.
Cậu ta hít sâu một hơi, dằn lại phiền muộn trong lòng rồi từ từ đi về nhà.
Cậu ta là người kế tục của chủ nghĩa xã hội, không thể không có đạo đức.
…
Trong phòng.
Vinh Cẩm Thiêm u ám phức tạp nhìn bóng người nhỏ nhắn đang ngủ say, anh giơ tay sờ chiếc hộp nhung cất trong túi áo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất