Sở Hồng Ngọc thắc mắc: "Chuyện gì thế này? A Hoàn sao trông như vừa gặp ma vậy?"
Ninh Tú Phân cười thầm trong lòng, chắc chắn cô nhóc này vừa nhìn thấy anh trai Vệ Hoàn thì chột dạ.
Cô khẽ ho một tiếng, che giấu nụ cười, rồi giải thích với Sở Hồng Ngọc: "Không sao đâu, dạ dày cô ấy không tốt, chắc bữa sáng ăn phải đồ không hợp nên giờ đau bụng đấy."
Ánh mắt Ninh Tú Phân chuyển sang nhìn Vệ Hoàn, tò mò hỏi: "Anh, sao anh lại đột ngột đến Hồng Kông vậy?"
Vệ Hoàn thu lại ánh nhìn, quay sang Ninh Tú Phân, nở nụ cười nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Trước đây anh được tạm điều đến làm việc dưới quyền Cục trưởng Âu, giờ chính thức được điều động hẳn sang đây. Lần này là nhận nhiệm vụ công tác tại cơ quan ở Hồng Kông."
Nghe vậy, đôi mắt Ninh Tú Phân sáng bừng lên vì vui mừng: "Thật sao? Tuyệt quá! Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau ăn cơm rồi!"
Cô vui vẻ khoác tay Sở Hồng Ngọc, còn cọ nhẹ lên vai chị ấy đầy thân mật.
Vệ Hoàn nhìn cô em gái nhỏ lớn lên cùng mình từ thuở bé, ánh mắt thoáng hiện lên sự xót xa khó phát hiện. Cô nhóc này, gầy hơn rồi.
Khuôn mặt vốn tròn trĩnh giờ có vẻ nhọn hơn, vòng eo mảnh mai nay cũng hơi nhô lên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt búp bê ấy, nhưng trong đôi mày đã ẩn chứa sự kiên cường và bình thản hơn trước.
Anh hiểu rõ, tin tức về cái chết của Vinh Cẩm Thiêm đã giáng một đòn nặng nề vào cô. Nhưng cách cô gắng gượng đứng dậy lại càng khiến anh thêm xót xa.
Làm vợ của một quân nhân chưa bao giờ dễ dàng, huống chi giờ đây chỉ còn lại mình cô mang theo đứa con trong bụng...
Những lời an ủi chực chờ nơi đầu môi bị anh nuốt ngược trở lại. Cuối cùng, anh chỉ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Ninh Tú Phân: "Đúng vậy, sau này chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn."
Sở Hồng Ngọc chen ngang: "Âu Minh Lãng cũng ầm ĩ đòi sang đây, tiếc là Cục trưởng Âu không duyệt. Nhưng cậu ta nhờ chị mang rất nhiều đặc sản từ Thượng Hải qua, nói là quà cho em và em bé đấy."
Ba người vừa nói vừa cười bước vào biệt thự nhà họ Ninh.
Vừa vào đến nơi, Vệ Hoàn lập tức bị sự xa hoa của căn biệt thự làm cho kinh ngạc.
Đèn chùm pha lê, tranh chữ của các danh gia, đồ nội thất bằng gỗ đỏ... từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự giàu có vượt trội của nhà họ Ninh.
Ninh Tú Phân dẫn họ đến phòng của mình.
Đây là lần đầu tiên Vệ Hoàn bước vào phòng cô, anh không khỏi ngạc nhiên trước sự rộng rãi, sáng sủa của căn phòng. Có phòng khách riêng, ban công độc lập, thậm chí còn có cả một chiếc đàn piano.
Điều này khiến anh yên tâm phần nào, ít nhất thì nhà họ Ninh cũng không bạc đãi cô.
"Anh Vệ Hoàn, anh ngồi nghỉ chút đi, để em pha trà cho mọi người." Ninh Tú Phân chào mời Vệ Hoàn và Sở Hồng Ngọc ngồi xuống ghế sofa, sau đó đứng dậy đi về phía quầy pha trà.
Mặc dù trong nhà có rất nhiều người giúp việc, nhưng ngoài cô lao công cố định ra, cô không quen sai bảo người khác, luôn cảm thấy không thoải mái.
"Ê ê ê, em ngồi xuống đó! Ai đời lại để phụ nữ mang thai làm việc thế này? Để chị làm!" Sở Hồng Ngọc nhanh nhẹn giữ tay Ninh Tú Phân lại, ép cô ngồi xuống ghế.
Ninh Tú Phân hít sâu một hơi, nuốt ngược những giọt nước mắt sắp tràn khóe mi, nở một nụ cười: “Quen rồi, mọi người ở đây đều nói tiếng Quảng, không có gì bất tiện. Hồng Kông phát triển hơn nội địa rất nhiều. Anh nên đi thăm thú nhiều nơi, sau này sẽ rất có ích cho công việc của anh.”
Ninh Tú Phân bỗng như nghĩ ra điều gì, liền đổi chủ đề: “À đúng rồi, anh, tầng bốn, bên cạnh phòng đàn có một phòng tập võ, anh lên đó tập một chút đi. Chỗ đó cũng có phòng tắm. Em sẽ bảo người dẫn anh lên và mang quần áo thay cho anh.”
Vệ Hoàn có chút kỳ lạ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng nghĩ rằng có lẽ cô và Sở Hồng Ngọc muốn nói chuyện riêng nên cũng không hỏi thêm.
Anh gật đầu: “Được thôi, vận động một chút cũng tốt.”
Ninh Tú Phân gọi điện bảo người giúp việc đến dẫn Vệ Hoàn đi.
Sau khi Vệ Hoàn rời đi, Sở Hồng Ngọc nhìn Ninh Tú Phân với ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười như thể đã nhìn thấu mọi chuyện: “A Hoàn có ở trên đó phải không?”
Ninh Tú Phân trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Sao chị biết?” 0
1
Sở Hồng Ngọc híp mắt lại, vươn tay chọc nhẹ vào trán cô, biểu cảm kiểu 'Em nghĩ chị đần chắc?', cô nói: “Em nghĩ chị không nhận ra mấy trò mèo nhỏ của em sao? Nói đi, có phải em muốn ghép đôi A Hoàn với anh trai em không?”
Cô lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ châm chọc: “Nhưng mà, tốc độ này... chậc chậc, hơi chậm đấy. Chị thấy A Hoàn giống như khúc gỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện.”
Ninh Tú Phân bất lực thở dài, xoa xoa thái dương:
A Hoàn đâu phải khúc gỗ, rõ ràng cô ấy giống như đà điểu, cứ gặp chuyện rắc rối là vùi đầu vào cát để trốn tránh.
Cô ấy và anh trai cô đã từng xảy ra chuyện rồi, nhưng A Hoàn lại không muốn đối mặt, bỏ qua tất cả mà chạy trốn.
Hồi đó, anh cô bị trúng thuốc, tác dụng phụ khiến anh quên mất mọi chuyện đã xảy ra.
Mặc dù bác sĩ quân đội nói rằng khả năng khôi phục trí nhớ của anh rất thấp, nhưng không có nghĩa là không thể.
Nhìn trạng thái của anh bây giờ, ai mà biết được anh đã nhớ được đến mức nào rồi?
Chính vì vậy, cô mới muốn thử ghép đôi họ, không thành thì tính sau.
Nhưng những chuyện này đều là bí mật của A Hoàn và Vệ Hoàn.
Ngoại trừ cô và Vinh Cẩm Thiêm, không ai biết cả. Cô cũng ngại nói cho Sở Hồng Ngọc.
Ninh Tú Phân khẽ cười, chỉ trả lời qua loa: “Họ từng hợp tác làm nhiệm vụ trước đây, em nghĩ có lẽ giữa họ... vẫn có chút khả năng.”
Cô ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Hơn nữa, cả hai vốn không thể đến Hồng Kông. Anh em trước đây không được phép xuất ngoại, nhưng giờ lại đến được. Biết đâu đây là duyên phận?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất