Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Quả nhiên, lúc nhập nhoạng tối, gã sai vặt gác cổng chạy đến chính viện truyền lời, báo rằng xe ngựa của quê đã đến ngoài thành rồi.

Trịnh thị sai nha hoàn đến các viện truyền tin, sau đó thu xếp đầu đuôi rồi lúc này mới dẫn cả nhà đi đến cổng chính đón người.

Lần này khác với cái lần Cố Kiến Thủy quay về, ngoại trừ Vĩnh Ninh hầu chưa xuống chức, Cố Kiến Hải, Cố Kiến Châu rời kinh nhậm chức, còn có mấy vị thiếp thất, những người khác bất kể tuổi tác lớn nhỏ đều phải đi ra chờ đợi.

Trịnh thị liếc Cố Kiến Sơn nhiều lần, thấy sắc mặt hắn như thường thì trong lòng hơi hơi yên tâm, vừa nãy nói là đã đến ngoài thành, đợi thêm chừng một khắc nữa là đến rồi.

Trịnh thị giữ bình tĩnh hỏi cơ thể Lục Cẩm Dao có chịu được không.

Lục Cẩm Dao đáp: “Nhi tức không sao.”

Nghe nàng ấy nói không sao, Trịnh thị không hỏi nữa mà tập trung chờ xe ngựa của quê.

Đèn lồng đầu hè đỏ rực, màu sắc và ráng chiều rọi chiếu lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.

Đợi tầm nửa khắc, một con ngựa màu xanh đen phi vào đầu hẻm, con ngựa kéo một chiếc xe ngựa có mái che màu xanh, sau đó, chiếc xe nọ nối chiếc xe kia rề rà đi vào.

Xe ngựa đi không hề nhanh, vững vàng dừng lại trước cổng phủ Vĩnh Ninh hầu.

Phu xe đánh xe chính là cái người mà Hàn thị phái đi, sau khi xuống xe thì hành lễ với Trịnh thị trước: “Tiểu nhân đã đón lão gia và lão phu nhân đến rồi.”

Phu xe hạ cái ghế đẩu xuống, xuống đầu tiên là một ma ma, cũng là người Hàn thị phái đi. Xuống sau đó là mấy nha hoàn trẻ tuổi, đỡ Cố lão gia xuống xe trước, rồi lại dìu lão phu nhân của Cố gia xuống.

Sắc trời đã tối, nương theo ánh đèn lồng ở cổng mới có thể nhìn rõ người.

Cố lão phu nhân tóc bạc cả đầu, trên đầu đeo mạt ngạch màu xanh lá, trông vô cùng có phúc khí, tướng mạo hiền hòa, mặt mày hiền lành.

Người đằng sau đang xuống xe là đại tẩu Ninh thị của Trịnh thị, còn có cả cháu trai cháu gái.

Lúc Trịnh thị dẫn đám tiểu bối làm lễ với Cố lão phu nhân và Ninh thị, Ninh thị gọi Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân đến: “Mau tới bái kiến thúc mẫu và các huynh trưởng các tẩu của hai con đi.”

Cố Kiến Hiên mới mười sáu tuổi, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ. Cố Tương Quân thì càng nhỏ hơn, năm sau mới mười bốn, trông thấy người lạ thì ngượng ngùng, đỏ mặt thưa hỏi từng người một.

Ninh thị cảm thán: “Lần trước gặp lão Tứ mới thành thân, mà nay đã hai năm rồi, lão Ngũ vẫn ngọc thụ lâm phong như thế, sao không thấy lão Tứ đâu… đây là A Dao nhỉ, có thai rồi ư, vậy đúng là chuyện đại hỷ rồi.”

Lục Cẩm Dao đã lộ thai rồi, mặc dù vận y phục rộng thùng thình nhưng nhìn kỹ một chút là có thể nhìn ra.

Nàng ấy gật đầu, dịu giọng đáp: “Đã hơn bốn tháng rồi ạ, phu quân đến Điền Nam nhậm chức, sớm nhất cũng phải tháng chín mới về. Cháu dâu thay phu quân thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.”

Cố lão phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ: “Có thai là tốt, không cần đa lễ, mau vào đi thôi, đi vào rồi nói tiếp.”

Theo sau còn có một đám nha hoàn, gã sai vặt, còn có quà mà Ninh thị mang cho đám tiểu bối, đồ mang cho phu phụ Vĩnh Ninh Hầu, chất đầy cả một xe ngựa.

Gã sai vặt của hầu phủ dắt xe ngựa đi từ cửa hông vào, bên ấy dễ dỡ đồ đạc xuống hơn một chút.

Trịnh thị đợi người dìu Cố lão gia và Cố lão phu nhân vào phủ, so với quê nhà Nhữ Lâm thì phủ Vĩnh Ninh Hầu càng rộng rãi to lớn hơn.

Dù về đêm, con đường từ cổng chính đến tiền sảnh cũng đèn đuốc sáng trưng.

Hai năm trước Cố Tương Quân có đến, khi đó nàng ấy mới mười một tuổi, chuyện khi ấy hầu như đã quên gần hết. Lại thêm hai năm nay hầu phủ đã thay đổi nhiều, cũng không còn giống như khi ấy nữa, nàng ấy cảm thấy bản thân không nhớ là rất bình thường.

Trước khi đi mẫu thân có dặn, đến nhà người khác thì phải biết chừng mực, hiểu lẽ phải. Không thể nô đùa, càng không được động linh tinh nhìn linh tinh.

Thế nên Cố Tương Quân chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng mà thật đẹp, còn to lớn hơn nhiều so với trong nhà.

Cố Kiến Hiên càng hành sự ngay thẳng hơn, tư thế đi đứng thẳng tắp, chỉ là đi tới bên cạnh Cố Kiến Sơn: “Ngũ ca.”

Cố Kiến Sơn gật đầu, hơi thả chậm bước chân lại, hai người từ từ rớt lại phía sau đám người.

Cố Kiến Hiên nhỏ giọng hỏi: “Chào Ngũ ca, Ngũ ca đợt này vẫn ở trong nhà sao, Tứ ca không ở đây, đệ có thể tìm huynh nói chuyện không.”

Huynh đệ họ hàng xa cách, với Cố Kiến Sơn thì lại càng ít thân quen hơn, nhưng Cố Kiến Hiên lại có tình cảm gần gũi tự nhiên với hắn. Sau khi biết Cố Kiến Sơn canh nhà giữ nước trấn thủ Tây Bắc thì loại tình cảm này càng sâu đậm hơn.

Cố Kiến Sơn đáp: “Được.”

Cố Kiến Hiên: “Thế thì thật là tốt quá, nghe mẫu thân đệ nói, Ngũ ca học hành cũng rất tốt, chỉ là đi đầu quân rồi.”

Cố Kiến Sơn cụp mắt, nghiệp học thuật có chuyên môn, thứ mà hắn học đã uống gió cát Tây Bắc từ lâu, bây giờ chỉ xem binh thư.

“Đều là chuyện ngày xưa thôi.”

Hai người tập trung nói chuyện, người phía trước đã đi xa.

Đám người ở quê nhà đã được yên ổn ở Thọ An Đường, đi xe mệt nhọc, sau khi rửa mặt xong thì lại đến sảnh chính dùng cơm.

Trên đường đi, Cố lão phu nhân đều trò chuyện với Trịnh thị và cả mấy cháu dâu, người thế hệ trước chỉ hy vọng con cháu đầy đàn, sum vầy, chứ không có yêu cầu gì khác.

Trưởng tử làm quan thanh liêm, làm con hiếu thuận. Lão nhị có tài, đánh trận giành được quân công, những đứa con khác nay cũng yên ổn, đám cháu trai cháu gái cũng đều có tiền đồ, bà cụ chỉ hưởng phúc thôi là được.

Bên này ung dung từ tốn nói chuyện nhà, bên khác thì phòng bếp lớn đang truyền món ăn sửa soạn món ăn một cách trật tự.

Khương Đường thêm một cái bệ bếp ở phòng bếp lớn, Triệu đại nương giúp nàng một tay. Hai người Tôn đại nương Lý đại nương chiếm một cái, những đầu bếp khác thì làm mấy việc như thái thức ăn chuẩn bị đồ ăn.

Tính cả người ở quê đến thì tổng cộng có hai mươi mốt người trên bàn ăn cơm, bởi thế nên hôm nay chuẩn bị hai bàn ăn. Nam một bàn nữ một bàn, chia chỗ mà ngồi.

Mỗi bàn hai mươi sáu món, món nguội được đưa lên đầu tiên, có món thịt bò kho sở trường của đại sư phụ, thịt bò không dễ có được, nghe nói Cố lão gia thấy món này ngon miệng nên đã tốn sức mua thịt bò về. Còn có tôm rang Khương Đường làm, con nào con nấy giòn rụm.

Dù sao ai cũng thi triển tay nghề.

Món nóng có nõn tôm xào Long Tỉnh hai ngày trước, phật nhảy tường, lươn xào, chân giò hầm, canh gà bong bóng cá… Khương Đường nhớ Lục Cẩm Dao nói hai vị lão nhân gia tuổi đã cao, phải ăn đồ dễ tiêu nên bèn làm một món thạch sữa gừng đậu đỏ.

Món này không cần nhai, dùng thìa con xúc bỏ vào miệng, vừa ngậm đã tan ngay.

Còn như món thịt nổ da giòn, kiểu món này vốn phải cho thêm hoa tiêu vào, nhưng sợ kiêng khem nên không dám cho vào.

Đoàn người Cố lão phu nhân đi vào lúc giờ Dậu, qua nửa giờ Dậu thì bắt đầu ăn, đến Tuất thì tất cả các món mới được đưa lên hết.

Sau khi bận rộn việc xong, Trần sư phụ đi ra sau rửa mặt, mùa hè nóng bức nên trong bếp càng nóng hơn, bức bối hơn cả xửng hấp.

Trần Đại nói: “Đều nghỉ ngơi chút đi, đói thì tự tìm cái ăn.”

Hắn tiện tay lấy quả dưa chuột lên gặm, ăn cái thứ này là giải khát nhất.

Bận rộn cả ngày trời đến nhúc nhích còn chẳng buồn nhúc nhích, Khương Đường phe phẩy chiếc quạt hương bồ, nàng nên mau chóng quay về, chốc nữa phòng bếp lớn còn phải nấu cơm cho đám nha hoàn sai vặt, Yến Kỉ Đường và còn cả một đám dê con gào con đòi ăn.

Khương Đường nói: “Trần sư phụ, tự mình mang về làm đi. Chứ không nổi lửa tiếp thì nơi này thật đúng là cái xửng hấp.”

Đều là đến giúp đỡ nên lấy ít hay lấy nhiều phần thừa phần dư lại cũng đều có thể lấy.

Càng là yến tiệc lớn làm gấp rút thì đồ thừa càng nhiều, đây cũng là cơ hội tốt để đám đầu bếp kiếm chác béo bở.

Lấy ví dụ như, Khương Đường nấu cá viên, một con cá trừ đầu cá không cần đến thì những phần thịt khác đều có thể dùng. Còn phòng bếp lớn nấu cá viên, chỉ lấy phần thịt mềm nhất chỗ bụng cá còn những phần khác thì đều không cần. Những thứ còn thừa lại hiển nhiên cũng sẽ không dùng để nấu canh, các đầu bếp nấu canh chỉ dùng phần thịt ngon hơn để bảo đảm hương vị.

Còn phần thịt gà xương sườn khác thì sẽ chỉ tìm những chỗ thịt trông gọn gàng đẹp mắt.

Khương Đường thích tiệc lớn nhất, đến ngày mười sáu thì chắc chắn đồ dư lại còn nhiều hơn.

Hôm nay nàng còn làm một món chân gà da nổ, nàng đã muốn làm từ lâu nhưng hiện giờ không bán riêng lẻ mỗi chân gà nên món này vẫn luôn hoãn lại.

Nhưng thấy đại sư phụ nấu ăn có đôi khi một món chỉ dùng một phần nhỏ, đương nhiên Khương Đường trông thấy cũng sẽ không tốn hơi nói đại sư phụ xa hoa phung phí, vì dù sao thứ thừa lại không bị vứt đi thì có gì lãng phí đâu.

Thế nên g.i.ế.c mười mấy con gà làm cánh gà ninh với chân gà da nổ, cái thừa lại đều là phần thịt gà ngon.

Trần Đại nói: “Thế cũng được, bản thân muốn ăn gì thì cứ lấy cái ấy, quay về làm đi.”

Hắn cũng mệt rồi, lát nữa phụ bếp còn phải nổi lửa nấu cơm cho đám sai vặt, nha hoàn, về sớm chút hắn cũng thoải mái.

eyJpdiI6Ik44ZjdTNmRaek93SXpVbThDT3VcL21RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNRZFAxSzhUVGpNSW9EeUZEblhOYlRiWUFGXC95M3IxYnFTa2tLcDFobWVEVEhvUXZVSXBXOU4rWjRIRXFUSityQ1lzUDZ0dWs3aVJQbFQxR3FDXC9OSTdUaGhKdU81VVI5ZGFEUEVQRnkydm1hRTA1cnM2M21BSCttVWdLbTlCU1BDUVpJT0M1MGtcL1RTWnd5VWpmbEVwWnlNb3ZEbmxvbm5oVUkrUDVGcFJ4bTRoVDlWV1wvczVlYlBmcGRnMHRFVk5tb1A1TlZcL2QwV1ZwZkV3TnJ1TjdxaTg1UzNMbEE5bGFFSzViUVd4YlwvNVVYTis0Y0NRUDhDVGdcL3lyRTJJRENtRklGY0Z1ZUE1R3RQSmFPeUdHaGFOYnVcL3J0U1hOK01xNjZhbHVBV3JEKzNNbjBncjAyN2VQZHJtXC9FdjN1Q3NmZ3dVNVwvTHZhNngydm9IdUVlRnVwcGgyMU9oN0FMXC9LdGplTTdqSHFFV2xuOW5nUFZtNW9ibERaN2Vqb3FWOUF5WWM0RFpVTk1YNjRXQ1dpWVRVT01kMzhNaTVoRjEyYXlrZkpEVTZUK0hiRDNxREVCUTlLVVgwdyt5UU5ucmFSdHh0NHpQb2RIRitvdnRRVHROcnJ5eDFGc3krZERDSVQwZUY1ZVwvbUNmUkRRPSIsIm1hYyI6IjRmYjFlYTJmMTYyMGQwOTE4MDZlOWM2N2RiMzQ4MjZiZmRlOGM3N2U3YTQxMDRjMjJlNDU0YmQ0MzBhODk2ZTEifQ==
eyJpdiI6IlN4MkNuWEV1ZDhROVROcUJlRDhhaWc9PSIsInZhbHVlIjoiaGZqRDhLcU1EOU9EZ0ZjdjJDY1wvZDR5V3I3bUlmTk9xMEFHSGZHMmZmcEVFQ2ZNUDdwUjA1TUpjQ2JwQWFSMTFsVnk5VTZGVFpPTjhXK0w1azVRdXJKMFpyS2RpZUdYK1RwS1RMa2hnT1pWdmNFdkkxSmFGUndjeFNUSTVjOEdCNXRUQ25BbEs2dXozMGttQ1ZkcTRLdjRuRjhEUWorTFFUTzlzV2p2aTkxcDRMSWJyTHlhaHQ4bzAwSHJtdzI4Y1VNc21LcERTa0VtTkN3SDU3bm9WUFE9PSIsIm1hYyI6IjA3NTY5MWIwYzFiZDI4MWZhZmFiOGFlNDRjMTBlODk3YmFkMDMxZDQyZjYxOTg3MzZkZWE5YTI4ZTQ5NTdkMzgifQ==

Đến khi đến lượt Khương Đường, Trần Đại cất lời: “Lấy thêm chút đi, còn nhiều thế này mà.”

Ads
';
Advertisement