Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Biết chuyện rồi bèn lập tức đến Yến Kỉ Đường, kẻo Khương Đường lại phải chạy sang.

Đến khi hai lão nhân gia rời đi thì hai trù nương này một người theo Cố Kiến Hiên, một người theo Cố Tương Quân, sắp xếp sao cho ổn thỏa.

Hoài Hề đáp: “Thế này cũng tốt, vậy ta đi nói với Tứ nương tử một tiếng.”

Hoài Hề tiễn Tư Hà đi, rồi vào phòng bẩm chuyện với Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao nói: “Vừa hay tránh để Khương Đường đi đến bên ấy rồi lại quay về, trù nương ở đâu ra thế? “

Trù nương của hầu phủ xưa nay không nhiều, khách khứa không hay đến, mà đến cũng chỉ ở lại mấy ngày nên sẽ không tiêu nhiều tiền như thế chỉ để nuôi thêm vài trù nương.

Hoài Hề đáp: “Là Ngũ công tử tìm về, tổng cộng có hai người, giỏi món Hoài Dương và món quê nhà. Hẳn là thấy lão gia và lão phu nhân tuổi đã cao, khẩu vị thanh đạm nên mới cố ý tìm về.”

Lục Cẩm Dao trầm ngâm.

Lần này Hàn thị làm việc không chú tâm, trù nương nên tìm từ sớm. Có lẽ nàng ta cũng nghĩ đến nhưng mãi suy tính với Yến Kỉ Đường nên mới chậm trễ không hành động. Vừa khéo Cố Kiến Sơn đưa trù nương đến nên Hàn thị không có lý do đòi người từ Yến Kỉ Đường.

Có điều là, trù nương này là Cố Kiến Sơn tìm về, khiến Lục Cẩm Dao không khỏi nghĩ nhiều.

Hiếu thảo chắc chắn là hiếu thảo rồi, nhưng… cứ có liên quan với Khương Đường.

Lục Cẩm Dao lại nhớ đến nho và dưa lưới mà Cố Kiến Sơn tặng cho các viện, những thứ này dù bán cũng có thể bán được giá tốt, chứ không có cái lẽ một viện lại tặng nhiều như thế. Nhiều quá ăn không hết, mà ăn không hết thì chỉ có thể chia cho đám người dưới.

Nếu như thế thì tất cả mọi người đều có thể ăn được.

Nếu không phải nàng ấy phát giác ra từ lâu thì hôm nay cũng sẽ không nghĩ sâu xa vậy.

Đầu tháng năm Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, cuối tháng sáu mới về, cách hơn một tháng nên Lục Cẩm Dao suýt quên luôn tâm tư của hắn đối với Khương Đường. Hôm nay Hoài Hề nhắc đến chuyện trù nương nên giờ Lục Cẩm Dao mới nhớ lại.

Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của nàng ấy, khoảng thời gian này Cố Kiến Sơn hiếm khi đến chính viện nên rốt cuộc có tâm tư gì thì Lục Cẩm Dao cũng chẳng mò ra được. Giả dụ điều nàng ấy đoán đều là thật, người cẩn thận suy nghĩ toàn diện như Cố Kiến Sơn thật sự không giống với kẻ có suy nghĩ bốc đồng.

Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi đi nói với Khương Đường, không cần đến Thọ An Đường nữa, cứ giống với ngày trước, có đồ ăn gì mới lạ thì sai ngươi đưa sai một phần.”

Cố Kiến Châu không ở đây nên nàng ấy phải lo toan chuyện báo hiếu này.

Hoài Hề nhún người rồi khẽ chân lui ra ngoài.

*

Khương Đường vui mừng vì không cần chạy qua lại hai nơi, nàng hỏi thêm một câu: “Trù nương ở đâu thế, không phải là không thích hợp sao?”

Hoài Hề đáp: “Ngũ công tử có lòng hiếu thảo, đã đặc biệt tìm về đó, ngươi không cần qua đó nữa. Đại nương tử nói rồi, nếu có đồ ăn gì mới lạ thì đưa sang một phần là được rồi.”

Nghe thấy là Cố Kiến Sơn thì Khương Đường hơi sửng sốt, nàng than một tiếng: “Ta nhớ rồi.”

Lại là Cố Kiến Sơn.

Túm lại lần này không thể cũng là do nàng được.

Khương Đường hít một hơi thật sâu, đang định đi thì Hoài Hề gọi với nàng lại, bất lực bảo: “Ngươi ấy, đừng có đến phòng bếp lớn mấy ngày mà đã quên luôn chuyện mình cần làm, Lộ Trúc không ở đây, rất nhiều chuyện đều đến lượt ngươi làm đấy.”

Chuyện bếp núc chỉ là chuyện khi Khương Đường rảnh rỗi không có việc mới làm, bây giờ Lộ Trúc không ở đây, chuyện Khương Đường cần làm là lo chuyện ân tình qua lại giữa người với người.

Khương Đường cười với Hoài Hề: “Cảm ơn Hoài Hề tỷ tỷ nhắc nhở.”

Khoảng thời gian này nàng chỉ có lúc tối mới có thể đọc thiếp mời, thiếp mời đưa đến không ít, đa phần là muốn đến nhà bái phỏng, loại thiếp mời này không cần đưa cho Lục Cẩm Dao đọc.

Hôm nay có một tấm, là của Cố gia Nhữ Lâm viết, lạc khoản là Cố tứ nương.

Cố tứ nương cũng là Cố Tương Quân, dù ở trong cùng một phủ nhưng hành sự có lễ, muốn tới còn viết cả thiếp mời.

Trên thiếp mời viết muốn ghé đến thăm hỏi nên Khương Đường vội vàng đưa tấm thiếp mời này cho Lục Cẩm Dao.

Lần đầu Cố Tương Quân đến Thịnh Kinh, không quen lối sống, trong phủ Vĩnh Ninh hầu lại không có tiểu nương tử cùng trang lứa, người gần tuổi tác nhất với nàng ấy lại là vị tẩu tử Lục Cẩm Dao này.

Tính đi tính lại thì Lục Cẩm Dao vẫn lớn hơn nàng ấy năm tuổi.

Trong mắt Lục Cẩm Dao, đây chính là một tiểu hài tử.

Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi đến Thọ An Đường hỏi xem, Cố tứ nương có rảnh hay không, nếu rảnh thì mời người đến đây ngồi một lúc. Nói với bên kia rằng ta có một mình nên trưa ở đây ăn cơm.”

Khương Đường hành lễ: “Giờ nô tỳ đi ngay.”

Từ Yến Kỉ Đường đến Thọ An Đường phải đi mất hơn một khắc.

Đường quanh co vòng vèo, hai bên đường đều là cây cối, đi qua một cái cổng vòm lại tới cổng vòm khác. Đầy tớ nha hoàn của hoa phòng trong hoa viên đang chăm chỉ tỉa tót hoa lá, có người từng mua ở chỗ Khương Đường còn ngẩng đầu lên chào hỏi.

Cuối cùng cũng đến Thọ An Đường, đợi bà tử canh cửa vào thông báo trước rồi Khương Đường mới theo nha hoàn bên cạnh Ninh thị đi vào.

Sau khi giải thích ý định, Ninh thị bèn bảo Cố Tương Quân vào phòng sửa soạn rồi sai nha hoàn mang quà lên, rồi vui vẻ thả người đến Yến Kỉ Đường.

Trong mấy người con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao là người có xuất thân cao nhất, Ninh thị lấy làm vui mừng khi nữ nhi thường xuyên qua lại với nàng ấy.

Lúc gần đi, bà không yên tâm dặn dò hai câu rằng: “Tứ tẩu con đang có mang, con ngoan ngoãn một chút chớ có chạy làm loạn.”

Cố Tương Quân mềm mỏng đáp lời: “Nữ nhi đã biết rồi ạ.”

Lúc ra ngoài Cố Tương Quân vẫn nhìn thẳng, bước đi vững vàng khẽ khàng, đến khi ra khỏi Thọ An Đường, nàng ấy nhìn chằm chằm Khương Đường đang dẫn đường đằng trước.

Người này với nàng ấy thật khác nhau, tướng mạo của nàng ấy cùng lắm được tính là nữ nhi cưng của một gia đình bình thường. Nhưng tỷ tỷ đang dẫn đường đằng trước kia lại tựa như tiên nữ, Cố Tương Quân cảm thấy có lẽ là kiến thức nàng ấy hạn hẹp, chứ thật ra các cô nương ở Thịnh Kinh đều xinh đẹp nhường này.

Dù không phải ai ai cũng như vậy nhưng trong mười người thì chắc chắn có thể có một người như thế.

Không những cảnh sắc ở hầu phủ đẹp mà đến cả người cũng đẹp.

Nhưng Cố Tương Quân nhanh chóng nhận ra mình đã lầm, trên đường đi gặp được rất nhiều nha hoàn, tuy trông dáng vẻ ai ai cũng đều đoan chính nhưng cả phủ Vĩnh Ninh hầu tính cả mấy vị tẩu tử cháu gái thì xinh đẹp như người dẫn đường này chỉ có một.

Không những xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe.

Đi qua chỗ nào Khương Đường cũng đều thả chậm bước chân: “Đây là đại hoa viên của phủ, bên này là hồ Tâm Đình, hiện giờ là lúc hoa sen nở đẹp nhất. Nay trời nóng bức, tiểu nương tử có thể đợi đến chạng vạng rồi lại tới, khi ấy ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, hệt như dát một lớp vàng cho cả mặt hồ.”

Cố Tương Quân nghe vậy thì lòng lấy làm say mê: “Vậy thì nhất định rất đẹp, đến khi ấy ngươi dẫn ta đi ngắm hoa sen nhé?”

Khương Đường quay đầu lại đáp: “Yến Kỉ Đường không có việc thì nô tỳ mới có thể đưa tiểu nương tử đến được.”

Lòng Cố Tương Quân ảo não một phen, làm nha hoàn ngày thường bận chẳng hết việc, nào có thời gian rảnh đưa nàng ấy đi ngắm hoa sen chứ, nàng ấy thế này không phải là đã gây thêm phiền phức cho người ta ư: “Vậy ngươi cứ bận chuyện của ngươi đi, tự ta cũng có thể ngắm.”

Khương Đường tiếp tục dẫn người đi về phía trước: “Đây chính là hoa hải đường, kia là hoa phù dung, đằng trước kia có hai cây hoa hợp hoan, bây giờ cũng đang nở rồi. Còn có hoa tường vi và hoa hồng, mùa này là mùa hoa hồng và hoa tường vi nở đẹp nhất.”

Đi qua hòn non bộ chính là một dải tường hoa mà hoa tường vi tạo thành, màu sắc rực rỡ khiến mắt người ta sáng lên. Màu sắc của hoa hồng cũng không phải trồng bừa, mỗi khoảng là một kiểu màu, được chăm bón vô cùng tốt.

Đương nhiên là tốt rồi, đầy tớ bình thường của hoa phòng mỗi tháng còn có một lượng bạc tiền tháng, giống với nha hoàn nhị đẳng.

Nha hoàn đầy tớ chỉ lo chuyện hoa viên thôi mà Cố Tương Quân đã trông thấy sáu người.

Chỉ là hoa cỏ mà đã hầu hạ tỉ mỉ nhường ấy.

Ký ức về lần trước đến đã quá xa, bây giờ mới từ từ sống động lại. Đại nghiệp của phủ Vĩnh Ninh hầu to lớn, có hồ, có hoa viên, mỗi cọng cây ngọn cỏ đều tinh xảo mỹ miều, nhưng đây là nhà của người khác, Cố Tương Quân không thể ở đây mãi được.

Cuối cùng cũng đến Yến Kỉ Đường, sắc mặt của Cố Tương Quân càng thêm thẹn thùng, lễ phép hành lễ xong, Lục Cẩm Dao vẫy nàng ấy ngồi xuống bên cạnh: “Mau qua đây, dọc đường đến đây cũng nóng, uống hớp trà, nếm thử điểm tâm trước đã.”

Cố Tương Quân bảo nha hoàn: “Bái kiến tứ tẩu, đây là ít đặc sản của Nhữ Lâm, người mang thai cũng có thể ăn.”

Tới đây làm khách không thể đi tay không đến được.

Lục Cẩm Dao thích cái sự hiểu lễ nghĩa của Cố Tương Quân: “Ta có một mình nên cũng buồn, muội thường xuyên qua chơi.”

Lục Cẩm Dao đưa cho Cố Tương Quân một miếng bánh ngàn lớp kem đào: “Thử xem có thích không.”

Trên bàn bày rất nhiều thứ, có trái cây ngâm nước giếng lạnh, còn có điểm tâm và trà hoa quả.

eyJpdiI6IjBiQ1doYkVyZjh1Q1RnN3oxQ1NCOFE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0FHZlZ0b0hcLytSMlhmdStvT1d3T2N6dG1HMTIwOEd6YXNYejhWdEF1eEZZQTBFaHFEbGpCWEdpK2N4UEpKMHFMNzBseG9qQXgxV0x6VG1BY1g3ekJORHV2cGtZTTZ4MVwvWnBhT2xMRTQ0cGxcL3B1UVJkZGR2K3EyeWJvTllzMFJ5WnBhZlhkS2lEMlQ0a3Z3c0RoV0tsMVlmMXozUmZ4RlJhOE4zTVwvSlYxYVY1c0M3T1dvazlRNUV1RjB2V2lwUHJKMTJMVmdVVE5jOFwveHMzaGhtc0lSOFp6amlEUnhaOWtGUzV5MG9nY3BxbjdDMEVkZFdFQXQxaXB5MkUzRllqSzBLb296VXVENUtNRmx6T1pDK3N3dVVcL3pWQ21zSVVpcWtPUHhOZlFsaTVVd2F3RTM3NkdGYUJEdm0rdGdKUVJOV2Y3RGRadUE5N3BvQjZtVE53MUVZdTc5dWx5Vnl0Y09EWmZ4Z25mOENEUnA2aGExSHowclFnK3Fwb28wXC9XM2NYQVJRTVM1anJEK1lsejN3a3ltcHRiNEpZaWViZ2dHZzl1VEJEMm1FTlE9IiwibWFjIjoiNDNkZTg2Nzg3MmNlM2YzMmNjYjYyMzQ2ZjhlYmQ2ZmUxNmIxZDg1YjMyOTgzYjZmMDhjYjE1MmVlMTE2MGI3MCJ9
eyJpdiI6IkNLR2Y4MHhBc080b2ZISHNhdnFSdVE9PSIsInZhbHVlIjoiY0RLdVFZMktSMjdUWHc1bkJxYlwvNGpZRTkydVlnWWlsZTRQaEtldnU4NTNXOTBpVUlmdTd2cTJHUnJoMEp3MWJudW1oRHFIeEVhRkhGMmRHNXorRzUxYVdWUEN6WUM2VFBmRDhtcFZoVWR2YjR1R1JZY1wvMWdHUVFDcXB5Z1JqOXF4K0dUTEtnc2ZpWU5SUmNEWUVSNzdYR0NiRnZvZlNPY2RGZFVNNkgyUGVSZ1ZzcTFWemo2cjNSTnpwOFN2ME5pUkladklmaldqRmpRaWs2Vm42Y2RlVWs0XC9ib3hndWdxNTUxOEh6bkJUYkhINjRmR21aclcxcVRxRG9JMHFWQ01JZVRjaE1IY2tGOE9BUjR0NWdaUGdKck1SVktta2I3WGRrWkMyUklhZUlWeklHb1FoQWN6K0F6TDNRdFNnQUI2bWp3YldoMFJBejlGU0tldVdMNER6VkZSY2M2YWRVdjFtY3BzY1VZaHg5SHhIYjdLSXUrSFNNN1wvZFwvMlwvVmFDeVdBcHlkV2hGS0FRNXB3YWs4SG5wZFJIaUkyR1JCTmFMQUhnUzVyeTl0UDZNZ2FzbGF3NW51QXpTWDFJMWhnZUg1anZMQWg0ZGNtTmNZRTdwamJiaGgzWjF2TTRQZCt2bjdqZUVwa3I2eW9VRUg1bnVTZ0JtMGRyNTQ0ZkNnXC9ndnFyS2orVUpUd09hcHVJYzhkbEVsXC9PYnRIc3BJVUllT1Z1MjIxNW9KUnlrTCtadU1FR0tOTTh2MjB6XC85NUlnb0VjSFFBXC9lRU9mc20rZVFhXC9hVlwveUZKRWc4cmR6UGJTb0JWQUlOTHRJRURCUHF0dlYyeVNLdko0OGFcLzAraFhLSkZuNko3VWNBeFNGMHhlQUJRK01oSkp3SHZYZndiNTdEV3JyNTJycFZ2UldmRXA1OXFyaXd3RjcxMTkyNnVhbnVNNksxWnRocDh1TVpUalQ2OTNrUT09IiwibWFjIjoiMGZlYjA5MmM3NmJiZWNhMzAyN2EzZDZmMjEyNDk1MDMyYTkyZWQ0ZWUwNWYwZGQ5NGJmM2IzMzNkNGY3YTk0MiJ9

Việc buôn bán bây giờ của Cẩm Đường Cư đang ổn định, chủ yếu người mua thạch băng là nhiều.

Ads
';
Advertisement