Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

“Chuyện này cần phải nói rõ ràng trước với ngươi, đừng thấy Cẩm Đường Cư bây giờ kinh doanh tốt, cũng chưa biết cửa hàng mới kinh doanh lời được bao nhiêu đâu.” Lục Cẩm Dao đương nhiên cũng hy vọng cửa hàng có thể có lợi nhuận, nhưng làm ăn buôn bán sẽ có được có mất, Cố Kiến Sơn nhập cổ phần, có bạc của hắn trong đó nên mấy chuyện thế này phải nói trước, đừng để tới lúc mất bạc rồi lại gây gổ.

Đừng có nghĩ giống Cố Kiến Châu, cảm thấy huynh đệ ruột thịt thì không cần nói mấy cái này, cho rằng cửa hàng sẽ lời chứ không lỗ. Cửa hàng còn chưa mở đâu, không nên mạnh miệng như vậy.

Nếu lúc đó lỗ thật thì phải làm sao bây giờ?

Cố Kiến Sơn: “Ta biết, thời gian này ta luôn ở Thịnh Kinh, có việc thì cứ cho người tới Yến Hồi Đường tìm ta, ta không có ở đó thì tìm Xuân Đài, nếu có chỗ nào cần thì cứ thông báo một tiếng. Mặt tiền cửa hiệu ta có thể nhờ người đi tìm thử, mấy cái khác ta cũng không biết phải giúp thế nào.”

Đối với điểm tâm, Cố Kiến Sơn chỉ biết ăn, những phương diện khác thì dốt đặc cán mai.

Chuyện làm ăn buôn bán phải hỏi Lục Cẩm Dao, hắn chỉ góp năm trăm lượng bạc, mấy chuyện khác không tiện nhúng tay vào.

Suy cho cùng Lục Cẩm Dao mới là chủ nhân của cửa hàng, hắn không thể vì mình có góp bạc mà khoa tay múa chân.

Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cứ tìm mặt tiền thích hợp trước đã.”

Chuyện của cửa hàng đã nói xong rồi.

Lục Cẩm Dao dời mắt lên bàn trà, gió thổi nhẹ qua cửa sổ, nước trà trong chén gợn sóng, có một số việc.

Nàng ấy muốn thẳng thắn nói chuyện với Cố Kiến Sơn.

Khương Đường là người của nàng ấy, không phải người Cố Kiến Sơn muốn chọc là chọc. Hắn là công tử Hầu phủ, thường xuyên ở Tây Bắc, đến một ngày Hoàng Thượng ra lệnh, hắn phải lập tức rời đi. Nói khó nghe là có về được không còn chưa biết.

Đương nhiên, Lục Cẩm Dao cũng muốn Cố Kiến Sơn bình bình an an.

Nhưng Khương Đường chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, dù có chuộc thân thì việc nàng từng làm nha hoàn ở phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không thay đổi được. Cố Kiến Sơn thuận miệng ra lệnh, gã sai vặt nhà hắn đã có thể làm ra nhiều thứ mới mẻ, người khác lại vì những ân huệ nhỏ bé này mà vui mừng.

Làm người sao có thể làm những chuyện như thế.

Cố Kiến Sơn thấy Lục Cẩm Dao yên lặng quá lâu: “Nếu không…”

Lục Cẩm Dao ngẩng đầu nói: “Còn có việc, không biết Ngũ đệ trở về lần này khi nào thì đi?”

Cố Kiến Sơn lấy lại tinh thần: “Chưa quyết định.”

Lục Cẩm Dao suy tư gì đó rồi gật đầu: “Chuyện này vốn không phải là chuyện ta nên hỏi tới, nhưng mẫu thân đã dặn dò, không thể không để ở trong lòng.”

Cũng không phải không có ai tìm nàng để hỏi thăm về Cố Kiến Sơn.

Mười bảy tuổi, quân công hiển hách, là thanh niên tài tuấn hiếm có. Chỉ là phải ở Tây Bắc thường xuyên, cách nhà quá xa, rất nhiều gia đình cũng không hài lòng. Lục Cẩm Dao là tẩu tử của Cố Kiến Sơn, là nhi tức của phủ Vĩnh Ninh hầu nên tất nhiên cũng phải lo lắng cho Cố Kiến Sơn.

Gia thế không hợp, tính cách không hợp thì sẽ không cân nhắc.

Cuối cùng chọn được hai người.

Xem ra ngày ngày đã quen nhìn Khương Đường nên Lục Cẩm Dao nhìn thế nào cũng cảm thấy dung mạo của những người khác vô cùng bình thường.

Tiểu nương tử của các thế gia đều bị nuôi dưỡng thành một kiểu tính cách như nhau, ôn hòa lễ độ, gánh vác được việc lớn, toàn dựa theo tiêu chuẩn của đương gia chủ mẫu mà nuôi dưỡng. Đến cả người hoạt bát như Yến Minh Song bây giờ cũng đã bị uốn nắn theo hình mẫu như vậy.

Người Cố Kiến Sơn thích hẳn là sẽ giống Khương Đường, làm việc không hoảng không loạn, nhanh nhẹn hoạt bát. Đừng nói là nam tử, chính là Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy yêu thích Khương Đường.

Lục Cẩm Dao nói tiếp: “Ta muốn hỏi một chút, ngươi thích người như thế nào.”

Lục Cẩm Dao vừa nói câu đầu tiên là Cố Kiến Sơn đã nhíu mày.

Hắn hình như đã biết Lục Cẩm Dao muốn làm gì.

Sau khi quay về hắn cũng tới chính viện mấy lần, mẫu thân cũng không hỏi hắn chuyện thành thân, sao bây giờ lại tới lượt Lục Cẩm Dao dò hỏi.

Kiểu gì thì cũng không tới lượt nàng ấy hỏi mấy chuyện này.

Đang thăm dò sao?

Cố Kiến Sơn nhìn bản ghi chép trên bàn, có mấy trang bên dưới có ghi hai chữ Khương Đường.

Chữ viết của nàng thay đổi rất lớn, xem kỹ càng mới có thể phát hiện, hôm qua nhận thiếp hắn cũng chưa ý thức được là do Khương Đường viết, đã được bao lâu đâu chứ.

Cố Kiến Sơn cười nhẹ, sau đó từ từ thu lại ý cười.

Bàn tay ở dưới bàn của Lục Cẩm Dao âm thầm nắm chặt.

Cố Kiến Sơn không giống những người khác, hắn từng g.i.ế.c người, gương mặt vô cảm khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Cố Kiến Châu lại mang lại cho người khác cảm giác dịu dàng ôn hòa, Cố Kiến Sơn nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng lại vô cùng khác nhau.

Lục Cẩm Dao nhìn vào mắt Cố Kiến Sơn, trong khoảnh khắc cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này.

Cố Kiến Sơn trả lời ba phải: “Ta cho rằng Tứ tẩu biết.”

Hắn muốn xác định việc Lục Cẩm Dao đang đứng về phía phe nào.

Trịnh thị muốn Cố Kiến Sơn nhanh chóng thành thân sinh con.

Cố Kiến Sơn từ năm mười lăm tuổi đã đi Tây Bắc, tháng tư năm nay mới trở về, khi đó đã nhắc tới mấy lần, lúc này còn chưa quyết định, phỏng chừng cũng trốn không thoát.

Hắn sợ là sẽ khiến mẫu thân thất vọng rồi, hắn không có cách nào vừa có người trong lòng mà lại cùng với một người khác tương kính như tân. Một cô nương tốt thì hà cớ gì phải trì hoãn cả cuộc đời mình trên người hắn chứ.

Nhưng Cố Kiến Sơn không hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía mẫu thân hắn, cũng không hy vọng đứng về phía hắn.

Hắn hy vọng Lục Cẩm Dao đứng về phía Khương Đường.

Cho dù sau này hắn không có ở đây, còn có Lục Cẩm Dao có thể che chở cho Khương Đường.

Cố Kiến Sơn thấy trong mắt Lục Cẩm Dao có sự tức giận ẩn nhẫn, liền hiểu được nàng là người bên nào.

Người này lúc vui vẫn có thể giả bộ khóc, lúc muốn khóc còn có thể giả vờ cười, vui mừng cùng bi thương có thể giấu ở trong lòng, nhưng tức giận thì không dễ giả bộ, cho dù cố nén giận mà cười thì nhìn cũng thấy kỳ quái.

Lục Cẩm Dao ngoài cười trong không cười nói: “Ngũ đệ thật sự biết nói đùa rồi, ta nào biết được chứ.”

Cố Kiến Sơn uống một ngụm trà, thong thả ung dung nói: “Hẳn là mẫu thân đã nói qua, bà ấy thích dạng người như thế nào.”

Lục Cẩm Dao buột miệng thốt lên: “Ngươi cưới dâu, quan trọng là ngươi thích, cũng không phải mẫu thân thích. Thành thân là đại sự, đó là người sống cả đời với ngươi, ta chính là đang hỏi là người mà ngươi vừa ý.”

Sao đây hả, Cố Kiến Sơn còn muốn cưới một quý nữ, sau đó ngồi hưởng phúc tề nhân sao?

Cố Kiến Sơn cười cười, trong giọng nói ôn hòa mang theo chút kính ý: “Tứ tẩu nói như vậy, ta liền yên tâm rồi.”

Lục Cẩm Dao: “?”

Cố Kiến Sơn đặt ly xuống, lẳng lặng chờ Lục Cẩm Dao nói chuyện.

Lục Cẩm Dao hiểu được Cố Kiến Sơn yên tâm cái gì, yên tâm biết hắn cưới vợ là cưới người mà hắn vừa ý chứ không phải là người mà Trịnh thị coi trọng.

Người hắn vừa ý chỉ là không nói rõ ra mà thôi.

Thật đúng là đệ đệ tốt của Cố Kiến Châu.

Nàng sốt ruột mới hỏi cái này chứ thực ra không nên quá vội vàng như vậy.

Cố Kiến Sơn chỉ nói một câu này, thấy Lục Cẩm Dao không nói gì, liền tiếp tục cúi đầu uống trà.

Đến điểm thì dừng.

Nói sâu hơn nữa thì không nên nói, chuyện liên quan đến Khương Đường, Cố Kiến Sơn sẽ không bày hết toàn bộ ra. Ở chỗ Lục Cẩm Dao, Cố Kiến Sơn căn bản sẽ không nhắc tới tên Khương Đường.

Lục Cẩm Dao càng sẽ không, nếu nàng đã có thể đoán được, lại nhiều lần thăm dò như vậy, chứng tỏ Khương Đường ở trong lòng nàng có phân lượng.

Chuyện liên quan đến Khương Đường, Lục Cẩm Dao làm việc có trước có sau.

Mà quả thật Lục Cẩm Dao sẽ không, lúc đó nàng thậm chí còn ngăn cản Khương Đường, nếu có việc cần đi tới Yến Hồi Đường đều để cho người khác đi. Hiện tại biết ý tứ của Cố Kiến Sơn rồi, ngay cả nói chuyện thẳng thắn cũng miễn.

Cố Kiến Sơn muốn cưới người mình thích, mà người hắn thích là Khương Đường.

Lục Cẩm Dao cũng không biết phải lựa chọn thế nào.

Việc này đầu tiên không thể nói cho Trịnh thị, không chỉ không thể nói, còn phải giấu diếm thật kỹ. Nếu như bị phát hiện, cho dù là người của nàng đi chăng nữa cũng không tránh khỏi bị đưa đến thôn trang.

Khương Đường ở bên kia, sợ là đã sớm biết tâm tư của Cố Kiến Sơn rồi.

Loại chuyện này, Khương Đường càng không thể nói.

Lục Cẩm Dao ấn mi tâm: “Ngũ đệ, nếu không có chuyện gì khác, vậy trở về đi, chuyện của ngươi, ta sẽ lưu ý.”

Cố Kiến Sơn gật đầu: “Đa tạ Tứ tẩu.”

Hắn đứng dậy và rời đi trước. Lúc đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khương Đường.

Ước chừng là không nghĩ tới hắn lại thình lình bước ra, thần thái Khương Đường rất thả lỏng.

Sau khi nhìn thấy hắn liền sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt rũ xuống, lại giống như bình thường, cùng Bán Hạ hành lễ: “Ngũ công tử.”

Cố Kiến Sơn dời ánh mắt: “Ừm, trở về đi.”

Câu phía sau này là nói với Xuân Đài Minh Triều.

Ba người rất nhanh liền biến mất ở góc thang lầu, Khương Đường cùng Bán Hạ vào phòng hầu hạ.

eyJpdiI6IjVrZVRlVnNtOEpnaGZEK3pETkdtZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiYklNV1pCUWRLNnNET05zSmFESElBR3JHV0ZnXC8yaEp1MjM0ZTJNMzlzRzhrTTZnSGZIa1wvNGNLUGFxekU5bkwyVVFiZFlwS0xqalhJTVwvb2pYXC81VWh6UFVnUGU0ZWxQRGVRSUF0K2p6b2txYytPamNhSHJSa0RQbVJSZEtcL0J5YjlmeTMrM0tQRTRhMU9BWnBoYTlZOElrRkNTdVVmOWQ1dEdFR1wvY09udWszZVpcL0pyUlRWdlgzdnFlQnd0TlAremxtYmtpS01pc0Fkd1NKMkVDSE12THZRNGEwam13cnF2T01EUzFjdW1CUXdjcjNYbjFoYVdPaDdjRUIwZ2Vmd1BScnFmVzlieDg4QnFMdlZFNStiTkdQZnRuUHlSdWJ2ZVpvbjhseTVqTWc3cVE1OEhIZUlzMFwvSnUzejQzWlV2VHZDcWV6aHBNTG9LTkdnTTJlNThzXC9JMlRmRkpmRXFHYXh3K1BWNDVHajg4M1M4aGR6WVFGQ3NzWVYzWVVLYnp5eTlNU1MycnJ2RTB6MWV2U3pXcFJmU3JPQ3ltNnNwMmU1aHRrZERWdVZXVWswZFhFcGpJSE9wTEdUZGNweG1USXhJdTBPVzZjUmZOZ3lFOEc3alhLdGc9PSIsIm1hYyI6Ijc5MGE3NzA1NzQ1NGY0N2UyYzUxYjc1MDAwYWUyZDBkOTM2ZDEzNGNkMDg5MjY1YzZiYzQ0YzRiMjg2MTkyY2IifQ==
eyJpdiI6Iks4Rm5JRERsQWpnRXR1dEZuZG9Gd2c9PSIsInZhbHVlIjoicE9YWlwvNE9qN2c0ZUxmbVlsYXlMWXBxMUQ1cjFSWVwvTncrM1VoV01qNnVleHRDcjhyVWVVbE9zMTBDQkJYaktMbHJ4a2xSOWJwSTFrR25XNmxxRmZcL2ZIb2xnTmMxXC9SWjZrSkxOR0NYNWltd0FaWVZSUFRidUFtZ2RjUzJNejRIUmo3bFlqYTEyTzd0MVBpaktHQUFSZ0lpNGQ2UzY2RWp2azZpTkxBcThEOUdhTXprdG00NHlsNTRwVVB3R0JBU0tlTm5ndnFcL1wvZ1dycUNsQ1NcL29pSmFrTGJjNCtCa2tMV1NBUDZFc09wYnViUnBKUzJtV01kQnIyMWpIdldid3Rnc1hPK3FPOWxrQW1LZXB5WWFcL1l5UlhhbExFZUhtMGdUTGdIaTFQNG9Qc2ZQbHJ0T0NKRytOcTZxS25wbnFRb3h1WHpzbTJcL21PZk1FTUFQZFkyRjdQSzJIazNwSEFcLzJ3R0FNY3luXC9EVWFZME16NEhJV0Vqb0NaTjhJWDZWYjJTQW5WTERhZlwvbUZSK1FMZDVvWmxRdz09IiwibWFjIjoiNGEwZjllOWY1YWNmN2ViZDk1YWYxNDg0MWY5NDQ0MDZhZjhiYTliN2ViNDhkOTFkY2NlZGVkMjk2YzQ2YzY5YyJ9

Khương Đường đáp: “Là Xuân Đài bên cạnh Ngũ công tử tính.”

Ads
';
Advertisement