Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Triệu Cấu nghĩ muốn thử một lần, trong phủ có nữ quyến, dù là mẫu thân hay tẩu tử của Cố Kiến Sơn cũng có thể giúp hắn ta rời đi.

Mắt thấy phía trước có một tiểu viện, tường viện còn chưa cao quá một người, Triệu Cấu thấp giọng nói: “Đi vào trước.”

Triệu Cấu trèo tường vào, bên trong tối thui không nhìn được rõ ràng. Hắn ta nhìn trái nhìn phải rồi mới từ đầu tường nhảy xuống, chỉ vừa mới xuống tới nơi thì gáy đã truyền đến một cơn đau nhức, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Hai gã hầu thân mang thương tích còn chưa nhảy xuống, ngồi trên bờ tường hô một tiếng Tứ hoàng tử, thấy không có người trả lời, trong lòng có chút sốt ruột, liếc nhau rồi cùng nhảy xuống.

Khương Đường có thể dùng cán d.a.o đập ngất Triệu Cấu đơn thuần là do trùng hợp.

Nàng là một nữ tử, sức lực có lớn đến đâu cũng không đánh lại nam nhân, nhưng nàng vừa nghe thấy hai người trên bờ tường kêu người bị ngất đi này là Tứ hoàng tử.

Con d.a.o phay của Khương Đường lóe sáng, lập tức kề vào cổ Triệu Cấu, Triệu Cấu như đống bùn không hề hay biết.

Khương Đường: “Đừng lộn xộn.”

Con d.a.o thường xuyên dùng để chặt xương, băm thịt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hợp với ánh trăng đêm nay và ánh đèn khiến người ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Hai tên hầu toàn thân đều cảnh giác, thầm nghĩ, Cố Kiến Sơn sao có thể không hề chuẩn bị, e rằng đây là một tiểu nương tử có công phu lợi hại.

Hai người nhìn gương mặt xinh đẹp thành tâm địa rắn rết.

Một mặt muốn mang Triệu Cấu đi, về mặt khác lại sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm tổn thương Tứ hoàng tử.

Có một người muốn động đậy nhưng Khương Đường không chút do dự đưa con d.a.o tới gần hơn: “Đã nói là đừng nhúc nhích.”

Khương Đường túm cổ áo Triệu Cấu, đợi chừng mười lăm phút đã nghe tiếng động từ phía Đông Bắc vọng tới. Khương Đường la lớn: “Người ở chỗ này!”

Minh Triều nhảy từ trên tường sốt, nhìn thấy Khương Đường thì sửng sốt một hồi, sau đó tay mắt lanh lẹ trói đánh ngất hai tên hầu của Tứ hoàng tử rồi trói lại.

Sau khi trói chặt Tứ hoàng tử thì hỏi: “Tứ nương tử có bị hốt hoảng không?”

Khương Đường lắc đầu: “Tứ nương tử ở trong phòng, không biết có tỉnh hay không.”

Động tĩnh lớn như vậy cho dù có ngủ say cũng phải tỉnh.

Minh Triều nói: “Làm phiền cô nương mở cửa viện, ta phải đưa người ra ngoài.”

Khương Đường đến nhĩ phòng lấy chìa khóa, chốc lát sau đã mang chìa khóa tới.

Cửa viện vừa mở, Minh Triều đã đưa Tứ hoàng tử ra ngoài, người bên ngoài cũng đi vào lôi hai tên còn lại đi

Minh Triều: “Làm phiền Khương cô nương thay tiểu nhân thỉnh tội với Tứ nương tử, đêm nay đã đắc tội rồi.”

Khương Đường: “À, đúng rồi, ngũ… Bên chỗ bọn ta không sao, không biết có còn tên cướp nào khác không, nên đến các viện khác nhìn thử xem.”

Khương Đường muốn hỏi thăm xem Cố Kiến Sơn có bị gì không, lại cảm thấy có qua nhiều người, nàng hỏi như vậy không thích hợp nên đành nuốt lại lời muốn nói.

Minh Triều chắp tay: “Được, Khương cô nương quay về đi.”

Lúc Khương Đường đóng cửa ánh mắt vẫn nhìn về phía Yến Hồi Đường, trên con đường nhỏ kia có người đang bước về phía bên này, nàng vừa muốn đóng cửa thì người nọ đã gọi to tên Minh Triều.

Minh Triều đưa mắt nhìn Khương Đường rồi nói: “Công tử, đã bắt được Tứ hoàng tử và tám tên tùy tùng.”

Là Cố Kiến Sơn.

Cách có mấy chục bước nên Cố Kiến Sơn đã bước tới rất nhanh, hắn nhìn Triệu Cấu trước rồi mới hỏi Khương Đường: “Có làm sao không?”

Khương Đường lắc đầu: “Đại nương tử ở trong phòng, bình yên vô sự.”

Người Cố Kiến Sơn muốn hỏi chính là Khương Đường.

Hắn quan sát Khương Đường một lần, nói: “Đóng chặt cửa viện, cho dù có nghe bất kỳ tiếng động gì cũng không được bước ra. Minh Triều, ngươi canh cửa, ta đến chỗ khác xem thử.”

Người này tới vội vàng, đi cũng vội vàng.

Khương Đường lại khóa kỹ cửa viện, sau đó nhặt con d.a.o nằm trên đất lên, nàng đi đến cửa phòng chính, gõ nhẹ nhàng: “Nguyệt Vân?”

Nguyệt Vân ở bên trong mở khóa cửa: “Đại nương tử đã tỉnh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có bị làm sao không?”

Khương Đường nói: “Ta không sao, chuyện này nói ra thì dài, chúng ta vào trong rồi nói.”

Lục Cẩm Dao xõa tóc ngồi trên giường, thấy Khương Đường thì thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ấy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc tỉnh đã thấy Nguyệt Vân canh giữ cạnh mép giường, trong tay còn cầm đao nhỏ.

Nhưng trước giờ Nguyệt Vân cầm d.a.o chủ yếu để gọt trái cây nên lúc đó cả người đã phát run.

Hỏi thì mới biết là bên chỗ Yến Hồi Đường đã xảy ra chuyện.

Lúc đó Lục Cẩm Dao không yên tâm nên đòi xuống giường: “Ta đi ra ngoài nhìn xem, hôm nay ai gác đêm, còn một người nữa đâu?”

Nguyệt Vân nói: “Vốn dĩ là Lục Anh, nhưng hôm nay nàng ấy đau bụng nên đổi cho Khương Đường. Khương Đường nói nô tỳ canh giữ bên trong, nàng ấy ở bên ngoài, ngài cũng đừng đi ra ngoài.”

Lục Cẩm Dao tuy nói vậy nhưng cũng không đem bản thân mình ra đùa giỡn, chờ động tĩnh bên ngoài nhỏ dần và nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa nghe đã biết là tiếng của Khương Đường.

Chủ tớ hai người lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

Ban đêm có hơi lạnh, Khương Đường cười với Lục Cẩm Dao, giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc: “Ngũ công tử đã đưa người đi rồi, Minh Triều canh giữ ngoài cửa viện, đại nương tử có thể tiếp tục ngủ.”

Lục Cẩm Dao cảm thấy hình như Khương Đường đã biết trước được điều gì, bằng không sao lại thay Lục Anh trực đêm một cách trùng hợp như vậy.

Nàng ấy chỉ là một cô nương, cho dù sức lực có lớn đến đâu thì chuyện này cũng quá nguy hiểm.

May là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện thật thì có hối hận cũng không kịp.

Lục Cẩm Dao nói: “Hai người các ngươi đừng đến nhĩ phòng, tạm thời ngủ trên giường phụ một đêm đi, khóa cửa cho kỹ, cầm theo d.a.o vào đây.”

Cố Kiến Sơn nói không có việc gì nhưng nàng ấy vẫn không yên tâm.

Khương Đường “vâng” một tiếng, lúc này Lục Cẩm Dao ngủ ở gian trong, nàng và Nguyệt Vân ở gian ngoài canh giữ, nàng sẽ canh từ đầu hôm, tới nửa sau sẽ do Nguyệt Vân canh.

Đầu hôm vô cùng an ổn, nửa sau Khương Đường ngủ say nên cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Lúc tỉnh lại đã thấy bầu trời bên ngoài biến từ màu đen thành màu sương mù xám xịt.

Nguyệt Vân cũng đã buồn ngủ, mí trên mí dưới bắt đầu vật lộn: “Xem như đã qua hết đêm nay.”

Nếu là nàng ấy và Lục Anh thì không chừng đã xảy ra chuyện.

Khương Đường đứng lên vận động tay chân: “Ta ra ngoài xem thử.”

Lát nữa đám người Triệu đại nương cũng sẽ tới đây, cần phải mở cửa viện.

Sáng nay Khương Đường không cần tới, chờ mấy người kia qua đây thì có thể về phòng hạ nhân, Cố Kiến Sơn bên kia chắc là không có chuyện gì.

Nhìn qua có vẻ vẫn ổn, nhưng cũng chỉ là nhìn vậy thôi.

Yến Kỉ Đường cũng xem như là có nghỉ ngơi, các viện khác đều sáng đèn cả đêm.

Sau khi chính viện bên kia biết tin tức, Trịnh thị phân tích rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, bà hỏi Vĩnh Ninh hầu có biết trước không, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu: “Ta làm sao mà biết được, hẳn là Hoàng Thượng chỉ nói với lão Ngũ.”

Trịnh thị đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ đã sắp tới giờ Mẹo, Cố Kiến Sơn còn chưa trở về.

Bà nói: “Cũng không biết thế nào, bằng không ông đi xem thử đi, nhờ người hỏi thăm một chút.”

Vĩnh Ninh hầu nói: “Ta làm sao mà lo mấy chuyện này được, cứ an tâm chờ xem, nếu là ý của Thánh Thượng thì không cần lo lắng quá đâu. Ta nghĩ mấy ngày tới sẽ có biến, bà nhắc nhở mọi người trong nhà một chút, đừng mang chuyện trong nhà ra ngoài nói lung tung.”

Cũng không biết Tứ hoàng tử đã làm chuyện gì mà khiến Thánh Thượng phải lòng vòng như vậy. Thậm chí trước đây Vĩnh Ninh hầu còn cho rằng Tứ hoàng tử sẽ là Trữ quân tương lai.

Bây giờ xem ra Tứ hoàng tử đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế, Minh quý phi thâu tóm hậu cung nhiều năm như vậy cũng sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Đại hoàng tử từng lãnh binh bị thương, vết thương nằm ở chân, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, được phong làm Trần Vương đang trấn giữ đất phong, không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhị hoàng tử Tam hoàng tử c.h.ế.t non từ khi còn bé, mẫu phi của họ trong cung cũng không có cảm giác tồn tại.

Vài vị hoàng tử bên dưới đã xuất cung lập phủ, Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, các vị hoàng tử khác ắt hẳn sẽ yên ắng một thời gian.

Trong lòng Vĩnh Ninh hầu cảm thán, chỉ là một tước vị Hầu đã khiến ông phải nghĩ tới nghĩ lui, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Hoàng Thượng làm như vậy nhất định là có đạo lý của Hoàng Thượng, chỉ là ông đã sớm không còn lãnh binh đánh giặc, chuyện trong triều cũng không hiểu rõ bằng nhi tử.

Nhưng mặc kệ các hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế như thế nào, phủ Vĩnh Ninh hầu chỉ phụng sự triều đình.

Thấy Trịnh thị mặt ủ mày chau, Vĩnh Ninh hầu bắt đầu trêu chọc: “Nhờ chuyện này mà bà cũng không cần phải lo lão Ngũ sẽ cưới nữ nhi của phủ Minh quốc công, nên vui mừng mới đúng chứ?”

Trịnh thị nhếch miệng cười: “Đúng vậy, cũng coi như là một tin tốt.”

Miệng của hài tử này cũng thật là kín, hại bà lo lắng như vậy, hài tử quả thật là nghiệp chướng của phụ mẫu, thật là không cho người bớt lo. Chuyện lớn như vậy mà lại gạt cả nhà, cách viện hắn gần nhất chính là Yến Kỉ Đường, nếu xảy ra chuyện gì thì biết nên làm gì cho phải.

Trịnh thị thức canh cả một đêm, trước hừng đông mới mơ màng thiếp đi.

Sáng nay, Vĩnh Ninh hầu phải vào triều, chờ nha hoàn tiến vào hầu hạ, ông dặn dò đừng đánh thức Trịnh thị: “Phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị bữa sáng, phải chú ý tiền viện, nếu Ngũ công tử trở về thì sai người báo tin cho ta.”

Còn có một chuyện, Vĩnh Ninh hầu cũng đã dặn dò đâu ra đó.

“Tăng nhân thủ ở các viện lớn, nha hoàn và sai vặt không có chuyện quan trọng không được ra khỏi cửa.” Vĩnh Ninh hầu nghĩ trước khi chuyện này trôi qua thì phải hành sự thật cẩn thận.

eyJpdiI6InlIOGZoVGdET3JzMG55MDRRU2s3aGc9PSIsInZhbHVlIjoiZTdyQ0h0bWRIcW90ZmNmcHprMnFjWjc3WUNRb0tTdGEzeVNyZ0ZRMGFuXC9TSUtEZ2UwbG4ydE82U2NyR2lPRXFwT0N1ZmdEMDRtNXQ3MUkrYmQxUkVvNnUxemZYeDJRZTlSYTlQT3E2TExTUlkzRWpLck5VeHAzNVl5UEpacVhqVlVcL2JHeDZVdU1wdnVmYzl1RUdka2ViZnRMSVViYjZKbEhzSmU3amRDZUN1TjlxcERYRkpcLzBSVk9hMDRMeGZcLyIsIm1hYyI6IjI5ODBiOGJmNDEzNTE2ODk2MzU4NzdlZjNmNjhkMWUxOTQyZGVmNmEyYzlkMjgxYmZkNDExNzVhNzk5M2FkZmQifQ==
eyJpdiI6IlBYY2FyYjEwTTBEQmFQWEZ2VGpWK0E9PSIsInZhbHVlIjoiVzV6VThUdm92R0ZEeWR3S1lpMVczQXdSWUp0cW5FTnViWTY2NUVGK2FPbktOWXppemI2MlhBRlRuWlU3MXdIZXRcLyt0OHNPaHhWZzNvZ0licytrYmt3YjR1WGlkQk02ckRLRm1yc1prNHF1c3B2bjZEK3BMRTNPMjluNEN6RFNSV2UrTVwvOFwvRmNHRCtBd0o0Y3BDQnFwVGxDWkV1WFF4c1YrOFdVanNzZWxRXC9xZ1lVSU1aa1Q1SWJDbHprUTE3d3QycVA3V1V0Vm1EMEpOY0lKenJ4NlplZkNUQ2ZRbDM3UkFDM0pJR2ZsQWNvandUcHVOU3ZrN0tvSTRcL3NpcDF6WHg1RlRtWVNjZEY1YzBBTWJUMWJleVJLdFRcL1BrZ2VKWlhoQmNBbFhnYUh6SkdoY3VHK2M3cFc3YnlaSjJ3Mm0xMFRIV3RrdnpIejdGWG04UkFxNWdhVHVLcjJyQzk4V3F3ZHk0T0NxdndDKzNBS0kwUXVyWFlvN1lvaVFxc0IwZFI3Z3dnbHlDZmlLMExyckduNnJJMlZubEtpZmMwbzVqZklEUFpjXC9HUU5vaDRqMFlRQk9YV2IwMmtlME9XR0d2UEYwYTBKZEVqM0FqdWhXNlBzRmtydzZhZUlqS3J6emlQcTZhXC8zaTkzV0t4cWppZElHaUJBQURRaHh1ZnUrMkpoQVJyb2VVeDMrYlBDOWtTK3pTMWY0QUl5NEZuUHFRUHM2RjdNanVKTWx2SmkyYnZOZHV1aWJvUE9cL2Q1Y0JERjVROGpcLzg2OWx4VDBGRHRVU0Q0Umc9PSIsIm1hYyI6ImI2OGZhMzgxNzQxNTBkMzgzNjkyNTViMzBlYWRhZWM0ZDljMDg2ZjdhYjRjNTljODliMTM3YTc1NzRmMjhlMmUifQ==

Chỉ là thấy chính viện bên kia sáng đèn, hỏi thì mới biết đã xảy ra chuyện nên cũng không dám ngủ.

Ads
';
Advertisement