Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Lục Cẩm Dao nhìn qua, nói: "Không phải từ Hầu phủ gửi tới, là của Khương Đường. Cái này xem ra nàng đã làm."

Ngoài ra còn có một phong thư, cũng là Khương Đường viết.

Trên đó viết hai ngày trước trời mưa, vụ thu hoạch bị chậm lại hai ngày, sau đó bánh trung thu là nhân hạt sen lòng đỏ trứng gà, nhờ Xuân Đài người ở bên cạnh Ngũ công tử gửi đến chứ không qua tay hắn.

Chỉ viết những thứ này, cũng không có việc gì khác.

Trần Thị thắc mắc: “Nhân lòng đỏ trứng gà hạt sen là nhân gì?”

Ngũ Hương Cư có nhiều loại nhân bánh trung thu, ngũ nhân, mứt táo, đậu sa, dứa... Ăn cũng ngon.

Ở một bên, Lục Cẩm Nguyệt ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, thiếu chút nữa đem chữ muốn ăn viết lên mặt.

Lục Cẩm Dao sờ đầu nàng ấy: “Đi rửa tay trước đi, Nguyệt Vân, tìm đĩa đến cắt bánh trung thu đi."

Nguyệt Vân theo lệnh đi cắt bánh trung thu, tất cả mở ra mới cảm thấy không ổn.

Bởi vì tất cả được mở ra liền có lòng đỏ trứng gà chảy ra.

Hơn nữa, Nguyệt Vân cũng không biết bên trong như thế nào, còn tưởng rằng chính là bánh trung thu bình thường, nhưng bên trong có hai lòng đỏ trứng.

Như vậy lòng đỏ trứng cũng không dính vào nhau, có lớn có nhỏ, rất không dễ coi.

Rơi vào đường cùng, Nguyệt Vân chỉ có thể lại cắt một miếng khác, miếng này chờ thời điểm không có người xung quanh sẽ bưng qua cho Lục Cẩm Dao.

Đặt chiếc nĩa bạc và trà trái cây giải ngấy qua, Hoài Hề bưng bánh trung thu lên.

Lục Cẩm Nguyệt nheo mắt nói: "Vẫn là a tỷ quay về tốt. Có rất nhiều món ngon, nhiều món muội chưa bao giờ ăn.”

Lục Cẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ, còn thèm ăn, ăn miếng nhỏ trước, vừa vào miệng vẻ mặt nàng ấy liền ngây ngẩn cả người.

Trần Thị không cho rằng không ngon, Khương Đường làm điểm tâm đều mang đi bán, không có khả năng không ngon, lại nói mang đến đây, khẳng định đã thử qua, chỉ là cái này không biết ngon như thế nào.

Lục Cẩm Nguyệt tham ăn nhưng không hốc ăn, ăn xong bánh trung thu của mình thì sẽ không ăn nữa, "Mẫu thân, a tỷ cũng ăn đi, con còn chưa từng ăn qua bánh trung thu như vậy.”

Lớp vỏ ngoài bóng dầu không hề khô, ăn vào thơm ngọt mềm mại không thua gì bánh trung thu ở Ngũ Hương Cư. Nhân hạt sen bên trong ngọt mà không ngấy, hơi sần sật, ngon nhất là lòng đỏ trứng muối mằn mặn như bôi dầu, một mình Lục Cẩm Nguyệt có thể ăn hết một cái.

Trần Thị cũng nếm thử, vài miếng là ăn xong, bà không làm quá lên như Lục Cẩm Nguyệt mà chỉ nói: “Hương vị không tồi, khác với bánh trung thu thông thường.”

Bà biết ở Điền Nam cũng có bánh trung thu mặn, nhưng ở đây chủ yếu là ăn vị ngọt.

Nhân lòng đỏ trứng hạt sen này cũng ngọt, nhưng lòng đỏ trứng muối bên trong vừa vặn.

Lục Cẩm Dao ăn xong bánh trung thu, "Mẫu thân có điều không biết, nhân lòng đỏ trứng này Khương Đường đã làm một lần, là bánh ú nhân mặn, hương vị cũng không tệ.”

Chỉ là bánh trung thu kiểu này là lần đầu tiên Lục Cẩm Dao ăn, nàng ấy thích hương vị này, tổng cộng có sáu cái, Lục Cẩm Dao bảo Nguyệt Vân đem mấy cái còn lại đến các viện nếm thử.

Sau khi tiễn Trần Thị và Lục Cẩm Nguyệt, nàng ấy ngồi một mình suy nghĩ một số chuyện.

Không ai không muốn kiếm tiền.

Loại bánh trung thu này không nơi nào có được, Cẩm Đường giờ cũng có khách quen của mình, lòng đỏ trứng muối thì dễ nói, nhân hạt sen nếu không viết lên trên thì Lục Cẩm Dao cũng không ăn ra vị này.

Chỉ là Khương Đường đang ở thôn trang, sớm biết liền đã để Nguyệt Vân đến thôn trang cho rồi.

Hôm nay đã là mùng mười, chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết Trung thu, đi chỗ nào đóng hộp tìm nguyên liệu đây.

Còn phải để cho sư phụ điểm tâm học cách làm.

Nhưng bánh trung thu chỉ bán mấy ngày đó thôi, một nhà chỉ ăn một hai cái, có thể đem tặng, có thể kiếm được nhiều hơn bán những món khác mấy tháng.

Lục Cẩm Dao phân phó: "Nguyệt Vân, ngươi đi thôn trang ở thành bắc, đón Khương Đường trở về, để Bán Hạ đi qua đó thay nàng. Bạch Vi, ngươi thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị trở về. ”

Ở phủ Bình Dương Hầu không dễ làm việc, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ.

Lục Cẩm Dao chào từ biệt Trần Thị, nói hai ngày nữa lại trở về.

Trần Thị nào biết còn về nữa hay không, ngoài miệng khiển trách người một phen, vẫn là phân phó người đưa Lục Cẩm Dao trở về.

Mùng mười tháng tám, thời tiết trong xanh, vụ thu hoạch mùa thu đã gần kết thúc.

Khương Đường trước khi đi thu toàn bộ trứng vịt muối và hạt sen khô trong điền trang, Tĩnh Mặc ở lại, Khương Đường nói: "Đừng quên giăm bông, lạp xưởng và ốc đồng, còn có mấy món muối của nương tử Lưu gia đó.”

Tĩnh Mặc nói, "Ta biết rồi, chắc chắn sẽ không quên.”

Nguyệt Vân đến bất ngờ, Khương Đường không có cơ hội đến thôn trang bên cạnh.

“Ngươi giúp ta đưa một lượng bạc này cho Xuân Đài, cũng không làm được mấy bữa cơm." Khương Đường chỉ nhận một nửa số bạc là được, đưa bạc cho Xuân Đài thì Cố Kiến Sơn sẽ biết nàng đã trở về hầu phủ.

May mắn hôm qua đã đưa bánh trung thu cho Cố Kiến Sơn rồi.

Hộp và khuôn đúc là Khương Đường tìm người ở thôn trang làm ra. Ở thôn trang có thợ mộc, tiền công làm ra một cái hộp là năm mươi văn tiền một cái, còn khuôn đúc là mười văn tiền một cái.

Để làm ra được bánh trung thu cần nhào bột làm vỏ bánh, ngoài ra còn phải làm nhân bên trong.

Trứng vịt muối làm ở thôn trang vừa to lại vừa mềm, ban đầu Khương Đường chỉ dám cho một cái lòng đỏ trứng vào, chỉ sợ bánh hỏng thì lại lãng phí nguyên liệu.

Quả nhiên hai mẻ đầu tiên thất bại, cái này hoặc là do lửa quá lớn, bị cháy phía dưới hoặc là mặt trên không đều màu.

Trước kia Khương Đường làm bánh đều là dùng lò nướng, bếp lò rất khó để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, đến mẻ thứ ba mới bắt đầu có dáng có hình.

Hai mẻ này, nàng và Tĩnh Mặc chia nhau mỗi người một nửa, hương vị vẫn rất ngon, chỉ là bề ngoài không được dễ nhìn cho lắm.

Một mẻ sáu cái, mấy cái nướng lúc sau đều có màu vàng ruộm, bề mặt mềm mịn bóng loáng.

Làm tổng cộng bốn mẻ bánh, ngoại trừ đưa tới cho Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao, Khương Đường chia cho Tĩnh Mặc hai cái, còn lại nàng dùng giấy dầu bao bọc lại cẩn thận, đưa tới cho hai người Nam Hương Nam Tuyết ở chính viện mỗi người hai cái.

Còn dư lại thì mang về cho mấy người Lục Anh chia nhau.

Khuôn đúc dùng để nướng bánh trung thu thì Khương Đường mang về, lúc về còn phải dùng tiếp nữa.

Mấy ngày nay có lẽ nàng phải ở lại Cẩm Đường Cư, đến hướng dẫn cho sư phụ điểm tâm cách làm bánh trung thu, sau đó còn bán hàng nữa, tính ra chỉ còn rảnh được bốn ngày.

Ở bên này đến đón người, Khương Đường thu dọn đồ đạc lên xe ngựa đi rồi mà người ở cách vách vẫn không hề hay biết, vẫn đợi đến buổi chiều lúc Tĩnh Mặc tới đây đưa bạc thì Xuân Đài mới biết được.

Xuân Đài cũng không tỏ vẻ quá kinh ngạc, chỉ nói: "Khương cô nương đi rồi, vậy các ngươi ở bên này ai sẽ trông coi thu hoạch, có cần ta đi qua đó hỗ trợ một tay không?"

Cùng là người trong phủ, đi qua giúp một chút cũng không tính là quá giới hạn.

Tĩnh Mặc nói: "Bán Hạ tỷ tỷ tới đây, lương thực ở bên này cũng thu xong rồi, chỉ còn đợi cuối cùng phơi khô rồi cân nữa là xong, cũng không gấp gáp lắm. Ngũ công tử ở bên kia nếu cần chúng ta làm gì thì cứ phân phó là được, chúng ta có thể hỗ trợ một chút."

Xuân Đài gật đầu: "Được rồi, vậy ta đi vào trước đây."

Thái độ của Xuân Đài cũng giống như tất cả chỉ vì Tứ nương tử, tiễn Tĩnh Mặc đi rồi liền yên lặng thở dài trong lòng, lúc này mới đi vào phòng hồi bẩm Cố Kiến Sơn.

"Công tử, Khương cô nương đã trở về phủ rồi, nói là về sau giờ Ngọ. Tĩnh Mặc ở bên kia cũng rất khó hỏi thăm, tiểu nhân cũng không biết vì sao nữa." Xuân Đài gãi gãi đầu, thấy Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm bánh trung thu liền gọi: "Công tử?"

Cố Kiến Sơn đáp: "Nàng có công việc của mình, về thì cứ về đi."

Có lẽ là vì chuyện của Cẩm Đường Cư, bằng không cũng không đến mức chân trước vừa mới đưa bánh trung thu thì sau lưng liền có người tới đón về.

Vốn dĩ Khương Đường cũng không phải bởi vì hắn mà tới thôn trang, đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn mà lưu lại. Điểm này Cố Kiến Sơn so ra còn rõ ràng hơn cả Khương Đường. Bên chỗ Lục Cẩm Dao có việc, Khương Đường phải đi qua, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn.

Cái này không phải cũng giống hắn đấy sao, Hoàng Thượng có lệnh, hắn phải ngựa không ngừng vó mà đuổi tới Tây Bắc.

Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng rồi vẫn cảm thấy luyến tiếc.

Ở thôn trang thì có cơ hội gặp gỡ tiếp xúc hơn so với ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng phần lớn thời gian đều chỉ gặp trên đồng ruộng, nhìn từ đằng xa, chào nhau chỉ gật đầu một cái là xong.

Ánh mắt Khương Đường cũng sẽ không dừng lại trên người hắn quá lâu, thật giống như hắn cũng chỉ giống như một con bù nhìn trên đồng vậy.

Chỉ là, Khương Đường có tặng bánh trung thu cho hắn, ngoại trừ Lục Cẩm Dao ra thì những người khác cũng không có, cho nên vẫn có chút bất đồng.

Cố Kiến Sơn ăn hết hai cái bánh trung thu, lúc đó đang đói bụng nên hắn ăn thay cho bữa sáng, còn dư lại bốn cái.

eyJpdiI6IkxsZFwvWk1uSzNXSXhxa2oyQklOSll3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InlUemNTVHZWbnVLUHBvdHk3YjNVcG0rd2pjT0dCd3dsU1BYd1haWURpblwvSExiNnpwbFJMTHdxTWxKQW9nNnRVK2x0bWVSbVg1MGFKMzI5ZFN4VlFyUW5lY3NqdHp1K2I2K3k2V1RjSE80a0F2aEtMcEU4UzJwR3NQN1VBdDhWZFhTRjJ1bmluanJrTitIVEtZaTd1ZjBuZVZsVnNTaWlRRnA0TUlMSDE2Y3dHMFA3K3ppYkJcL3IwUFdxWklaN3ZibEN3bktVRkw4eFhxWHJ1YlU2N2pjQWluWGpnbE4rNHlOT2FCdTVFRUVnVFo4SVA0a1FJR2JQYlJRYnYzcWwyaCIsIm1hYyI6IjRlNGUyMDk3MDFiODNkOTZjZGJlZGQ1ODY4NTgzOTM5Y2VmMTMwYmUzZDU3NjE2NGVmM2M3ZTc4ODJkMTk4NzEifQ==
eyJpdiI6InhnYzVDaVBEK0lBMDdCRkt6eENsWHc9PSIsInZhbHVlIjoiRkZFRVZjM0F0N1pseVNDSlg5OGhVTzAyRTdTRXQ3MnFTNmt3cDIzXC9ZZ1hlakNXV1ZsaHd6d3EzcnFaRXB1SytHTW9nVlh0Q2RjclJyQ2xcL2xVc2JyenNnc3J1d1FhcXFGMFIrZlFESGNEN1d0WStUZnlEZHhNZGVSdThDRlI4WENQWVI4U3Zaa1Y3RmNxYWJSU0RrXC8rcmRjOG9sbFwvZlA1UFdWNWViUW1RTG9sM2crRzJcL3JDTkVrMFF1eGpQWEdERjJHdGhVb2lxZzlDMDliMGtJUWk3bm1xdW1yc1FkMHJoYUlqUDJSRzFpTlwvTUJBbXlBdnI3blg0NkhcL2lPU1lYU2tObG1rQmx3aWpBTkdaOHpkTGV3PT0iLCJtYWMiOiJjOTg4YjI0ODc5ZDM1N2Q3MjMyYWZjNDEyMzk0ZmM3OTZjOWZjMDAzMzM2N2I2YmQwOWQwMTUxZGZiMGJkMmU3In0=

Khương cô nương đã không còn ở nơi này nữa, còn ở lại thôn trang mà làm gì.

Ads
';
Advertisement