Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Khương Đường nói: “Bánh trung thu này để lâu sẽ hỏng, hơn nữa người chưa từng ăn qua loại này cũng không nhất định sẽ thích đâu.”

Ở đâu có người làm ăn mà lại hy vọng khách mua ít hơn chứ.

An Dương cười nói: “Ta mua thêm chút giữ lại tặng người ta.”

Khương Đường liền tỏ vẻ vậy thì không có việc gì: “Vậy thì cố ăn nhanh một chút, ăn hết trong vòng năm ngày là được. Có thêm nĩa nhỏ và d.a.o nhỏ ở bên trong, còn có mấy điểm tâm khác, cũng có thể nhìn xem.”

Thạch băng bán thêm nửa tháng nữa là được rồi, những loại điểm tâm khác có thể bán lâu hơn một chút.

An Dương chỉ mấy loại điểm tâm khác: “Vậy thì thêm hai cái này, còn có bánh đại phúc với bánh ngàn tầng nữa, mỗi loại ba cái.”

Chờ các loại điểm tâm được lấy ra xong, An Dương sảng khoái thanh toán tiền. Tổng cộng tám lượng, lúc đang đợi gói điểm tâm, An Dương hỏi thêm hai câu: “Sao hôm nay ngươi lại ở đây, mấy ngày nay đều ở chỗ này à?”

Khương Đường nói: “Lại đây dạy các nàng làm điểm tâm, trước trung thu sẽ quay về.”

An Dương nói: “Vậy thì ngày mai ta lại đến nữa, nhớ để dành một gian phòng cho ta. Ngươi có biết chơi mạt chược phải không, ngày mai có thể chơi cùng không?”

Có đôi khi người không đủ, nha hoàn của cửa hàng sẽ góp vào cho đủ số.

Khương Đường ra dấu tay với An Dương: “Có biết một chút.”

An Dương rất thích Khương Đường, cũng không biết nàng mua nhiều thế này thì Khương Đường có thể lấy được tiền hay không. Nếu có thể thì nàng sẽ mua thêm một ít, trên đời này làm sao có người đẹp như vậy, không chỉ đẹp mắt mà tính tình cũng tốt nữa.

Thật đúng là khiến cho mọi người đều thích.

Khương Đường cười nhìn An Dương rời đi. Nàng đã tính qua, một hộp bánh trung thu bán một lượng bạc, lợi nhuận ròng có thể có sáu thành. Một hộp bánh trung thu nàng có thể kiếm được hơn một đồng bạc.

An Dương mua sáu hộp, Khương Đường có thể kiếm được bảy đồng bạc.

Như thế này tốt hơn nhiều so với mua đứt công thức.

Mấy ngày nay Khương Đường nguyện ý không đi đâu hết, chỉ ở lại chỗ này làm bánh trung thu bán bánh trung thu, kiếm được một khoản bạc lớn.

Có lò nướng rồi nên làm còn nhanh hơn, một mẻ có thể làm mười mấy cái. Trứng vịt muối không đủ thì Khương Đường liền trực tiếp dùng muối và bột mì ướp lòng đỏ trứng vịt, tiết kiệm thời gian hơn so với ngâm bùn.

Trưa ngày mười một tháng Tám bắt đầu bán, bán được nửa canh giờ liền bán hết. Vốn dĩ người đứng chờ trong cửa hàng cũng không nhiều, nhưng sau đó, người xếp hàng trong cửa hàng dần dần nhiều hơn, thẳng đến buổi tối sắp đóng cửa vẫn còn có một người chờ.

Khương Đường lấy mẻ cuối cùng ra, nói: “Phải để nguội rồi mới đậy nắp, lòng đỏ trứng bên trong vẫn còn tiết dầu, lúc bán nhớ dặn dò một câu, lúc cắt cẩn thận một chút.”

Ở chỗ này ăn bánh trung thu đều là cả nhà chia nhau một cái bánh, cũng có ý đoàn viên mỹ mãn.

Một mẻ bánh trung thu có thể đựng trong ba hộp, làm xong mẻ này rồi hôm nay sẽ không làm nữa. Ngoại trừ người đang đợi không biết là quản sự phủ nào thì cũng không còn ai chờ mua.

Cửa hàng còn muốn kiểm kê lau dọn, không có chuyện của Khương Đường nữa nên nàng liền trở về Hầu phủ.

Hôm nay Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện trong phủ. Nàng còn nghĩ đến Cố Kiến Châu, nhưng Cố Kiến Châu đang ở Điền Nam xa xôi, đưa qua đó sợ hỏng, chỉ có thể chờ trở về mới làm.

Buổi tối Khương Đường trở về, Lục Cẩm Dao chỉ đơn giản hỏi vài câu làm ăn như thế nào, thấy trong mắt Khương Đường lộ rõ vẻ mệt mỏi không che dấu được liền để cho nàng trở về nghỉ ngơi.

Từ ngày mười một đến mười bốn, Khương Đường đều ở Cẩm Đường Cư.

Đôi khi Lục Cẩm Dao cũng muốn nói, nếu sư phụ điểm tâm biết làm rồi thì Khương Đường không đi cũng được. Nhưng vừa nghĩ tới việc bán bánh trung thu thì Khương Đường sẽ được chia lợi nhuận, bán càng nhiều nàng được nhận càng nhiều, cũng tùy nàng đi.

Cửa hàng buôn bán tốt, Lục Cẩm Dao càng kiếm được nhiều.

Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện, Trịnh thị cảm thấy ngon, cũng có ý chiếu cố cho việc làm ăn của Lục Cẩm Dao, quà tặng tết Trung thu cho các nhà đều lấy bánh trung thu mua ở Cẩm Đường Cư.

Hiện tại rất khó mua được loại bánh trung thu này, nhưng bà ấy lại rất dễ.

Bà ấy là bà bà của Lục Cẩm Dao, chỉ cần nói một tiếng rồi giao bạc là bánh trung thu liền đến tay, căn bản không cần cho người ta xếp hàng mua.

Mặc dù tiêu tiền nhưng Trịnh Thị cũng rất vui vẻ.

Đương nhiên Lục Cẩm Dao cũng rất vui, trừ bỏ bày bán bánh trung thu trong cửa hàng thì những buổi xã giao của Sở Hàm Ngọc cũng đặt bánh ở chỗ nàng.

Bánh trung thu này có hương vị mới lạ, không chỉ mới lạ mà ăn cũng ngon nữa.

Vị mặn không phải là muối mặn, mà là lòng đỏ trứng vịt muối, mặn mà lại thơm. Ngay cả Vĩnh Ninh Hầu không thích ăn đồ ngọt hôm nay cũng ăn một miếng bánh trung thu.

Trịnh thị nói: “Tuy rằng không nói, nhưng đoán chừng cũng là Khương Đường nghĩ ra. Ngươi nói người này sao ý tưởng lại không giống người thường như vậy chứ, cái này so với bánh ngũ nhân cũng ngon hơn.”

Bánh trung thu ngũ nhân, Trịnh thị đã ăn mấy chục năm rồi.

Vĩnh Ninh hầu từ chối cho ý kiến, văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công[1], quả thật Khương Đường rất giỏi trù nghệ.

[1] Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công: Trò không hẳn không bằng thầy, thầy không hẳn giỏi hơn trò. Học vấn mỗi người có sở trường riêng.

Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công: Trò không hẳn không bằng thầy, thầy không hẳn giỏi hơn trò. Học vấn mỗi người có sở trường riêng.

Nói thật, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu còn có vài phần cảm kích nàng, làm ra được bánh khô nén.

Mặc dù bây giờ hắn không còn mang binh, nhưng ký ức trước đây vẫn còn.

Nên cảm tạ Khương Đường.

Phần lớn mọi người đều cảm thấy bánh trung thu nhân song hoàng liên dung ăn ngon, Hàn thị cũng cảm thấy ngon. Nàng ta không cảm thấy mất mặt, cũng cười cười tìm Lục Cẩm Dao đặt mấy hộp, chuẩn bị đưa cho nhà mẹ đẻ còn có mấy quan viên phía trên của Cố Kiến Phong.

Dù sao cho Lục Cẩm Dao bạc, Hàn thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng ta cũng nghĩ rằng nó ngon mà.

Chẳng qua, mỗi lần Cẩm Đường Cư đưa ra được cái gì mới, nàng ta liền nhớ tới Khương Đường, trong lòng liền chua xót.

Nhất định Lục Cẩm Dao kiếm được không ít tiền, không thấy đã mở cả chi nhánh rồi đấy sao.

Bánh trung thu được bán đến ngày mười lăm tháng Tám, Khương Đường đếm tổng cộng tám trăm chín mươi ba hộp.

Một hộp nàng có thể được chia hơn một đồng bạc, gần chín trăm hộp kia chính là... hơn một trăm lượng?

Khương Đường cảm thấy tính không đúng, lại ở trong lòng tính toán một lần nữa.

Kết quả vẫn còn hơn một trăm lượng bạc.

Chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy mà đã kiếm được hơn một trăm lượng bạc!

Ngoại trừ việc bán dược liệu, Khương Đường còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lại cộng thêm số bạc mà nàng tích góp được là đã có hơn bảy trăm lượng.

Hơn nữa lúc này mới buổi sáng, còn chưa đến buổi tối, có lẽ có thể bán đủ một ngàn hộp.

Khương Đường vừa cao hứng lại vừa hối hận, hối hận không bán bánh trung thu sớm hơn một chút. Nếu là sớm hơn một chút, có lẽ số bạc kiếm được còn có thể tăng gấp đôi.

Khương Đường hiện tại còn chưa lấy được bạc, chỉ là xem sổ sách, bao nhiêu nguyên liệu làm ra được bao nhiêu bánh trung thu, xem cái này là biết rồi.

Khương Đường xem trúc bài hai ngày nay cũng bán được không ít, mạt chược còn chưa bán đi, rốt cuộc nàng từ tiểu nha hoàn biến thành cổ đông nhỏ.

Cho dù chỉ được chia lợi nhuận từ việc bán trúc bài và bánh trung thu.

Bánh trung thu chỉ được bán vào dịp Tết Trung thu, qua Tết Trung thu, bất kể cửa hàng bánh ngọt nào cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng bánh trung thu nữa.

Muốn ăn chỉ có thể mua trước trung thu.

Khương Đường đi theo làm bánh trung thu, mấy cái lò nướng bánh trong tiệm cũng không được nghỉ ngơi giây phút nào. Cửa hàng điểm tâm có ba lò nướng bánh, sau đó ngại không đủ dùng nên lại tìm sư phụ dựng thêm hai lò nướng nữa.

Từ sáng bận rộn đến chạng vạng, Khương Đường thấy người trong cửa hàng dần dần ít đi, lúc này mới thu dọn chuẩn bị trở về.

Bầu trời bên ngoài là màu xanh thẫm, chân trời còn vương chút vệt sáng chưa tản hết.

Trăng sáng giống như treo trên cành cây, Khương Đường nhìn hai cái, chà xát cánh tay có chút lạnh lẽo, nói với xa phu: “Trở về đi.”

Vĩnh Ninh Hầu phủ hôm nay náo nhiệt sôi nổi.

eyJpdiI6IlhPaWhKYlZ6cjZDWUZFRGtiZVo2Mmc9PSIsInZhbHVlIjoiV0VsVFllMHZNc25kTTdIcWNXS3U5UnhhWDVOa2xXSmdReTIxRFc4Z01cL2JIS0xwaCtEYjg5Ujl0em1GY3ZlMDV0eWpvNUlPb2pRSFNPUDNKYUVkRjVEWEUzdmszN2I2SUlaOE1ONXhrNGFDVUhFcjFUUE9LZE4xS2pnRnRxYnhOMHJnNU1md1wvcnFDeEdRWk5rODhwVmhDdDMwOG4weUU4MDlCSlR4UFQzY0VoMXcwbHNrZmJ2a3RnZFwvODNrSEw1TmxVNjdWK3ByZzFZRVFuQjE4TXV1cTJVc05NaGxLanJPSWNNVTYwZTBSZER5cXJLbTcza0NFdXNNeXdvb0VtcXpcL3JcL3NncTJ3RjhZaFFQaDU4blwvV2c9PSIsIm1hYyI6ImQ1YjQ4NWIwM2UxOWE1MGQyZTI2ZTY1MDgwODFhYWM3YTdiYjg5ZDUwMzM1YmI2Yjk1YWVkMmY3NjIwYzQ1MWIifQ==
eyJpdiI6IlRQdGtldUMxK2ttMXNVcWFnSTYxUHc9PSIsInZhbHVlIjoid3pabHRMbFJZZXd6M1p6cmdtdHZLXC9ZcXJYRzllXC9mVnQ3ajJlaXdkR25NVDJpWU9aVmVwN1ZQWUE3dzdxWTJXVVdPOUxPV05oc0M1QTg4Y3A0RFpKWjlNWDFqVWRJVU9rUkVPMUE5VXliV1NUN241cXpnMVBhSDB3NVpTTytNemx6Yk9sdzRBVzV6QVwvSHZ5XC9zTWgxTVF0RmtwOXlaSEh3YWFQNXA1ZnFBV0NmWXVoSnlyT3BMMmZOOHBqbUU1Z2trbjdGR2ZMdWpBZXlWSmtVYVhsaE5TcTdSZ1BaelpxaXRvbmtEc1wvVzFBWHBZNzJkWEdKVU1BMmNcL0lWMmVmbDVTNGx6RWgyOStlRDRMY292NTRNRzhcLytqMEE3NEJSc0V6NTI1VkViVjF5RG1LMDdabEhWMzdOOURPY2ZjUnFYdXQyVFF4cUtsN3RZSjlkMktxZitxaU5WZm44eVBZVHQ2ZjZzY3pOaWFsT2xaUUMwbmpaYlowenVVSklRck9hNCszTmxOU0xnYktTMmp1N0Z5bnEwQkNhRFIxcjVVRUtWRVN5OFIySFJKbFNWRTdWOVdRVldZXC9kXC9LcGVHQ2ZjVVExSWRWOGxlNUkyQldOM2hZcXBFcmRWN3NXeHVOcUx3QUc1b1lUTHdoXC85cUdDYkJqOTBvWWhaRGxsamRMQUNvK1U1eXZnUFhXVEhnV0VWNGoybTlpOHJMdzNZWkNSZzdxNnR2XC9EdWY5a3hyb0VTOGZmblJheVVWdkRreHZcL1I3NndlaTJhQWJ4Z2hEbm9mQXJFK0YxSG9iZ2tDd3grZllycDgreVJ5RVBGM3RpbnNEZ1FMTVc5MVplYlhkMVp3MSIsIm1hYyI6ImVjNzk4ODFiNDYyYzk2ZTMzNTE5NmE4MGY0ZmI3YmYwNGZlNjJkMmQzNGE1ZTFiNjczNzcwODYxZTIyMmI3N2IifQ==

Giữa tháng Cố Kiến Hiên Cố Ninh Viễn cũng được nghỉ, trong phủ ngoại trừ Cố Kiến Châu ở Điền Nam thì những người còn lại đều ở đây.

Ads
';
Advertisement