Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Món chính của hai người là bánh bao nhỏ, phần vỏ mềm mại, nước dùng thấm đẫm vỏ bánh bao. Nhân thịt bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoài ra còn có thể nhìn thấy hành lá được cắt thành từng khúc nhỏ.

Thịt dê nướng màu vàng ruộm, thịt được cắt thành từng miếng lớn, gia vị trên đó cũng rất thơm. Nạc mỡ đan xen, chỉ cắn một miếng thôi là phần mỡ đã vỡ ra ngập tràn cả khoang miệng.

Thực sự quá thơm.

Khương Đường mua xiên thịt lợn cho Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn cái này, thứ này ngươi có thể ăn được.”

Cả hai người đều tháo mặt nạ ra, Cố Kiến Sơn nhìn ánh mắt Khương Đường, lại nhìn đồ ăn được phân phát cho mình, không khỏi nở nụ cười: “Chỉ có chừng này thôi à?”

Khương Đường gật gật đầu: “Ta có gọi bánh bao thịt dê cho ta, nhân thịt dê mềm hơn thịt heo nhưng ngươi vẫn chưa thể ăn được…Khi nào ngươi ăn được thì nhớ nói cho ta biết.”

Khi nào vết thương lành rồi, lại nói cho Khương Đường biết.

Cố Kiến Sơn trở về còn chưa đủ một tháng, nhưng bị thương đã hơn một tháng. Ngoại trừ vết thương ở cánh tay và n.g.ự.c quá sâu chưa hồi phục được thì những chỗ khác gần như đều đã tốt rồi.

Thân thể hắn vốn tốt hơn người khác, hơn nữa thời gian này không phải mệt mỏi bôn ba nên tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn. Buổi sáng hắn đi đến Thái y viện một chuyến, thái y cũng nói hắn khôi phục tốt hơn so với tưởng tượng.

Hắn cũng đã nói với Trịnh thị, mẫu thân hắn cũng không nói cái gì khác, chỉ bảo hắn tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó lại bảo Nam Hương lặng lẽ đưa tới một đống dược liệu.

Thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Cố Kiến Sơn cắn một miếng hết một cái bánh bao, nhưng nhìn Khương Đường lại biến thành một miếng nửa cái, để tránh quá thô lỗ.

Khương Đường không nhịn được khẽ bật cười: “Còn có khoai lang nướng với cả bánh bao nhỏ nữa, cũng đều có thể ăn.”

Chờ cua được bưng lên, Khương Đường tự bóc cua lột tôm. Tay phải Cố Kiến Sơn bị thương, lại không ăn được đồ tanh, vậy nên những thứ này hoàn toàn chẳng liên quan gì với hắn.

Cua rất ngon, hải sản vào miệng vừa mềm vừa ngọt, còn bên trong tôm tít có trứng tôm, là một dải dài màu vàng óng.

Chỉ khi hấp mới giữ được vị tươi ngon và đậm đà nhất.

Khương Đường từ cửa hàng trở về còn chưa ăn cơm, bữa cơm hôm nay miễn cưỡng có thể tính là cơm đoàn viên.

Nàng cho rằng hôm nay chỉ có một mình nàng vượt qua, còn đối mặt với mặt trăng thương cảm cả nửa ngày.

Trên đường cũng rất náo nhiệt, khi ở trong hoàn cảnh náo nhiệt rồi thì nàng sẽ không dễ suy nghĩ lung tung nữa, hôm nay có Cố Kiến Sơn ở đây, nàng rất vui vẻ.

Ăn hơn phân nửa, Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Lát nữa ngươi phải trở về đi, ta cũng trở về.”

Cố Kiến Sơn nói: “Không vội, trước tiên ăn bánh trung thu đã.”

Hắn lấy từ trong túi tay áo ra một miếng bánh trung thu được bọc trong giấy dầu. Đây là bánh hắn mua ở Ngũ Hương Cư. Cố Kiến Sơn không biết loại nào ăn ngon, nhưng nghĩ đến việc Khương Đường tự mình làm, loại nhân lòng đỏ trứng hạt sen hẳn là đã ăn đủ rồi nên hắn liền mua vị khác.

Hoa hồng đậu tán nhuyễn.

Cũng không biết Khương Đường có thích hay không.

Bánh trung thu không lớn, đặt trong bàn tay Cố Kiến Sơn thấy càng nhỏ hơn.

Bánh trung thu được bẻ thành hai, Khương Đường được chia nửa cái.

Nàng cắn một miếng, ánh mắt sáng ngời: “Ngon quá.”

Cố Kiến Sơn: “Ngon là được rồi.”

Khương Đường cười khẽ: “Hôm nay cám ơn ngươi nha, còn phải cám ơn bánh trung thu của ngươi nữa... Đúng rồi, còn có cua và tôm.”

Không đến mức phải một mình đón Tết Trung thu.

Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, người nên nói cảm ơn chính là hắn mới đúng.

Hắn nhìn xuyên thấu qua khe hở của rèm trúc nhìn thoáng qua bên ngoài. Ở bên ngoài dòng người đông đúc, trước kia hắn không thích náo nhiệt cho lắm. Nhưng bây giờ lần đầu tiên được ở cùng với Khương Đường, trong khung cảnh náo nhiệt như thế này nhưng lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự tại: “Bản thân ta cũng vui vẻ mà, cảm ơn cái gì chứ.”

Cố Kiến Sơn lại ăn sạch mấy cái bánh bao nhỏ còn lại trên bàn: “Trừ cua ra thì ngươi còn thích cái gì nữa không?”

Khương Đường thầm nghĩ, sao lúc nào cũng hỏi ăn thế, giống như thể ngoại trừ ăn ra thì nàng sẽ không làm cái gì khác nữa vậy.

Nhưng từ sau khi đến đây, hình như nàng cũng chưa từng làm chuyện gì khác thì phải.

Quả thực nàng không thích đọc sách viết chữ.

Khương Đường nói: “Ta thích náo nhiệt, còn ngươi thích cái gì?”

Cố Kiến Sơn nói: “Lúc rảnh rỗi ở doanh trướng đọc binh thư, không thích uống rượu.”

Những sở thích này chỉ là nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng có thể làm cho Khương Đường hiểu rõ Cố Kiến Sơn hơn một chút.

Khương Đường gật gật đầu: “Ta biết rồi, vậy ta về trước đây.”

Đi ra không quá nửa canh giờ, Khương Đường cũng chơi đủ rồi. Đã mệt mỏi mấy ngày, trở về tắm rửa thoải mái ngủ một giấc, hiện tại trên người nàng toàn là mùi thức ăn.

Chính viện bên kia còn phải đợi thêm một lúc nữa mới tan tiệc, Khương Đường từ phòng hạ nhân đều có thể nghe thấy tiếng ca tiếng nhạc uyển chuyển rộn ràng.

Mấy người Lục Anh trở về cũng rất muộn.

Nhà trai bên Lục Anh đã chuẩn bị hạ sính lễ, đầu tháng chín sẽ đính hôn, đầu xuân sang năm thành thân.

Kỳ thật năm nay thành thân cũng vẫn kịp, nhưng Lục Anh năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, muốn ở nhà thêm một năm nữa. Hơn nữa, nàng cảm thấy ở Yến Kỉ Đường rất tốt, ít nhất là được ăn ngon lại còn tự tại.

Đi đến mấy viện khác còn không biết là cái dạng gì đâu.

Thật ra nàng có chút hâm mộ Khương Đường. Nàng luôn vội vàng hấp tấp, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ trước sau. Trước kia Khương Đường cũng là nha hoàn tam đẳng, hiện tại đã biến thành nhị đẳng, nguyệt ngân tăng gấp đôi, hơn nữa cũng được học rất nhiều thứ. Nàng ấy biết cách tổ chức yến hội, biết cách nói chuyện trả lời chủ tử, cũng biết cách đi lại giao thiệp với xung quanh.

Cho dù nàng không thể học được toàn bộ giống như Khương Đường thì ít nhất cũng có thể học được ba phần, sau này đi tới viện mới cũng có chỗ đứng của mình.

Cho nên Lục Anh mới không vội vàng thành thân.

Bội Lan nâng mặt nghe Lục Anh nói chuyện đính hôn, trong nhà nàng cũng chưa từng nói qua chuyện này, có đôi khi chính nàng nghĩ tới nhưng vẫn cảm thấy ở Yến Kỉ Đường ăn uống vui chơi như thế này đã là rất tốt rồi.

Quà tặng ngày lễ được phát hôm nay chính là bánh trung thu của Cẩm Đường Cư, Bội Lan cầm về nhà ba cái, chính mình giữ lại ba cái. Mấy cái này thực sự rất ngon, là bánh trung thu ngon nhất mà nàng từng được ăn.

Mấy viện khác cũng không có quà tặng ngày lễ hậu hĩnh như vậy đâu.

Lục Anh thở dài: “Ta mang về nhà, đưa cho bên kia bốn cái.”

Sau khi thành thân thì chính là phải như vậy, có chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho cả hai nhà.

Khương Đường nói: “Bên chỗ ta vẫn còn này, muốn ăn thì cứ lấy đi.”

Ba người từ trong nhà trở về cũng mang thức ăn cho Khương Đường, chẳng qua nàng ở bên ngoài ăn no rồi nên bây giờ hoàn toàn không cảm thấy đói.

Lục Anh lăn lộn trên giường: “Vậy ta cũng không khách khí đâu đấy.”

Hôm nay Tĩnh Mặc trực đêm, trong phòng chỉ có ba người các nàng.

Khương Đường do dự một phen rồi quyết định nói với hai người tính toán sau này của mình. Những chuyện này nàng đã sớm nghĩ tới, chỉ là không nói mà thôi.

Kỳ thật nàng cũng muốn làm nha hoàn cho đến khi về hưu, nhưng cứ phải luôn luôn lo lắng bị bán bị xử trí.

Hơn nữa, cũng không thể làm nha hoàn cả đời được, ngay cả tự do cũng không có.

Khương Đường: “Ta nói chuyện muốn nói với các ngươi này.”

Nàng không muốn chờ đến tận ngày chuộc thân mấy người Lục Anh mới biết chuyện này.

Lục Anh dựng thẳng lỗ tai lên: “Khoan nói đã, để ta đoán xem, ngươi cũng muốn gả chồng phải không?”

Khương Đường đã chuẩn bị tâm lý, bị Lục Anh ngắt lời giữa chừng như vậy, lập tức liền nhụt chí: “… Không phải!”

Lục Anh: “Vậy ngươi nói đi.”

Khương Đường hít sâu một hơi: “Ta muốn chuộc thân, về sau không làm nha hoàn, không còn ở Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa.”

Lục Anh cùng Bội Lan im lặng hơn nửa ngày cũng không lên tiếng. Chuộc thân... Đó là khả năng mà các nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Giống như từ nhỏ đã có người nói cho các nàng biết, sau này lớn lên sẽ làm nha hoàn cho tiểu chủ tử. Hài tử của chủ tử là chủ tử, hài tử của các nàng chính là nô tài.

Ngự Triều có thể chuộc thân, chỉ cần gia chủ đồng ý thả người.

eyJpdiI6IkF2ZklwQ00rSU9cL2t0MWxFSnVIY3BBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVFZVZwdGpTeFVabXNqdGpOQzhMRHJPYUdxRHRhVW5xbUhzbjVXUVlQdDV3amFWRGVTVEdTWFpYelE2bTZ3WTUwSkV1a2FjYmVQdkdDbkZoajJGQlwvRUlET1ZcL1hlTXlPdEZPZ05WRlJYcnpxd2FleE4xbUhsUHJtNzQzZjUwaUxBN0NRY3IzcDB1M2NCRU5qbFdcL2s1ZFAwZkpiZXd1VTZLaTgyOTBtRGNxRFwvS2kxWnpqTEdxdmRPc3daXC9TNlFscWo4TWFOaitJbkxnbUJsdXozVVV1MTdXVHlNRnhrR1V5aGxPTkUrcG1zZlhSRlUzd2RwMnZWZEJmM3RYdFo4QUxlQ0ZyUTF6Uk40cUdqb3FEWXZrdWI5UVwvMGZjdHRNcW9kUUlqM3Q3V3pnU1BZb1IrNVg3OUV0SkN0SHZvcStvQlRwT2N3SUd0RENpTVZoM0NmK0tieUg5amxHdW1kXC9HYmpSWUhpeGVoYUFZTEdmeWh3STkweUh5VTR4c3lDM0ZjalRVd215d1ZXcmZoWXB4amZCVlB1bWw3VmJKZ0hIeFpMdngwNXBUZVVwbGprWE04Y0hjQk9zdlVBZmwxY01WYTZPK0MzN2xvTVc3YXQrMDNGajh2NkFPdHlJWDlmUDZHOXB3ZDMxcGdaRlNNWmNZRkU3aHJTYXBWcll5SnI5Z1h4KzlXOXZlYjlkYnUyaTJSY2NzaXU3WWtycDBRNkRUb3doYUxGVzg0VVhnb2pucjg1Z1VKZFppbm1lTzUrelhkSFlJdjVLTmRuV1pVbVBheGRmQTJqM25UekJFb0NCcjk3cFppcW9IMnpCbVpyeDY0djQ2WnpCaUlGUmZRUjF0b0Y1QTBSU1R0Z3VwTk9cLzdncnFMbjVySldFNndoZzRteExrOU5BdnBCdXd6WlRXSElOaHJRaU5Ub29nZVNkeFlhd1ppU0VZM1o5VEQ3RTAxRnBXVm5ZVnZTSUwxa2hjc0tFaitVZURHZ0YrNjhaYXpvcnJ3dW1xK0hWeVZnNndGN0dBYWJ1bmUzVENvNU1GSmZqUEZkNDRBYk1aWVI4VUphdXd1Z0tmQTIxVVVzNWdzTWlwSGxyTmdwbCtYY3NDcCtEeGV0WlBvbWZxZ0Q2WG5RaEErNHF6QU54NWpLRG9RT3N5c3g1OFYwWTJVc09aUGFCYW91alpYdHArNWRQTU5icFhXblgwZ1cxdnV3OEQxNmw2UUl3aXRUcU9URVpWeHp1VnkwTWJJRkxlcVlYSHVQZmI3TFRsdDBKUE93U01VXC9Zais2UXprVlBiTFEzUEdiMHMxdVJPMFhVa1wveUVNMFI4TE1oNzAwejNFNEY1azVkalpGNmlpcnJINlh6bFI5TWMxbDQxNTlCNERuZVhveTh1YW5VTFVaS09NcnVrTmpoMFZlT0U1Wm8rZUV2UmZcLzhmcDdod3N4MkJZQnhRZG5XeE1QNWowRHVaaFRSNGxCMDlkbG1YbWsyZlRXUm14alUxMWRlVmhlMmRpdjJCSUVldzJPbHN6VDFSUm1hMkFtN3k1amxMZXQ0V1RRSnZmZWNFVWRqMGRcL00xZTZ2d0NITExRVlFESDFCTFNkK2NNbm1sSVkwd283SGdsazgwQmZ6eW1zSlI2ZFM5emwxMDloVHJUYXJXaHJKMlN2d1wvclJYU2RoS2VsdW5mTFQwRlpSbXNRWW15Rnh2a0pBTnhcL2kiLCJtYWMiOiJlOTllODNiNGRjY2YxMDc3MjQ1MWMxY2U5NjI0NDdiMGZlOTFiODA1NTRlN2Y5NzBiNzFjMWYzMTc4ODE4NTZjIn0=
eyJpdiI6Im03KzM4WmU4NzdnUUgycnNoeGhrQXc9PSIsInZhbHVlIjoicEFydnNBXC9kTXFEblQxblBYY1hMck5COE5RK1Q0REVrV3dBSHR5clN6eXV4c2FWZ3dNV2R4ejZrcWRjS2JlZTBFZFFvSGhSXC9wRkdBaTVWRFpOamE3N1VZbTNqWnFzTVp4RVhFY3lJMFFXSUlOM2xnT3lWYnhSa1dMZW80dkg0eWlCTGs4WlJ3bFBnNVMrV1ZVME9EY1B2Z0N2alROY1VzdVFsN216SGlFZGNtNFwvR29jTThXUENKUkl3V0JtY3NmIiwibWFjIjoiMDI4YjQzY2VhMzMzMTc3ZDlkZTI2YjM3MTNjNGI4Y2U2NDM5NjAwNTc5MDI5NzJmYjg3OTM0OTdjYWNhZjA4MiJ9

Làm sao Khương Đường lại muốn chuộc thân cơ chứ?

Ads
';
Advertisement