Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Khương Đường không định trực tiếp bán sủi cảo nhân thịt lợn, cá, mấy loại này chi phí quá cao. Ngon thì ngon thật, nhưng nàng ăn sủi cảo thịt tươi bán trên đường phố cũng không tệ, người có hầu bao rủng rỉnh một chút có thể mua những thứ đắt tiền hơn.

Trước tiên cứ bắt đầu làm ăn nhỏ đã, nếu bán không tốt thì lại nghĩ đến việc làm ăn khác, còn nếu bán tốt thì có thể đem việc làm ăn này toàn quyền giao cho Lưu đại tẩu, nàng lại cân nhắc cái khác.

Bán đồ ăn theo mùa xuân hạ thu đông, thu đông bán đồ ăn nóng hổi, mùa hè liền bán đồ ăn tiện lợi còn mát mẻ.

Về phần Trần gia tẩu tử bên kia, Khương Đường nghĩ cứ để sau rồi hẵng nói.

Cố Kiến Sơn nói là nếu có việc gì gấp thì cứ sang bên kia gõ cửa, theo Khương Đường thấy, có lẽ là có việc gấp thì không nên gõ cửa mới đúng.

Nếu như qua chỗ Trần gia đề nghị hợp tác kết phường thì nhất định họ sẽ gật đầu, nhưng Khương Đường muốn tự mình thử xem đã. Dù sao thì nàng vẫn còn trẻ, chuyện gì cũng không quá gấp, cho dù không thành công thì mỗi tháng nàng còn có lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy, cuộc sống không đến mức quá khó khăn.

Nếu không có lợi nhuận từ việc bán bánh nướng trứng chảy, có thể Khương Đường sẽ phải đợi thêm mấy tháng nữa mới chuộc thân. Nếu chẳng may nàng đi ra ngoài rồi không kiếm được tiền thì sao, nhưng bây giờ có khoản lợi nhuận được chia đó rồi thì khác, cho dù làm ăn thất bại thì nàng vẫn còn có đường lui.

Khương Đường đoán chừng thời điểm nhà bên cạnh đã sắp ăn xong, liền múc một chén sủi cảo đi qua gõ cửa.

Lần này mở cửa là một lão thái thái, tóc hoa râm chải thành một búi tóc nhỏ, chỉ cài một cái trâm gỗ.

Xiêm y rất bình thường, tay áo có miếng vá nhưng rất gọn gàng chỉnh tề.

Nhìn thấy Khương Đường, bà ấy thoáng sửng sốt, híp mắt hỏi: “Ngươi là…”

Khương Đường cười nói: “Ngài là Lưu gia thẩm phải không, ta là Khương Đường ở nhà bên cạnh. Trưa nay ta làm sủi cảo nhiều nên đưa qua đây một chén.”

Lưu đại nương lại sửng sốt, mấy ngày trước mới ăn thịt kho tàu Khương Đường đưa, hôm nay lại tặng sủi cảo.

Tặng đồ đều là đồ tốt, xem màu sắc hay là nhân thịt là biết.

Lưu đại nương vội vàng xua tay từ chối: “Không được, trong nhà đều đã ăn cơm rồi.”

Chính là ăn cơm rồi mới đưa, Khương Đường nói: “Một chén cũng không được bao nhiêu cái, cũng chỉ là ăn chơi thôi chứ không no bụng được.”

Nàng không vội nói chuyện làm ăn, còn cách nửa ngày nữa mới tới bữa cơm tối, cũng đủ để người Lưu gia chậm rãi suy nghĩ.

Tặng đồ rồi nhất định sẽ nghĩ đông nghĩ tây, người Lưu gia cũng là người thật thà, nàng đưa một chén thịt kho tàu qua lại nhận về một chén trứng gà xào. Đoán chừng buổi tối nấu cơm, bên đó sẽ đưa vài thứ tới đây.

Cho dù không đưa cũng không sao, buổi tối lại sang một chuyến nữa là được.

Lưu đại nương tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng thật đúng là không nói lại được Khương Đường, mơ mơ màng màng liền bưng sủi cảo vào nhà.

Lưu gia đã ăn xong cơm trưa, cơm trắng, khoai tây hầm và cà tím.

Căn nhà Lưu gia cũng lớn như nhà Khương Đường, kết cấu cũng đều giống nhau, Lưu đại tẩu và công công bà bà ở hai gian chính phòng, ba hài tử ở sương phòng.

Còn có một tiểu nữ nhi mới hơn một tuổi, ngủ với Lưu đại tẩu.

Lưu gia có hai nhi tử hai nữ nhi, lão đại mười hai tuổi, còn có ba bốn năm nữa sẽ phải nghị thân. Nhi tử sắp lấy vợ, một căn nhà chỉ lớn chừng đó nhất định không đủ chỗ để ở.

Lưu đại tẩu là rất biết cách sinh hoạt, trong nhà cứ mười ngày sẽ lại được ăn thịt một lần nhưng mấy hài tử luôn đói khát giống như sói, còn tưởng rằng không cho bọn họ ăn cơm, nhưng nói thật, cái này so với rất nhiều người đã mạnh hơn nhiều rồi.

Nàng hỏi bà bà là ai tới, Lưu đại nương nói: “Cô nương vừa mới chuyển tới bên cạnh, tặng một chén sủi cảo.”

Nói xong bà ấy lại gọi tôn tử tôn nữ ra ăn sủi cảo, còn nghi ngờ nói: “Cũng không biết tại sao vẫn đưa đồ cho chúng ta, không biết là chỉ có chúng ta có hay là mấy nhà hàng xóm khác đều có.”

Lưu đại tẩu đang rửa chén, nàng lau nước trên tay, đi vào phòng nhìn một chút, một chén sủi cảo chỉ còn lại ba cái.

Lưu Đại Lang: “Nương, vẫn còn đây này! Nương ăn đi.”

Lưu đại tẩu làm sao nỡ: “Các ngươi ăn đi, nương không thích ăn cái này.”

Một chén nhỏ có tổng cộng sáu cái sủi cảo, ba hài tử một người hai cái, chén nhỏ đã hết sạch.

Ngay cả canh sủi cảo cũng uống hết.

Hỏi có ngon không, ánh mắt liền sáng như đèn lồng: “Ngon c.h.ế.t mất! Ngon hơn cả sủi cảo bán trên đường nữa.”

Lưu đại tẩu phi hai tiếng: “Xui xui, nói cái gì mà c.h.ế.t với không c.h.ế.t hả.”

Nữ nhi Lưu đại tẩu ôm eo nàng: “Nương, thật sự rất ngon, so với sủi cảo ăn tết còn ngon hơn nữa.”

Trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi sủi cảo, Lưu đại tẩu thầm nghĩ, ngon như vậy, đến lúc đó đưa cái gì hoàn lễ đây.

Thịt là thứ tốt, còn đắt nữa. Một cân thịt mười mấy văn tiền, nhưng mà ăn thịt của người ta như vậy Lưu đại tẩu cũng ngại ngùng. Bà bà nàng nói thẳng buổi tối làm gì đó đưa qua, thứ tốt nhất của Lưu gia chính là trứng gà.

Trong nhà còn nuôi mấy con gà, nhưng phải giữ lại ăn tết, hiện tại cũng không nỡ giết.

Chẳng qua, mấy đứa nhỏ thèm sủi cảo bị chén sủi cảo này làm cho thèm hơn, ầm ĩ muốn ăn thịt.

Lưu đại tẩu không còn cách nào khác, vẫn là g.i.ế.c con gà mái không đẻ trứng, hầm một nồi, buổi tối gắp mấy miếng thịt ngon đưa một chén qua nhà Khương Đường: “Trong nhà cũng không có thứ gì tốt, đúng lúc g.i.ế.c gà nên đưa sang cho ngươi một ít.”

Khương Đường nói: “Cám ơn tẩu tử, hay là vào nhà ngồi chơi một lát?”

Lưu đại tẩu cả buổi chiều cũng không làm chuyện gì khác, chỉ nghĩ không biết Khương Đường tới từ đâu, vì sao lại có nhiều tiền như vậy, cứ cách vài ba ngày lại ăn thịt một lần. Vừa hồi tưởng lại thịt kho tàu ngày đó, cảm thấy tay nghề của Khương Đường thật không tồi.

Khương Đường nói chuyện cũng không rụt rè, rất là đại khí, giống như người đi ra từ đại viện nhà cao cửa rộng.

Trong lòng Lưu đại tẩu vẫn hơi sợ hãi một chút, nhưng ngẫm lại vẫn theo Khương Đường vào nhà.

Nhà nàng ấy ở ngay bên cạnh, nàng sợ cái gì chứ.

Khương Đường đi ở phía trước, nói: “Ta cũng đang ăn cơm, hay là tẩu tử ăn chung với ta nhé.”

Lưu đại tẩu xua xua tay: “Ta không ăn đâu…”

Khương Đường: “Hay là cứ ăn một chút đi, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà. Về sau ta ở chỗ này kiểu gì cũng sẽ phải làm phiền tẩu tử, cách tường nói một tiếng là được.”

Đây chính là chỗ thuận tiện khi ở gần, có chuyện gì hô một tiếng là được.

Lưu đại tẩu cách tường viện hô một tiếng, sau đó liền nhìn thấy những miếng lưu ly vỡ lộ ra trên tường.

Vừa đứng được một lát, trong nhà lại có hai con ch.ó nhỏ chui ra, gâu gâu sủa không ngừng.

Khương Đường nói với hai con ch.ó nhỏ: “Ô Kim Điểm Kim, không phải người xấu.”

Nàng đặt tên cho hai con ch.ó nhỏ, có điểm vàng trên mắt là Điểm Kim, đệ đệ tên là Ô Kim. Vàng đáng giá, ngụ ý tốt, hơn nữa, hai con mặc dù còn nhỏ nhưng cực kỳ cảnh giác, một khi có động tĩnh thì hai lỗ tai sẽ dựng thẳng lên.”

Lưu đại tẩu ôi một tiếng: “Nhà của ngươi cũng được đấy, nuôi hai con ch.ó nhỏ này cũng không tồi, còn có tường viện nữa. Nhà ta nhiều người, còn ngươi ở một mình phải chú ý một chút.”

Lưu đại tẩu nói với người nhà mình sẽ không về ăn cơm, ở bên chỗ Khương Đường ăn mấy miếng, nhân tiện trò chuyện tán gẫu.

Khương Đường: “Ừm, thân thích ở Thịnh Kinh làm cho ta, sống một mình cũng yên tâm hơn. Tẩu tử cứ ngồi chơi trước, cơm sắp chín rồi.”

Khương Đường làm sủi cảo nhân thịt cá cùng vài món dưa muối nữa.

“Tẩu tử ăn cay được không?”

Lưu đại tẩu nói: “Ăn được.”

Khương Đường múc cho Lưu đại tẩu một muỗng dầu cay vào chén: “Tẩu tử nếm thử tay nghề của ta xem.”

Chén này so với chén đưa đi hồi trưa nhiều hơn một chút, một chén mười cái sủi cảo, da mỏng nhân to, đều có thể nhìn thấy màu sắc của thịt bên trong.

Lưu đại tẩu chỉ ăn một cái: “Tay nghề của muội tử không biết phải chê chỗ nào luôn.”

Khương Đường: “Tâu tử thích ăn là được rồi. Ta mới đến, trên người có chút tiền dư, nhưng chỉ tiêu không kiếm thì sớm muộn gì cũng có một ngày miệng ăn núi lở. Ta nấu ăn cũng được, cũng muốn bày quán bán thức ăn, nhưng cái gương mặt của ta quá dễ trêu chọc phiền toái.”

Lưu đại tẩu đồng ý gật gật đầu, bề ngoài như vậy, lại đi buôn bán, khó tránh khỏi bị lưu manh vô lại quấn lấy: “Muội tử là muốn...”

Khương Đường nói: “Ta muốn nhờ tẩu tử giúp đỡ, giúp ta bày sạp bán đồ ăn. Công thức và nồi chén gáo bồn đều là do ta bỏ ra, đương nhiên cũng sẽ không để cho tẩu tử giúp ta vô ích, đến lúc đó sẽ phân chia hai phần lợi nhuận cho nhà tẩu tử.”

Thấy Lưu đại tẩu sững sờ, Khương Đường cũng không thúc giục quá gấp: “Nếu không thì tẩu tử cứ mang về ăn rồi cùng người trong nhà thương lượng thử.”

Một tiếng tẩu tử này đến tẩu tử khác, Lưu đại tẩu nghe đến mơ hồ.

Nàng ấy bưng chén sủi cảo về nhà ăn, ăn ké thì ngại, một chén sủi cảo này người trong nhà mỗi người được chia một miếng. Còn rốt cuộc có làm ăn với Khương Đường hay không thì trong lòng Lưu đại tẩu vẫn chưa có chủ ý gì.

Nhưng nhìn mấy hài tử có vẻ còn chưa thỏa mãn, trong lòng nàng mơ hồ có vài phần đau lòng.

eyJpdiI6IjkwMFVQUnliaWZwd1d0d252azU1M1E9PSIsInZhbHVlIjoiOWpyenkyaVBhR3d5WlpIc1FvYzNiS0M2K292MlVEeHlIbldxQ0QwNll5MElpV2QzeGlPZ0FPMGJRanAyNHl4Wm9nT1wvblJMakZkamlWMVdlME82R2VFN3ZEdkhlcUpsQ3lHU3ppOFlPa25yNHdPdzNyRlhJN0czMFZxYU9FM1NjQkxwWERHV2VXYXczY05vWmV3ekhDbHVHdmRFR3RiUTJIZGZHWWMzTUN5VkVoYXhHajVDU1MraytjenBYZjRGTldJWXpyZXhCS3FIM0dlaW1iemVjS0NwNWZGNVljZ3hOaE1xanllNnE4eFYyVjBuNkJOY2h6SFZnMTU2QUNxZzc5dm9VVUNNNTJIRUYyT016VnJnZjhFaFVhN0VGclByalRHVHVSVVwvY2QrbnU1R3VkenpicHNKK2N6TU82dGdVYXZ1VjhOZnBQQUJKQWRmSVZXTE1cL1I4MWVyVk9IcE50MzR5NzJwNWFFdkhFRTlzWVU4SDRPd3lTSGVPWGVGRE9DOHFibXdGUVQ2QjRyNkc0eVBweWl0aktTRlpIMk5tMnM0OE41YXZTVUV1ZVhhY2pjQk12TXo5K0cyRUNoZ3lHOXc0TlNqeXZTdWNkUUFvUUs2cTFsOEVBVGltUTMrNzQwYjhxVXpjM1AzeFo4MXprNzBvRXZGbWNzMGEyMzZlVmFja0tcL3lCbzd3SjMwTmIxSGVjdzBrNlViSDJmQ0NTTEVRdGhySWhQMkt5NlFNdlUrakx2UnRDZEZJZ2hJb2ZnNXNXcGxGWVVYTThvbkJtalhETTJMUWR0S0d0dUNZSmdsR2xEalpnT2d1TXF4V0VWbzhMTHBCV3lNSDZXZWRhOUpKK2xnWlprZnpreW1HcThTK2Z1VlFNU3RJaFFaN1o4djhVRUdHYnE1K28zZEhiUm1MVElFeU02RTRGV2NVb3VGQUZaTExYdHFMOWlMZXhXWEJma25iMTNHOVAwSFBxbktqUWF6WFwvWkVqREk9IiwibWFjIjoiMzg1YTdmOTI2NDA0ODQ2NjJkNWU0YmJjOTVjYjMyYTg4ZWIwMTg5NDhiYzRkNDg2MWIxNGI4MzJjZmNmYmRhNCJ9
eyJpdiI6InpTYXpCaytRNERmVm5iWTFNTTR6MEE9PSIsInZhbHVlIjoiTXZKM2ZjdWhwMGtnbDk3TGUzYk82N0hmY0RRb2xsVXZ1ZUhFdXRDTnpPekhVZk13VTNiSjN2Z3VpcktpMFZaclp6SEg2RW5zSm8zN0xGS29za29FQWh1QUk1YU04aGdHSVgydG1Da0E5a25mWU5Vbldqa3h0aGh2RUJZbEpxT3YrekE5aXJZTDVjYUVQNzhlb09DejRRPT0iLCJtYWMiOiI0Y2I4MDM0MWU3NDAwZjc2YzhkMjQ2ZWY4YWI1Yjg4ZmFhNDVmYzU4NDllY2Y0YTM1M2ZhMzgwOTFmMDUyYTBjIn0=

Một mình Lưu bộ khoái nuôi sống cả nhà, đã cố hết sức lực.

Ads
';
Advertisement