Lưu đại nương cũng không có ý kiến, bà cũng vui khi tôn tử và tôn nữ có thể ăn uống tốt hơn.
Bà vẫn đau lòng tôn tử hơn, cũng đau lòng tôn nữ, chỉ là không thương quá nhiều thôi.
Trong nhà nhiều hài tử, Lưu đại nương cũng hy vọng lão nhân, nhi tử tôn tử đều có thể ăn uống thật tốt, tiết kiệm một ít từ số bạc kiếm được cũng không sao.
Một cân đầu heo mà phải chia cho cả nhà, mỗi người cũng ăn không được bao nhiêu.
Mùi thịt hầm bên ngoài rất thơm, không ai ngại ngán, ăn tới mức đến lúc nằm mơ cũng mơ thấy thịt.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy cuộc sống của Lưu gia càng ngày càng tốt hơn.
Hơn nữa mẹ chồng nàng dâu hai người bán hoành thánh ven đường, hàng xóm láng giềng đều có thể thấy. Có khi cũng đến ăn trong sạp bọn họ, Lưu đại tẩu còn thoải mái hào phóng tiếp đón người mua hoành thánh.
Nhưng không ai nguyện ý bỏ tám văn tiền ra mua một bát hoành thánh, bọn họ chỉ muốn hỏi thăm vì sao Lưu gia lại đột nhiên mở sạp buôn bán, có kinh doanh được hay không, một ngày kiếm được nhiều ít.
Trước đây quan hệ của Lưu đại tẩu và hàng xóm láng giềng cũng không tồi, bình thường cũng hay tâm sự tán gẫu, nhưng sau khi bán hoành thánh nàng ấy đã bận đến chân không chạm đất, đã ba ngày không tụ tập nói chuyện với bọn họ.
Bây giờ nàng ấy đã có thói quen dậy từ rất sớm, sau đó sang chỗ Khương Đường lấy thịt về băm nhân, sau đó lại hầm canh, rồi mở sạp bán hoành thánh.
Hôm nay là hai mươi mốt tháng chín, trời đổ mưa, mưa còn không nhỏ, không có cách nào mở sạp.
Làm gì cũng phải nhìn trời, cho dù có đội mưa mở quán thì cũng phải xem có khách đến ăn hay không.
Khương Đường cũng không đi mua thịt, sáng sớm đã cầm ô qua nói với Lưu đại tẩu hôm nay sẽ nghỉ một ngày, không buôn bán.
Mỗi ngày Lưu đại tẩu đều bán hoành thánh, cũng đến lúc nghỉ ngơi xử lý chuyện nhà cửa một chút.
Lưu đại tẩu còn cảm thấy tiếc, nghỉ một ngày sẽ mất bạc của một ngày, nếu chiều không còn mưa chắc có thể mở sạp bán hoành thánh nhỉ.
Bán từ ngày mười bảy đến nay là ngày hai mươi, tổng cộng bốn ngày. Lưu đại tẩu kiếm được năm trăm hai mươi sáu văn tiền, hơn nửa lượng bạc, là một tháng lương của Lưu bộ khoái.
Đại Ni hỏi nàng ấy có phải sau này ngày nào cũng được ăn thịt hay không, Lưu đại tẩu gật đầu không chút do dự, mười văn tiền một cân thịt, nàng ấy có thể mua hơn năm mươi cân, vẫn đủ ăn.
Đại Ni dụi mặt nói: “Nương, có thịt ăn thật là tốt.”
Còn không phải sao, một tháng được hơn ba lượng bạc, không chỉ có thịt, còn có thể cho nhi tử cưới thê, tích góp hồi môn cho khuê nữ, cả nhà có thể sống những ngày tháng tươi đẹp.
Nếu có nhiều bạc hơn sẽ để cho Đại Lang tiếp tục đọc sách, hài tử này nguyện ý đọc sách, chỉ là trước đây trong nhà không có bạc. Cũng cho Nhị Lang đi luôn, nếu Đại Ni cũng biết chữ thì tốt rồi.
Nhìn Khương Đường xem, có thể viết chữ, thật là tốt.
Lưu đại tẩu ôm mấy hài tử thân thiết một hồi, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ khá hơn.
Vốn dĩ Lưu đại tẩu muốn đợi mưa tạnh sẽ ra ngoài bày sạp, nhưng cơn mưa này vẫn không chịu dứt. Nàng ấy lấy phần xương ống hôm qua Khương Đường chia cho đi hầm canh, cắt một phần thịt mang qua cho Khương Đường.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hứa thị nhà bên ngoắc nàng ấy vào hiên trú mưa.
Lưu đại tẩu xoa tay, chần chờ một lát mới đi qua.
Hứa thị đưa qua một nắm hạt dưa, một đôi mắt láo liên: “Thời tiết này mà còn vội vàng đi đâu, ba ngày nay không thấy mặt mũi ngươi đâu, ngươi bận làm gì đó? Nhà này cũng chỉ mới dọn qua hồi đầu tháng, bây giờ cũng mới được mấy ngày đâu, quan hệ giữa ngươi và nàng ta lại tốt như vậy, giống như mặc chung một chiếc quần vậy.”
Giọng điệu oán trách chua lòm: “Ăn không ít thịt nha.”
Lưu đại tẩu đang cắn hạt dưa cũng bỏ xuống không ăn nữa.
Lại nói, Khương Đường qua đây ở cũng không phải là một chuyện đơn giản. Một cô nương, lại là cô nương xinh đẹp như vậy, cho dù không làm gì chỉ đứng không ở đó cũng dễ trêu đến những lời đồn nhảm nhí.
Nói một câu hai câu cũng không sao, Lưu đại tẩu đã hơn ba mươi rồi, lại là nương của bốn hài tử, người khác gì nàng ấy đều có thể mắng ngược lại. Nhưng Khương Đường còn trẻ, da mặt mỏng.
Trong ngõ nhỏ này đều là tẩu tử ba, bốn mươi tuổi, còn có đại nương năm, sáu mươi tuổi tụ lại một đám tán gẫu chuyện nhà người ta.
Lưu đại tẩu không ít lần bị bọn họ nói, cũng không ít lần nàng ấy cùng bọn họ bàn tán người khác.
Trước kia nàng ấy cảm thấy không có gì không đúng.
Nói ai cũng được, chỉ có Khương Đường là không được, thịt nhà nàng ấy ăn đều là Khương Đường cho, bạc kiếm được cũng vậy, đám nhỏ ăn đến béo tròn, vì những chuyện này mà nàng ấy đứng về phía Khương Đường.
Lưu đại tẩu nói: “Sao lại là mặc chung một cái quần.”
“Còn nói không có, lúc nãy ngươi còn cho nàng ta thịt ăn.”
Lưu đại tẩu: “Có một chút thịt như vậy, ta cho nàng một ít thịt như vậy mà có thể đổi lại nhiều thịt hơn đó.”
Lời này vừa dứt đã thấy dưới mái hiên nhà yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đều đang cân nhắc lời của Lưu đại tẩu có nghĩa là gì.
Một đám người rất nhanh đã vây quanh Lưu đại tẩu, người trước người sau nhao nhao hỏi đầu đuôi chuyện này,
Lưu đại tẩu lựa nói: “Ta theo nàng ấy buôn bán, khả năng nấu nướng của Khương muội tử rất tốt, làm đồ ăn vô cùng ngon. Lúc nàng vừa tới có cho mấy người ăn thịt, mấy người không ăn sao?”
“Ăn ngon lắm…”
“Thật sự là nàng làm sao, nàng cũng hào phóng quá, cũng không biết từ đâu mà có nhiều bạc như vậy.”
Lưu đại tẩu hừ một tiếng: “Người có bản lĩnh thì làm gì cũng có thể kiếm bạc, các ngươi xem cái gì ta không biết cái gì hết, chữ nghĩa cũng không biết một từ mà vẫn có thể đi theo buôn bán kiếm bạc đây.”
Hàng xóm đều biết chuyện nàng ấy bán hoành thánh, nhưng không ngờ là nguyên nhân là do Khương Đường, cũng không biết nàng ấy lời được bao nhiêu bạc.
Nói đơn giản mấy câu đã khiến Khương Đường trong mắt bọn họ từ một người không biết kiếm bạc bẩn từ chỗ nào thành một người có bản lĩnh kiếm bạc.
Đám người hỏi kiếm lời được bao nhiêu, làm sao kiếm được thì Lưu đại tẩu không nói.
Có người không tin: “Chỉ là một tiểu cô nương, nàng chắc chỉ mới mười bảy, có thể kiếm bạc sao.”
Lưu đại tẩu nói: “Chuyện này người nào tin thì người đó kiếm được bạc, dù sao ai dắt ta theo kiếm bạc cùng thì ta sẽ cung phụng người đó, ai dám nói bậy về Khương cô nương, ta sẽ là người đầu tiên phản bác!”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không biết lời của Lưu đại tẩu là thật hay giả.
Nếu thật sự kiếm được bạc thì sẽ không có ai đàm tiếu Khương Đường nữa. Câu cuối cùng kia của Lưu đại tẩu không tệ, ai nếu giúp nàng ấy kiếm bạc, nàng ấy sẽ cung phụng người đó.
Lưu đại tẩu lại lấy một nắm hạt dưa: “Ta không nói chuyện nhảm với các ngươi nữa, ta đi mua hai cân thịt cho bà bà, hôm nay sẽ hầm thịt ăn.”
Những hộ gia đình trong ngõ nhỏ đều có khoảng bảy, tám miệng ăn, lớn lớn bé bé một đống người. Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi từ từ giải tán.
Hôm nay trời mưa, Khương Đường cũng không chạy loạn bên ngoài, bày một cái bếp nhỏ dưới mái hiên, xoa tay vừa nướng hạt dẻ vừa ngắm mưa.
Trước khi nướng nàng đều rạch một đường lên hạt dẻ, như vậy khi nướng hạt sẽ không bị lép lại.
Trên bếp lò còn có một ấm nước, một bên còn nướng gà và heo.
Khương Đường nhồi bột, chuẩn bị làm mì ăn trưa.
Hôm nay nàng muốn ăn mì khô cay, tới đây lâu như vậy còn chưa được ăn đâu.
Ngày thường ăn thịt khá nhiều, nhưng mì và phở mang lại một cảm giác thỏa mãn hoàn toàn khác biệt, một chén nhỏ mì khô cay nấu trong nước lạnh đã chín, vẫn còn bốc hơi nóng hôi hổi.
Sau đó lại rưới nước sốt làm từ tương vừng và các hương liệu đặc biệt lên, rắc thêm một ít đậu nành rang, một muỗng dầu ớt, sau đó là hai muỗng thịt băm to, trộn đều, ăn nóng mới ngon.
Mỗi một sợi mì đều đẫm sốt, trong nước sốt còn có đậu que chua và củ cải xắt nhỏ, sợi mì tròn dài, cái gì cũng có.
Vị rất cay, ăn xong lại uống một chén nước lèo, toàn thân đều ấm lên.
Khương Đường thấy Ô Kim và Điểm Kim thèm thuồng kêu ăng ẳng thì lấy thịt nướng trên bếp lò xuống chia cho mỗi đứa một miếng. Món này vừa ngon vừa giúp răng chắc khỏe, Khương Đường còn trông cậy bọn chúng bảo vệ căn nhà.
Khương Đường màn mưa lất phất, cũng không biết lúc nào mưa mới ngừng. Lưu đại tẩu bên kia buôn bán ba ngày, lời được năm lượng hai, trừ bỏ năm đồng chia cho Lưu đại tẩu, bên này cũng đã hoàn vốn rồi.
Chỉ có bản thân nàng là chưa tự kiếm được bạc thôi.
Mười ba lượng bạc nàng màng tới cũng đã lấy về được.
Sạp hàng sau này có Lưu đại tẩu trong chừng, nàng ấy cơ bản đã nắm được phương hướng nên nàng không cần phải tốn quá nhiều sức nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là duy trì quan hệ với Lưu gia, tuy trong khế ước đã có rất nhiều điều khoản hạn chế, nhưng nếu Lưu gia thật sự muốn bội ước rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường cũng biết phải đi đâu tìm người.
Nàng đã lấy lại được số bạc, có thể nghĩ tới chuyện kinh doanh mới rồi. Lúc này, Khương Đường có thể đưa thức ăn, nhưng chuyện làm ăn buôn bán, nàng muốn chờ người khác tự tìm tới cửa.
Nàng có rất nhiều thực đơn, nhưng làm ăn phải có trước có sau, làm càng sớm sẽ kiếm được càng nhiều.
Nhìn Lưu gia mà xem, đã kiếm lời được gần một đồng rồi.
Lại chờ ba, bốn ngày nữa để ổn định chi phí thì bạc lời của Lưu đại tẩu có tăng gấp đôi.
Hàng xóm láng giềng biết Lưu gia buôn bán, nhất định sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ tự tìm tới.
Bằng không rất có thể phải thức khuya dậy sớm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để rao hàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất