Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Ngồi cả ngày cũng mệt nhọc, Khương Đường nhờ Nam Hương thay mình chào từ biệt, bản thân thì lên xe ngựa về nhà.

Rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu huy hoàng tráng lệ, Khương Đường ngồi trên xe ngựa xoa xoa bả vai đau nhức, lăn lộn cả một ngày sao có thể không mệt được.

Hầu phủ tuy tốt nhưng ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.

Người đưa Khương Đường về không phải Nam Hương, mà là Tường Vi ở chính viện.

Tường Vi có gương mặt tròn tròn, diện mạo vô cùng đáng yêu, chờ xe ngựa sử đi qua hai ngõ nhỏ, mới nhỏ giọng nói: “Khương cô nương, công tử cũng tới.”

Tường Vi nói xong câu này thì im lặng.

Khương Đường biết Tường Vi là người của Yến Hồi Đường, người trước đây mua thức ăn ở chỗ nàng, đặt giấy ở cửa hàng của nàng chắc cũng là Tường Vi.

Cố Kiến Sơn tới.

Trong lòng Khương Đường có chút vui mừng, nhưng vẫn kiềm chế chờ về đến nhà lại nói.

Nói câu kia ở Hầu phủ đã khiến lòng nàng lo sợ, cũng may chỉ nói có một câu.

Khương Đường cũng hy vọng Cố Kiến Sơn có thể làm việc ổn thỏa chút, xem bộ dạng này của Hàn thị, ai biết được sau này còn có chiêu trò gì không.

Nếu bị Hàn thị thấy, Khương Đường không thể tưởng tượng đến hậu quả.

Nhưng hiện tại nàng đã không còn là nha hoàn, ít nhất sẽ không bị gán cho cái tội dụ dỗ thiếu gia.

Đối với nàng mà nói, nếu đã quyết tâm cùng Cố Kiến Sơn ở bên nhau, cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi, lo lắng sợ hãi cũng vô dụng.

Mà bên kia, tiệc mừng thọ kết thúc, Trịnh thị giữ Cố Ninh Viễn lại nói chuyện một lát, hỏi đến chuyện học hành của hắn ở thư viện, ở chung với bằng hữu cùng trường như thế nào, cuối cùng hỏi: “Ngươi nhìn thấy Khương cô nương trong yến hội không?”

Cố Ninh Viễn: “Tổ mẫu nói chính là Khương Đường cô nương?”

Trịnh thị gật đầu, cười nói: “Không sai, chính là nàng, cháu có ấn tượng không?”

Cố Ninh Viễn nghĩ ngợi nói: “Trước kia nàng là nha hoàn của Hầu phủ, tôn nhi chỉ nhớ rõ chuyện này.”

Trịnh thị ngồi thẳng người, thu lại ý cười trên mặt, Cố Ninh Viễn mới mười tuổi, hắn nhỏ như vậy, biết cái gì, còn không phải là bị Hàn thị ảnh hưởng trong vô thức sao.

Cố Ninh Viễn có chút sợ hãi, không hiểu vì sao tổ mẫu lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhỏ giọng kêu: “Tổ mẫu?”

Trịnh thị sờ đầu Cố Ninh Viễn: “Không có việc gì, tổ mẫu có chút mệt mỏi, gọi Nam Hương cô cô đưa ngươi trở về, Nam Tuyết, ngươi mời đại nương tử vào đây, ta có lời muốn nói.”

Nhỏ làm sai, Trịnh thị có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, xem như không nhìn thấy. Nhưng Hàn thị nuôi dạy hài tử không tốt, Cố Ninh Viễn thiên tư thông tuệ, cứ như thế sớm muộn cũng bị nàng ta dạy hư.

Cố Ninh Viễn mới mười tuổi, nhưng biết xem mặt đoán ý, lập tức quỳ xuống: “Tổ mẫu, mẫu thân làm chuyện gì, cũng là vì tốt cho cháu…”

Trịnh thị nói: “Tổ mẫu biết, cháu xin nghỉ hai ngày mừng thọ tổ mẫu, bài vở đã ôn lại hết chưa?”

Cố Ninh Viễn cắn môi: “Tôn nhi lập tức quay về ôn bài.”

Một lúc sau, Nam Tuyết đưa Hàn thị đi vào, Trịnh thị kêu nàng ta ngồi xuống, sau đó cho bọn nha hoàn lui ra.

Trong phòng có đốt một ít hương, khói hương vấn vít bên người.

Trịnh thị ngồi ngay ngắn, nghĩ xem nên mở miệng nói với Hàn thị như thế nào.

Hàn thị còn không biết đã xảy ra chuyện gì, dịu dàng nói: “Mẫu thân, danh mục quà tặng đã giao cho Nam Tuyết, thọ lễ cũng đã đưa đến chính viện.”

Ngoại trừ một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Hàn thị cảm thấy tiệc mừng thọ được tổ chức rất thành công.

Người tới đều là những người có uy danh, lúc rời đi cũng vui vẻ.

Trịnh thị gật đầu một cái, duỗi tay giữ chặt ấn đường: “Sau này nếu không có việc gì quan trọng thì Viễn ca nhi không được phép xin nghỉ, cứ ở thư viện an tâm đọc sách.”

Hàn thị nghi hoặc nói: “Hiếu đễ trung tín, sinh nhật của mẫu thân, hắn làm trưởng tôn, theo lý nên quay về chúc thọ mẫu thân. Tuy chuyện học hành quan trọng, nhưng nghỉ một hai ngày cũng không bị trì hoãn, Kiến Phong vẫn luôn đốc thúc Viễn ca nhi đọc sách…”

Trịnh thị: “Ta thấy con không hiểu ý tứ của ta, Viễn ca nhi mới mười tuổi, tính cách vẫn còn chưa định hình, nên để tiên sinh dạy cho hắn đạo lý làm người.”

Sắc mặt Hàn thị bỗng chốc trở nên trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ, nếu không phải đang ngồi trên ghế thì sợ là đã té ngã.

“Mẫu thân!”

Lời này có nghĩa là gì, nói nàng ta làm mẫu thân mà không dạy dỗ được hài tử của mình sao?

Trong một khoảnh khắc, Hàn thị thật muốn đập đầu c.h.ế.t ở đây cho xong, nàng ta tốn hết tâm tư cho Cố Ninh Viễn, đây là nhi tử duy nhất của nàng ta, làm sao có thể có ý nghĩ gây hại cho nó!

Trịnh thị nói: “Hắn hiện tại đã mười tuổi, lại là trưởng tôn của Hầu phủ, cũng nên có viện riêng của mình.”

Trước giờ vẫn niệm tình Cố Ninh Viễn tuổi còn nhỏ, phải đến thư viện đọc sách từ sớm, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần, Hàn thị lại rất yêu thương hài tử, nhớ con tới mức sốt ruột nên vẫn để hắn ở Yến An Đường.

Nhưng bà đã quên chuyện mẹ hiền sẽ chiều hư con.

Tuy học vấn của Cố Ninh Viễn không tồi, nhưng làm người không thể chỉ coi trọng công danh.

Trịnh thị cũng không muốn trưởng tôn của Cố gia bị dạy dỗ tới mức hẹp hòi, với tính tình của Hàn thị, bây giờ chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng nói với Cố Ninh Viên, xem Cố Ninh Viễn như tắm lá chắn, sau này thì sao đây.

Hiện giờ hài tử còn nhỏ, vẫn còn có thể uốn nắn lại.

Hàn thị phát run: “Mẫu thân, là nhi tức hoa mắt loạn tâm, mới so đo mấy chuyện nhỏ nhặt với Tứ đệ, nhi tức biết sai rồi, xin mẫu thân đừng để Viễn ca nhi tới viện khác…”

Hàn thị nói xong thì muốn đứng dậy quỳ xuống, vốn dĩ nàng ta đã trang điểm rất xinh đẹp, bây giờ đôi mắt đã đỏ ngầu, nước mắt lăn dài trên lớp son phấn.

Cố Ninh Viễn là tính mạng của nàng ta, Hàn thị cũng có nữ nhi ruột thịt, nhưng tuyệt đối không thể nào yêu thương bằng Cố Ninh Viễn.

Nếu không phải là chuyện lớn, Trịnh thị cũng không muốn nháo đến mức mọi người đều biết.

“Nếu ngươi lại dây dưa, ta sẽ mang Viễn ca nhi tới chính viện nuôi nấng.” Trịnh thị cũng không phải không suy nghĩ tới mặt mũi của trưởng tức, nếu thật sự mang Cố Ninh Viễn tới chính viện, không biết bọn nha hoàn bên dưới lại bàn tán như thế nào đây.

Là đương gia chủ mẫu, Trịnh thị cũng phải giữ thể diện cho nàng ta.

Nàng ta là trưởng tức, là Vĩnh Ninh hầu phu nhân tương lai, ngoài mặt không thể để lộ ra những sai lầm quá lớn.

Cho Cố Ninh Viễn ở một viện riêng, cũng có thể lấy cớ là hắn đã lớn, không nên cùng phụ mẫu ở chung một chỗ.

Hàn thị còn muốn nói tiếp, nhưng Trịnh thị không muốn cho một con đường nào để thương lượng, lúc này nàng ta thật sự rất tức giận.

Nàng ta là nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ, không cần xin lỗi Khương Đường, nhưng rốt cuộc cũng ăn quả đắng.

Hàn thị ngồi trên ghế nửa ngày rồi nói: “Trí Viễn Đường khá yên tĩnh, thích hợp cho Viễn ca nhi đọc sách, ngày thường cũng có nha hoàn quét tước dọn dẹp, nhi tức sẽ cho Viễn ca nhi dọn qua đó.”

Trịnh thị gật đầu: “Còn nữa, trước giờ A Dao không so đo với ngươi, nhưng ngươi đừng quên Trương quản sự đã xảy ra chuyện như thế nào. Ngươi bao lớn rồi, Khương Đường mới bao lớn, ngươi cuối cùng là muốn so đo cái gì với một tiểu cô nương.”

Trịnh thị muốn hỏi, rốt cuộc Khương Đường đã chọc trúng chỗ nào của nàng ta.

Trong phòng chỉ có mẹ chồng nàng dâu hai người, nhưng Hàn thị vẫn cảm thấy mình không còn một chút thể diện nào: “Là nhi tức hồ đồ.”

Trịnh thị thở dài: “Vân Xu, chờ mấy năm nữa Kiến Phong sẽ kế thừa tước vị, ngươi chính là Hầu phu nhân chính cống, vinh quang của Hầu phủ còn phải nhờ các ngươi tiếp tục kéo dài.”

Trịnh thị dụng tâm lương khổ, cho dù của hồi môn của trưởng tức không phong phú, nhưng sau khi phân gia, hơn phân nửa sản nghiệp của Hầu phủ đều thuộc về đại phòng. Là phụ mẫu, đã làm được tới mức đó, Trịnh thị để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, bà không có chỗ nào có lỗi với đại phòng.

Sao lại còn không biết đủ chứ.

Thiên hạ này có rất nhiều thứ tốt, nhiều không kể xiết, không thể nào ôm hết tất cả về cho bản thân.

Những viện khác viện nào có bản lĩnh thì tự mình mua sắm tài sản, không có bản lĩnh thì cứ dựa vào tài sản được chia lúc phân gia, có thể nói là không tệ.

Người nào thì có số mệnh của người đó.

Hàn thị gật đầu: “Trước giờ là nhi tức ngu muội.”

Trịnh thị đương nhiên hy vọng Hàn thị thật sự nghe lọt tai, chứ không phải vì có bà ở đây mà nói cho qua chuyện.

“Không còn chuyện gì nữa thì ngươi lui xuống đi.”

Hàn thị đứng dậy cáo từ, đi đến cửa thì chỉnh lý lại xiêm y và biểu cảm trên gương mặt, thu thập thỏa đáng rồi mới bước ra ngoài. Nàng ta tất nhiên không dám nói với Cố Ninh Viễn vì mẫu thân của hắn làm sai nên hắn mới bị đưa đến một viện khác.

Chỉ nói là Cố Ninh Viễn đã trưởng thành, phải ở viện riêng của mình.

Cố Ninh Viễn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, biết được mình có thể ở một viện riêng thì vui vẻ không thôi: “Nhi tử sớm hôm sẽ tới chỗ mẫu thân thỉnh an, nhưng cũng không ở được mấy ngày, ngày mai nhi tử phải quay lại thư viện rồi.”

eyJpdiI6IkdtWlZFYTRRVjdSYXRwUkUxUjhIMUE9PSIsInZhbHVlIjoiYmtxd1lPRVlCOVY5TkRKV21seUQ2dWE2UHlOb3k0aGVzKzQxa2ZoREhKSWd5M2YzYWE2VHlYQzBqanVJQ29qMm5QUVBkV1JBQUtYT2tRYTQxN0tUa0FXamduWHpHTWdkbXRPWGJxMUZ0aU5Sd3B2TlNSb0dcL3FoWkM3eTROZFQyRUZMeGZWczZFRHF4SXVabDd6Ulc3MXNWYjF2Yktld2NwT2xCVzJDMjMwbFVLVHRJXC8rNjlxVVhcL3kyK1NQSEErOGJqdHRybWZDTWp0RkFiUFwvRHdxSEYyZVhSekRyOWxrbDVaaGczQWQ0d3NmeVJ5cVVRbng1ZGIrRHRLa056dmZ5VFZRU001NitwcDk2REtWcU5oQVl2WmVwRWpVTCswOGtPa0RNZmljVzQ5KzhYMEY3cG9KZHNyZGRUdVVlN0FRcVo1c21uOHR6U1ErYkhIUXZZY2Q5ZEtpYXVYVmhuaVRvbEFiTjQ3N2ttbklXbG9NMmhZVmRuNlhRYWlUbkJpbyIsIm1hYyI6ImFlODBmNzNkMmVjNTkwNmVjOGYwYzQ5YzEzNzRmNTllMjQyYWY3OTBmZGQ2NzAyYjYzODNkYzJmOWZjMTIyMTEifQ==
eyJpdiI6IlNqeHNNTGhwcXFnUzFuV2hodjFFZXc9PSIsInZhbHVlIjoib05CS3pwSWRnUk1pTkFhSm9MUmxkb3NzT2t1dlV0MlRLQkRlRlMwbUVRSitPVWI1NWk1TmxIREtVNjJURzFUY0ZGbWkwcVpJZlVQZkJRenRLbXBFMXVCdEUxbkRuVmc3czNMbmdRaWFYdUZUMDVJbVB4RjVmcFFSQklhRk9reGdzOWVWMTU0MXplakFBOFZva3ZnU2poakZORmFITEk2TXFPSXY2ZWlLSXZkcGp1OW5UeEVubHp4N3p6V3JHaTBiQitwclE1dGphR2FwMlp3UnVRMFpOR1dlZkNMeWlJNGM2ZVwvODc2XC81NkozdldMRDBSUEhKUEVWMHl2NzFCSzFGZEdHd0xBWE9hMktWTGkzT1gxc05XR1Y1dnAwdktQb1BRT0QzeGRSR2U1XC9kSFFLRE9zZFFVN1RMYXVyb0NwRXBqdHJ6ZmVxUmtYdFhzdVd5cjBRTUY1c3Q3ODZ2NUV0dmhEYWZ4R3o2K0hadlRRNEJVNVwvV3EwQ2lsYXpJc3NNV0x6NmtUNmxQeXN4WmhkRXl1RlVtYUV5Ukx2aUYyTE9KOWJ5bWRxSWo3VlVcL0RaMzFTVmlKZXM2b0w3TGxwREtydHllY3k3Q1BEMCsxckRcL3BCY3NjRzVSYXJNYjVXcUszVXp4K2pJOGdBOXdxXC9zUlZPT0JyZkgwY3VkQ1hUbXBlVDkzaDNXdDlmaGlqWnoyQWc0aTJBamM3RmJibEdYUlVLc2FTcG9vblAxcUFiMjg1WWFhR0grdUo1S0VcLzlYanBaaitlMDJ6NTIrZHBRbGZ4eVFxNUtUNEJYaVF2cTVZMlNLRzc0aWhKXC8wWURCNndkbEw5ejR0RDVYdCtGNzZCUiIsIm1hYyI6ImQxNTJkMWI4YmY5MTliOGMwNTQwMDVhYTMxZmVhMDkwNWIwZWM5ZGY0MjY2YzY5ZGNhYjY4YzY1ZjZiMGU5NDAifQ==

Gương mặt non nớt của Cố Ninh Viễn ngẩng lên, giống như đang nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Nhi tử biết rồi.”

Ads
';
Advertisement