Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Lục Cẩm Dao: “Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là tính cách của mẫu thân ta ngươi cũng biết rồi đấy... Lúc trước mua ngươi vào phủ, không phải một mình bà ấy có thể quyết định.”

Chuyện mua bán này, nếu như người bán không đáp ứng thì người mua cũng không mua được, Lục Cẩm Dao hy vọng Khương Đường đừng ghi hận mẫu thân nàng, cũng hy vọng Khương Đường để ý nhiều hơn.

Mẫu thân đã nhiều lần nói với nàng phải nắm thật chặt khế ước bán thân của Khương Đường, còn Lục Cẩm Dao lại tự mình làm chủ cho Khương Đường chuộc thân, cũng không biết khi mẫu thân nàng biết chuyện thì trong lòng có suy nghĩ gì.

Trần thị bên kia, Lục Cẩm Dao không còn cách nào khác.

Nhưng nếu đã chuộc thân, ván đã đóng thuyền rồi, mấy công thức làm điểm tâm của Khương Đường vẫn bán cho Cẩm Đường Cư, trong mắt nhìn của Lục Cẩm Dao đã là chuyện rất vui rồi.

Không cần thiết phải nắm thật chặt khế ước bán thân như thế.

Ngày khác nàng đưa thiệp mời cho Bình Dương Hầu phủ sẽ dặn dò vài câu, chớ để mẫu thân nàng làm khó Khương Đường.

Khương Đường bên này cũng phải cẩn thận một chút.

Khương Đường khẽ sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu: “Ta biết rồi, ta cũng sẽ để ý người ở quê hương của ta bên kia. Lúc trước nếu đã bán ta thì đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”

Khương gia nghèo, đối xử với nguyên thân cũng không tốt. Đương nhiên bán mình làm nha hoàn cũng không tốt, nhưng ít nhất cũng có cơm no mà ăn.

Về sau xảy ra đủ chuyện, cũng là trời đất xui khiến.

Lục Cẩm Dao khẽ thở dài trong lòng, lúc trước Khương Đường mới mười ba tuổi, chuyện trước kia không biết còn nhớ rõ bao nhiêu.

Ít nhất ở Hầu phủ được ăn no mặc ấm, nhưng mà chuyện đều đã qua rồi, có suy nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì cả.

“Được rồi, ở chỗ ta không còn chuyện gì nữa cả, ngươi có muốn nói chuyện với mấy người Lục Anh một lúc không?”

Ánh mắt Khương Đường sáng lên: “Muốn!”

Từ thư phòng đi ra ngoài, Khương Đường chui vào nhĩ phòng ấm áp.

Bội Lan hoảng sợ, dụi dụi mắt, sau đó vây quanh Khương Đường vài vòng: “Đường Đường!”

Khương Đường nói: “Ta qua đây thăm các ngươi một lúc, đại nương tử cho phép rồi, lâu ngày không gặp, các ngươi thế nào rồi?”

Bội Lan: “Vẫn như vậy cả.”

Cuộc sống ở Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn như cũ, mỗi ngày vào giờ Mão thức dậy, đến giờ Hợi thì trở về, cách vài ngày lại gác đêm. Bây giờ Lục Cẩm Dao tháng đã lớn, tất cả bọn nha hoàn đều khẩn trương, cũng may Cố Kiến Châu trở về rồi.

Bạch Vi nói: “Tứ gia đau lòng đại nương tử, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều tự mình làm, tuyệt không mượn tay người khác, ngược lại chúng ta càng rảnh rang hơn. Còn ngươi sao rồi, ra ngoài sống thế nào?”

Khương Đường mỗi tay kéo một cô nương: “Ta sống cũng không tệ lắm, trước kia ở Hầu phủ bán đồ ăn, hiện tại cũng mở quầy hàng bán thức ăn. Chỉ cần trời không có mưa to gió lớn thì mỗi ngày đều có tiền thu vào.”

Sau đó tích góp tiền, tranh thủ mua đất mua cửa hàng.

Một đám người ngươi một câu ta một câu, Khương Đường ở nhĩ phòng hai khắc đồng hồ, chờ Bội Lan thay Lục Anh trông cửa thì nàng lại nói chuyện với Lục Anh một lát.

Lục Anh dự định năm sau thành thân, nàng ấy quyết định không chuộc thân bởi vì sau khi chuộc thân rồi nàng ấy cũng không biết làm nghề gì. Hơn nữa, cha nương thúc giục nàng ấy lập gia đình, nàng ấy có người nhà ở đây, sau khi chuộc thân rồi biết đi đâu đây.

Nàng ấy vẫn nên làm nha hoàn hàng tháng lĩnh nguyệt ngân vậy.

Khương Đường ôm Lục Anh một chút, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nàng không có quyền can thiệp. Đối với nàng mà nói, buôn bán kiếm tiền tự do tự tại là tốt, nhưng trở thành nha hoàn trong Hầu phủ lại là chuyện mà rất nhiều người muốn làm cũng không làm được.

Nếu sau này Lục Anh muốn nàng hỗ trợ, Khương Đường sẽ không từ chối: “Vậy ngày nào đính hôn nhớ kêu ta đi uống rượu đấy.”

Lục Anh cười nói: "”Yên tâm đi, không quên được ngươi đâu.”

Từ Vĩnh Ninh Hầu phủ đi ra, mặt trời đã nghiêng về phía tây, ánh mặt trời chiếu lên người nhưng vẫn không thấy ấm áp. Khương Đường xoa xoa tay, cũng không biết tuyết rơi từ khi nào, tuyết rơi ở nơi này hẳn là rất đẹp.

Chỉ có điều, một khi tuyết rơi thì việc làm ăn phải dừng lại, mèo phải ngủ đông, cả một mùa đông cũng không làm được việc gì.

Tuy nhiên, trời lạnh cũng tốt.

Tây Bắc nằm ở cao nguyên, mùa đông càng thêm lạnh giá, đến mùa đông người Hồ càng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, trong vòng ba bốn tháng sẽ không giao chiến.

Nhưng tướng sĩ phải đóng quân ở bên kia, không thể trở về.

Khương Đường cảm giác Cố Kiến Sơn qua một thời gian nữa sẽ đi, trước năm mới hẳn là còn có thể trở về một chuyến.

Điều kiện ở Tây Bắc khắc nghiệt, có lẽ đi tới đó cũng không được ăn ngon, Khương Đường muốn làm một ít bánh bao súp, vừa thuận tiện mà ăn lại ngon. Dùng bơ nấu lên, trời vừa lạnh liền đông cứng, lại dùng giấy dầu bọc lại, mang đi đường sẽ rất tiện.

Chính là không biết Cố Kiến Sơn khi nào sẽ đi. Nếu như hắn không nói, hẳn là còn chưa xác định ngày.

Sáng mai hỏi hắn mua một ít thịt bò nhiều mỡ, tranh thủ làm càng sớm càng tốt, tránh đến khi đột nhiên có thông tin rồi lại trở tay không kịp.

Đối với Khương Đường mà nói, đương nhiên hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, cho dù chỉ là một đường từ quầy thịt về nhà, cho dù không nói với nhau được mấy câu nhưng chỉ cần hắn ở đây là đã cảm thấy an tâm rồi.

Nhưng Cố Kiến Sơn cũng có việc riêng phải làm.

Về phần bánh sinh nhật của An Dương quận chúa ở bên kia, hai ngày sau sẽ phải mang qua. Ban đầu An Dương nói là càng nhanh càng tốt, nhưng nghĩ đến Lục Cẩm Dao nói loại bánh này khó làm, nếu làm gấp thì không làm được, vậy nên dời ngày lùi lại hai ngày.

Nàng ấy trả trước năm lượng bạc xem như tiền đặt cọc, đến lúc đó làm xong sẽ trực tiếp đưa đến An vương phủ.

Khương Đường hỏi nàng ấy muốn bánh hình dáng như thế nào, An Dương nhất thời nghĩ không ra, nghiêng đầu nhìn lá rụng đang xoay vòng bên ngoài liền nói tốt nhất là làm nổi bật thời tiết hiện tại.

Khương Đường nghĩ biện pháp làm một cái bánh kem có hình cây hồng, trên cành cây cao cao treo từng quả hồng nhỏ xinh xắn đáng yêu, màu cam hồng, nhìn vào liền có cảm giác vui mừng khó hiểu.

Dưới gốc cây hồng là một tiểu viện nông gia nhỏ xinh, giếng nước, tường viện, bàn ghế... giống y như thật, chỉ nhìn thôi cũng không nỡ ăn.

Nhưng An Dương vẫn ăn. Một cái bánh ngọt ước chừng có hai tầng, nàng chia cho An vương cùng An vương phi một ít, còn lại không ít nhưng lại thật sự luyến tiếc không muốn phân cho đám thứ đệ thứ muội kia, nàng liền phân cho bọn nha hoàn.

Nhìn dáng vẻ cao hứng của các nàng ấy, trong lòng cuối cùng cũng cao hứng hơn một chút.

Thật ra nàng ấy cũng không hoàn toàn đồng ý với cách nói của Khương Đường. Đám thứ đệ thứ muội của nàng ấy, cho dù cho mượn tám trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám cướp đồ ăn với nàng ấy.

Muốn được chia đồ với nàng ấy sao, cũng không nhìn xem có xứng hay không?

Trong bao nhiêu người mới có được một người như Khương Đường chứ?

Mà đầu kia, Khương Đường đang cùng Lưu đại tẩu thương lượng chuyện phải bày quầy hàng đến khi nào.

Thời gian này trời lạnh, việc buôn bán đồ ăn thì lại tốt hơn. Ngược lại việc làm ăn của Cẩm Đường Cư lại kém hơn một chút.

Hẳn là bởi vì quầy hàng bán đồ ăn nóng hổi, trời lạnh như vậy, gặm bánh bao cùng bánh nướng thật sự rất khó chịu.

Đều là người làm công việc vất vả cả, ăn không đủ no bụng khó chịu ngay cả công việc cũng không làm được.

Phần lớn mọi người đều đi ăn mì chay và bánh bao nóng, cách vài ngày sẽ đến ăn một bát mì khô nóng Dương xuân.

Dù sao thì có tiền rồi cũng phải tính toán kỹ lưỡng chi tiêu cẩn thận.

Việc kinh doanh bánh nướng cũng rát tốt, đơn giản bởi vì nó ngon.

Hơn nữa, ở thư viện có nhiều công tử có tiền, còn có nhiều người mua để lấy lòng người khác nữa.

Việc làm ăn không tệ, nhưng Khương Đường lại lo lắng trời lạnh sẽ làm mấy người Lưu đại tẩu bị đông cứng.

Chén đũa bày quầy hàng đều phải rửa, mà nước giếng lại rất lạnh, đi lại trên đường cũng lạnh, ngón tay Lưu đại tẩu các nàng đỏ ửng lên vì lạnh.

Lưu đại tẩu lại cảm thấy không có việc gì hết. Nàng ấy cũng không phải người yếu ớt, nếu như không bày quầy hàng ra bán thì không có thu nhập. Dù sao thì có tiền mua thêm ít củi đun nước nóng rửa chén, mỗi ngày còn có thịt ăn, còn nếu cứ sợ lạnh thì chẳng có đồ ngon mà ăn nữa.

Chỉ cần không ngốc thì đều hiểu được điều này.

“Ngày nào có tuyết rơi thì không bày quầy hàng nữa, đợi tuyết tan rồi lại mở bán. Thật ra cũng không lạnh lắm, lúc đẩy xe thấy cũng ấm mà.”

Nếu chỉ lấy tiền công mỗi ngày tám văn mười văn, nhất định các nàng sẽ không đi bán hàng trong mấy ngày lạnh cóng này.

Nhưng bây giờ bán nhiều thì kiếm được nhiều, ai lại nỡ bỏ được chứ.

Đây không phải là vì Khương Đường mà là vì chính bản thân mình.

Khương Đường thấy khuyên không được liền nói: “Vậy thì làm găng tay nhét bông, nhất định phải mặc ấm một chút.”

Lưu đại tẩu cười đáp ứng, Khương Đường lại đi Trần gia cùng Hứa gia, ý tứ hai nhà kia cũng giống như Lưu gia, đều là tiếp tục bán.

Có thể kiếm tiền thì đương nhiên Khương Đường cũng thấy vui vẻ, liền an tâm ở nhà nấu mỡ bò, muốn làm chút nguyên liệu đáy lẩu, chờ Cố Kiến Sơn đi thì mang theo.

Đây xem như là lần đầu tiên Khương Đường chuẩn bị đồ đạc cho Cố Kiến Sơn.

Lần trước chuẩn bị lương khô nhưng là đồ của Yến Kỉ Đường tặng, không tính là của nàng.

Chỉ là bởi vì Cố Kiến Sơn từng giúp nàng nên khi làm càng tận tâm tận lực hơn một chút.

Còn lúc này mới thật là bởi vì đó là Cố Kiến Sơn mới chuẩn bị.

eyJpdiI6ImpwemFDRnY2dmdmQzlvTk1PSE5zS0E9PSIsInZhbHVlIjoiTTVIMlNNeHFYTWo2RmtwbVFVeXZkQ1kyU0ZWXC8xTTBLSm1YSE1cL2JBS0Jvem5VQWp3Z0dNekJMamZpVVdwbndMUjlGVFhNV1g3YTBnRDhqc3VBOXJyU0ZXUElGTkFMc2h6ZlRzOVVXeGNtc2dOSzAxYU5JU2hZM2t0XC91M2FDTTBNZ2lUVDBVOHcwTml5RHNxSmFLNkE1d0ZlUnF4RUx6aGlaNlhaUHI0SkY0TE1TQzJFUUNRSm9DZDBmcng5Q3NUTlkrdEJzM0M4SHFIdldrWFhxd0pLeVp1XC9EcEY3UGRjdXl1U0ZJY1B2SGM9IiwibWFjIjoiYWFlNTNkZDIyZjIyMDVkZWZiZjU2ZWZmZjkyMDRlYzIzY2U5YzNjNjU4Nzc5MjJlMTljYmFjOWFjNDUxOTIzYyJ9
eyJpdiI6IkFrak9oeFc4XC9VcWFkb2lyTmhyUnhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhyVVRDazlDNDhTV2M4SHFZWU9oS001ZXBcL3B3TnlcL2srNXVGQkRSWTVtOW9hQ0hrU1NZUHg4WXllR3VuaXNBelJnb2VIZjdXVXNoaUdZa1h1bVVYajlRWWZSZEJuZk45OVJ3QUYzTVpUeTNFVHFjZEttenVTNFlQeHVnZ1A5WHFvb1JiYUhScGQrdXcyNVRYcGpTdW82ZTRhUDF5Y1B3RnlSV3p0Q0xxSVNvSFVHN1NBTWM4RTFBTlFZV3Q0SGJlTDBiMjlrcFJldG1vV2EwYTBwcjJRak9wenE4V09HRVwvYnpoczdRenlDRWM1TFFtazZ1VkZZTUQ1TVl2TDBNMWxEemhGbytHUkRzMGJMYjZLejR5U1cwMDZqM1FOU1pmdTEyMjFiSHBlbHI5c09Od3pnUTRCYitLb0o1N0tGSEpMOXpiMzVuazZwTHo2Q0JHYTd6UitDdGJVQ2x3K0lHK1wvaVNJc21GNERnNktxSE5DbmJIcHZaY09TVG1yeW5jenpsNEdwQ2JwUEtkd2Jtd21YYXZxUkJ6WnNDT2s3YU8yZ0xJZTRZanJXcVwvclNIeXBGY1JnK3h6emIzZ1wvWlROSlBMU2lmcDIzWXRUZ1RtWkRQa1NXdTFKYks5TkdtV2d6bWczcWRLTEwwYXluXC9jRnVQYkg4U2xkdEwydGhFOFRMMUpDRVwvelhOQkh2UktUaFJZWWdGaXRTd2hyd3ZVUlZrOFhQMWxLZGw0UWk3bE1VYnBETDNmRGUxY2pWM0RxZWZkcGR3RVZPaHJlSEZTbkhVSndOYkJCWWIwY1U4b1VTWG9SV05Qc3pXU3c4emlpSk9JNUpJUk8rR0VMeFBZbWZwUnRyRnFYQVhHb1UwWGNOdzZSczVNYnM0cDhLQ3N4NEVPRnd1ZEpnRWVkMVZoeVwvWm5xVWR0U3pPbzFsdFF4SVl0TDA3K1JFZlwvbmx1UDZhQ0hjZ3VHaVRVcjdJZjNUVkZEMkRERGJRSWVpcDg9IiwibWFjIjoiNTA0Y2FmMjUzMDQyNWZhZjA1ZTJhZmY4MjUyMWI2NThjNmFiMmRiYTY1M2EyNzgzYTM3NjU2NDI2Y2I5MzJlZiJ9

Đến lúc đó cắt thành từng miếng nhỏ, muốn ăn thì nấu một miếng, đến lúc đó ăn chung với bánh hoặc dùng nấu ăn cũng rất ngon.

Ads
';
Advertisement