Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc là đại sự, trời lập tức vào đông, những thứ nên chuẩn bị đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Bởi vì Cố Kiến Sơn là lĩnh mật chỉ trở về, lúc này quay về chỉ mang theo Minh Triều cùng mấy tùy tùng, không phải đi theo quân đội, có thể mang theo không ít thứ.

Hàn thị là trưởng tẩu, từ tiệc sinh nhật đến bây giờ đã tám ngày, “bệnh” cũng đã sớm khỏi.

Làm quản gia chủ mẫu, là trưởng tẩu của Cố Kiến Sơn, Hàn thị phải thu dọn đồ đạc.

Bà bà thiên vị tiểu nhi tử, nếu Hàn thị làm việc không thỏa đáng, trong lòng Trịnh thị nhất định sẽ bất mãn.

Tuy nói người kế thừa tước vị chính là Cố Kiến Phong, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh Hầu đều thiên vị ấu tử.

Bằng không cũng sẽ không chờ đến bây giờ mới lập Cố Kiến Phong làm thế tử.

Cũng bởi vì điều này mà không biết có bao nhiêu người nói qua nói về.

Chờ đến buổi tối Cố Kiến Phong trở về, Hàn thị vẫn không có sắc mặt tốt.

Ngày mai thư viện nghỉ, Cố Ninh Viễn cũng trở về. Vừa nghĩ đến nhi tử trở về liền muốn đi Trí Viễn đường ở, trong lòng Hàn thị càng thêm ngột ngạt.

Cố Kiến Phong cũng phiền lòng. Còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn là để thân đệ đệ tìm tới mình, bảo mình quản thúc thê tử cho tốt càng làm người ta khó chịu hơn chứ.

Tuy rằng Cố Kiến Châu không nói rõ nhưng như vậy là đã đánh vào mặt hắn rồi.

Còn có Cố Kiến Sơn nữa, hắn cũng đã nhắc tới, nói hậu trạch không yên thì nhà không yên.

Đêm đó hắn nói chuyện này với Hàn thị, bảo nàng ấy cẩn thận lời nói và hành động của mình, quản gia cho tốt, chiếu cố huynh đệ chị em dâu, Hàn thị lại cùng hắn trở mặt.

Lời trong lời ngoài của nàng ấy đều là vì cái gia đình này, còn hắn thì lại khuỷu tay hướng ra ngoài.

Cố Kiến Phong vốn không giỏi ăn nói, bị mấy lời này làm cho tức giận đến cổ cũng đỏ lên, lúc này lạnh lùng nói: “Ai đúng ai sai đã có mẫu thân định đoạt, nếu không phải là ngươi làm sai thì làm sao mà mẫu thân có thể để Viễn ca nhi đi Trí Viễn đường được chứ.”

Lời này quả thực rắc muối lên miệng vết thương của Hàn thị, trong cơn tức giận, Hàn thị không lựa lời nói: “Nếu không phải là chức quan của ngươi không cao, còn chờ phụ thân ta nói đỡ một chút thì ta cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy sao? Ngươi cho rằng ta không muốn giống Lục thị nàng, suốt ngày ngồi không mà vẫn có bạc dùng, chờ người khác hầu hạ sao! Đại phòng tính ra còn không được thoải mái như tứ phòng, nói ra xem có ai mà không chê cười chứ?”

Không phân gia, cái gì cũng là của công.

Trong tay Hàn thị mới có mấy cửa hàng.

Tứ phòng có cái gì, đại phòng có cái gì.

Cố Kiến Phong lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra lời, cuối cùng hắn nói: “Lúc trước phụ thân mẫu thân đi tới Hàn gia cầu hôn, ngươi cũng không phải không biết ta tài học không đủ. Ngươi đến tột cùng gả cho ta, hay là gả cho Hầu phủ?”

Lúc hai người mới thành thân cũng có lúc nồng tình mật ý, mười năm thoáng cái đã qua, Hàn thị trở thành người mà đến hắn cũng không nhận ra.

Thanh âm Hàn thị càng lạnh lùng hơn: “Gả cho ngươi cùng gả cho Hầu phủ có khác nhau sao? Ngươi mỗi ngày đều phải đi làm, ta quản chính là bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi trong Hầu phủ, bọn hạ nhân nghị luận về ngươi như thế nào ngươi có biết không? Hơn nữa hai năm nay Lục thị gả vào, tất cả mọi người đều so sánh... Thật sự nghĩ rằng ta nguyện ý so đo mấy cái này à…Phụ thân ta là nhị phẩm đại quan, làm quan thanh liêm, ghét nhất chính là mấy đồ vàng bạc.”

Hai người cãi nhau một trận, Cố Kiến Phong thời gian này vẫn đi thư phòng ngủ.

Cố Kiến Sơn sắp phải đi, Cố Kiến Phong gõ cửa nói vài câu lời hay với Hàn thị: “Ngày đó là ta không đúng, nói chuyện nặng nề, nương tử đừng để trong lòng. Ta biết mình học vấn không cao, nhưng ta là trưởng tử, ngày sau phải kế thừa Hầu phủ, ta và ngươi canh giữ gia nghiệp lớn như vậy, mấy đời đều tiêu không hết.”

Hàn thị cũng không muốn luôn căng thẳng với Cố Kiến Phong như vậy, nếu hắn đã cho bậc thang thì nàng ấy liền đi xuống.

Nhưng trong lòng Hàn thị vẫn cảm thấy bà bà thiên vị, nghĩ Chu Thần Viễn lập thế tử cũng có thể bị phế, chuyện sau này ai mà nói chính xác cho được.

Cái gì cũng phải là của mình thì mới an tâm.

Chờ Cố Kiến Sơn thu dọn hành lý xong, lại qua hai ngày, ngày mười tám tháng mười, Cố Kiến Sơn khởi hành đi Tây Bắc.

Cả đại gia đình tiễn hắn đi.

Ngoại trừ Lục Cẩm Dao tháng đã lớn không tiện đi ra, những người khác ở Vĩnh Ninh Hầu phủ đều đi tiễn.

Gió lạnh thấu xương, tất cả mọi người đều mặc rất dày. Trịnh thị dặn dò mấy câu, nhìn người rời đi, đám người biến mất ở đầu ngõ, lúc này mới đỡ nha hoàn chậm rãi trở về.

Trước kia lúc Cố Kiến Sơn đi Trịnh thị đều sẽ khó chịu mấy ngày, hiện tại trực tiếp gọi lão tỷ muội chơi bài mạt chược, cuộc sống trôi qua cũng nhanh.

Cuối tháng mười, trận tuyết đầu tiên đổ xuống Thịnh Kinh.

Lúc đó, cách Cố Kiến Sơn rời đi không quá năm ngày.

Khương Đường sáng sớm ra ngoài đi đặt mua thịt, vừa đẩy cửa ra, tuyết bên ngoài đã dày nửa ngón tay.

Điểm Kim cùng Ô Kim đã lớn hơn cả một vòng, cũng không sợ lạnh, chạy qua chạy lại khắp nơi trong sân giống như con quay.

Hai mảnh đất đã đóng băng, Khương Đường cũng chưa trồng rau nên để mặc kệ.

Bên cạnh giếng cũng là tầng tuyết mỏng, thấy bông tuyết rơi lất phất xuống giếng, Khương Đường vội vàng tìm một cái nắp đậy che miệng giếng lại.

Sau khi che xong Khương Đường xoa xoa tay, tuyết rơi thì nhất định là không thể mở quầy hàng được, nàng phải đi nói một tiếng.

Lưu đại tẩu ở bên kia cách một cái hàng rào nên chỉ cần hô một tiếng là được, Lưu đại tẩu nói: “Ngươi đợi chút, ta bảo Đại Lang đi qua gánh nước cho ngươi, trời lạnh ngươi đừng tự làm.”

Từ khi hợp tác làm ăn với mấy nhà, Khương Đường ngay cả việc cũng không cần làm. Lưu Đại Lang tới giúp đỡ gánh nước, con gái Hứa gia Trần gia cũng muốn giúp Khương Đường giặt quần áo.

Nhưng Khương Đường không cần, chỉ lấy hai cái hà bao nhỏ, nàng không biết thêu những thứ này, nên muốn lấy để đựng tiền.

Tuyết rơi không thể buôn bán được, Khương Đường liền bày một cái bếp nhỏ, chuẩn bị buổi trưa nấu lẩu ăn.

Ăn lẩu nóng ngắm cảnh tuyết rơi, không cần phải làm gì hết, có hai tên nhóc ở bên cạnh, cực kỳ thoải mái.

Quầy hàng bán bánh nướng cũng sắp thu hồi vốn rồi, mỗi ngày gần bốn lượng bạc, cộng thêm thu nhập từ việc làm bánh kem nên Khương Đường đã tích góp được hơn một trăm hai mươi lượng.

Nhưng tiền của nàng ở bên này đều là tiền đồng, phải đi tới điền trang để đổi mới được.

Khương Đường dự định đổi hai tờ ngân phiếu mệnh giá năm mươi lượng, một tờ mười lượng, còn có rải rác khoảng mười lượng bạc vụn, hơn sáu trăm đồng tiền.

Lúc này trời lạnh, Khương Đường không định bày thêm quầy hàng bán đồ ăn mới, nhưng hiện tại thật sự thích hợp để ăn lẩu, nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.

Lẩu bơ, lẩu nấm, món nào cũng ngon.

Đợi đến mùa hè sẽ không có ai ăn, ở đây lại không có điều hòa, mùa hè thật sự rất nóng.

Nhưng để ăn lẩu thì ngồi bên ngoài ăn lại không tốt, nhưng có một cái là có thể.

Đó là làm cái lò nhỏ.

Khương Đường nơi này đương nhiên không cần làm như vậy, dù sao nàng nghĩ chính là bán lẩu, còn làm lò chỉ là nguyên nhân.

Chờ việc làm ăn chậm rãi khởi sắc, nàng cũng có sức lực tìm người hợp tác, đến lúc đó lại mở quán lẩu.

Nhưng mà nấm vẫn phải mua từ chỗ Lục Cẩm Dao, bán lẩu thì nước cốt lẩu là ưu tiên hàng đầu.

Chờ tuyết ngừng rơi, Khương Đường lại đi Vĩnh Ninh Hầu phủ một chuyến, cùng Lục Cẩm Dao nói rõ ý đồ tới.

Lục Cẩm Dao sau khi biết được liền bảo Lộ Trúc tìm nấm trong khố phòng: “Tứ gia mua về một cân nấm tươi giá năm văn tiền, ta bán cho ngươi cũng không lấy quá nhiều, lấy năm mươi văn một cân nấm khô. Ngươi cứ làm ăn trước, nếu còn muốn thêm nấm thì ta bảo Tứ gia viết thư gửi từ Điền Nam về đây.”

Khương Đường: “Ta cũng muốn xem việc làm ăn có thể tiếp tục hay không đã, sau đó lại tìm người hợp tác. Đến lúc đó lại quấy rầy Lục tỷ tỷ, cũng đừng chê ta phiền.”

Lục Cẩm Dao: “Nói bậy gì thế hả, làm sao có thể chứ.”

Lục Cẩm Dao sờ bụng, nàng mang thai đã gần tám tháng, bụng to lợi hại. Cửa hàng cùng thôn trang đều giao cho mấy nha hoàn phía dưới, hôm qua tuyết rơi, Lục Cẩm Dao ngay cả cửa cũng không ra, hôm nay tuyết trong sân đã được quét sạch mới đi ra hít thở không khí.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh. Hài tử đầu lòng, nàng hơi sợ hãi, nhưng nhiều hơn là chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời.

Hài tử này Lục Cẩm Dao đã chờ đợi suốt hai năm, cuối cùng cũng sắp tới.

Trước mắt, điều quan trọng chính nhất là hài tử.

Khương Đường buôn bán, nếu bán tốt thì nàng có thể bỏ tiền góp cổ phần cùng mở cửa hàng.

Khương Đường còn phải đi mua nồi và bếp than, không chuẩn bị đủ mấy ngày là không thể mở được, cứ từ từ, dù sao vẫn đang có nhiều thời gian rãnh rỗi.

Mua hơn hai mươi cân nấm khô, tổng cộng tốn một lượng hai đồng bạc, Khương Đường mang đồ về, bắt đầu nấu nước cốt lẩu.

Người xung quanh có thể dùng thì Khương Đường đều đã dùng, lúc này muốn tìm người giúp việc còn phải thuê người khác.

Lúc này không thể làm theo cách phân chia lợi nhuận được, Khương Đường tự mình cầm công thức, người làm công thì trả tiền mỗi ngày mười hai văn tiền.

Người làm công tìm từ bến tàu, có tổng cộng hai người.

eyJpdiI6IlZHMWNCUFlFWjFYYUJKc0dWQWhCdHc9PSIsInZhbHVlIjoiTmlJMmNwdkFVUCtidkRWQlV0M3czSXlNQ0EyVzg4RDFha1cwZ0FwZHd3V3RcL1hyUHA3UXZUQ1d1NWdHTEVGVGFlNmtFRW82MFl2M1hEMVNrYUNCUms1TUFuSDBCakJnNjNmelZ6Q0NxWXl1d3orcmZpNG1IbVZcLzBERGw5b0lZKzNiaFhZV281bko1VnlNbm9zWUZ1Q1Q4dDA4eVZEeWw4QUlNSm5OajY0ZUNhcXlDN1VFelRRd3V1WXZoMFVlTGgrOEtDbnZKR1pvT3BSR0pGaFwvQ0VVdTdFa25jV0hMa25iMExVY1RcL09FZXFiXC9HaGd5U3FwXC81bHZLdk9Ca1djeWdVcVRHOWRPZERLbjZZVDA3bFYwc2UxcUp6YlExYW9pUnBtdGZ6eHlyTjVXYnBVXC81bWsxOEl2U3BcL0tyXC9wUnVUZzNaek5NYmxMRWRHOWVReGVQejh3TFJjanVOZk12NU10VXNPTzhmMVUreWxlY0w3cmMrTGFOUVwvczBPYWtxYkJpNUgrXC9GVnd3bWs5OWVlM00zbFBLbFJ3dVkyZUx0a3MybEE5ZzExV1J4NmtFMnVNWFBVWHgrRFloWWVqVHFxQytcL3hmUHRMK1BXWHliMjlHT0k3b2t0QVwvSXlndU43SFRzeEtCUHlvNDV4aUhMbGNvTEJEbDB6Q2p0MmlVZkJmNTZkYUlZcEtPdXg3WHJpUTBNSkhqdz09IiwibWFjIjoiMDBlNDJlNDI3OGNhZmIxYTIzZDkzYjcwZWJlMDk0ZjkyMDM1ODgwZTM2MDI1MWQ4ZGZlNjA1MTQxNDM1NmI3MCJ9
eyJpdiI6ImNcL0ltRnI4ODZodVQ1SGNBSU9jdGxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFtamhRXC9DUEQzRHE1QU1mNlRmRVoxQVNPYkxSRk11Sm9qTU1rQzJJSk1rQ0I3WGZvWnllRnVrUHRaSW9SY1ZLOE5QN1BBOWZKc3RNdjc2bVEzWndMam5Ga1RObktvQjJRZ2NUVnhuV09DV0dxd0lTRUoyNlNIcFZNdzkrdEJKcEdxcUVva1F5N2tYU0dGVVcrRWlJYVBmVk1EaW02VG1iZnFaSVVCdXVKNW1ETUhxdndrbkxBZURRV2I1b2V6QndNXC93eSsyNlNHWnR0YnI2Vmg4SFBHQU1SUVJ6bDdkSW9NYXZtWjRkM2t3SEZrN3RuNDcyMk92UUF3Yk51WWJoZ0VXRHI4d3JvNzJMV1ZlTXYyRW1LcVdsWlY1TURnMUVRTnRVVnZITzAwcVl2VHZnWGxjc1BJS1lXeno3aHhISFd1WEEyZkFQNzk0QXdYOWxqOStkYXJ2TVcxWkhQcUNhVWVhR2RXQWtNZE02OXRYUjV1MnlDXC80Rk1makZHN1FyZFVsM3JxRGZSOWFrNVI3Y1hSYXJLTXpmMkV1XC9oa0lDSEdQbVh5OVcrSG0rakNzcDVka2VrZXVWaGFFYVc2djJ2WFZEWlNcL2pSeWdcL05DQUk5QnBzWmhpdEFCTmRoNmVqQWg4Ukk5S0ZCY3FMVnBVczdZbnNKZ0Q1RmpySXdjNFhrTnpGREh2YjNLdHJvM2c1R3JxQzd5NlFcL3VmMEM0QWJmdVZnY3B6dVA5eHlsUjlvK3lMeTU2NGZpU2dyeEQ5V2JDYmlJekhWa25VOWR0TkdmdDNnR3dBPT0iLCJtYWMiOiI5MGU1NDNjODllMGE4ZWQ5ZTU0NTQzYzNhMzJiMjZhZmRhMDIxNTUxYjM1NWExNGJlZTJiYTgwMmFjOWQxZTZkIn0=

Tuy nhiên nếu thật sự thấy nàng kiếm được bạc thì có lẽ sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng lúc đó Khương Đường đã không còn bán lẩu ở chỗ này nữa rồi.

Ads
';
Advertisement