Lục Cẩm Dao cũng ngóng trông nam hài để có thể đứng vững trong phủ, nhưng cho dù là nữ hài thì đó cũng là hài tử của Lục Cẩm Dao nàng, tuyệt đối sẽ không bởi vì là nữ hài tử mà không thích.
Lục Cẩm Dao gọi Khương Đường tới: “Là vì chuyện của tiệm lẩu sao, đang muốn hỏi ngươi việc làm ăn thế nào rồi đây.
Khương Đường ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩm Dao, cười nói: “Việc làm ăn vẫn còn chắp vá, ta tới đây là để đưa lợi nhuận.”
Khương Đường đưa sổ sách và bạc cho Lục Cẩm Dao xem. Tiệm lẩu bắt đầu khai trương từ giữa tháng, đến lúc này là đã hoạt động được nửa tháng.
Mỗi ngày lợi nhuận có chừng hai ba mươi lượng, làm ăn tốt cũng có hơn năm mươi lượng.
Tháng trước tổng doanh thu là năm trăm ba mươi sáu lượng bạc, lợi nhuận có ba trăm bốn mươi tám lượng.
Để lại năm mươi lượng làm vốn quay vòng và dành riêng cho tiền thuê nhà, số bạc còn lại trực tiếp chia lợi nhuận.
Lợi nhuận chia cho Lục Cẩm Dao là tám mươi chín lượng năm đồng, tuy nói không bằng số tiền Cẩm Đường Cư kiếm được nhưng cái này thật sự không tính là ít.
Người làm buôn bán trong Thịnh Kinh rất nhiều nhưng không phải ai cũng có thể kiếm được tiền.
Bằng không sao còn có nhiều người đến công trường bến tàu làm lao động khổ cực như thế.
Tháng này Khương Đường được chia hai trăm lẻ tám lượng, cộng thêm ba quầy hàng bán đồ ăn kiếm được hơn bảy mươi lượng bạc, thỉnh thoảng làm bánh kem kiếm tiền, còn có lợi nhuận được chia của Cẩm Đường Cư, một tháng có thể có năm trăm lượng.
Lúc này nàng tới đây ngoại trừ đưa tiền lợi nhuận, còn vì điểm tâm mới đầu tháng của Cẩm Đường Cư.
Lục Cẩm Dao ngượng ngùng cười cười: “Ta quên mất.”
Nghĩ gần đây nàng quả thật không rảnh, liền bảo Khương Đường đi thương lượng những chuyện này với Hoài Hề.
Tuy nhiên số lợi nhuận được chia này thật sự không ít, còn một tháng nữa, phỏng chừng nàng đã có thể thu hồi vốn.
Lục Cẩm Dao nói: “Thời gian này ta không tiện ra ngoài, chờ hài tử sinh ra, ở cữ xong, ta lại dẫn người đến tiệm ăn cơm.”
Xem như là giới thiệu để hỗ trợ buôn bán.
Lục Cẩm Dao quen biết nhiều người, dẫn người qua như vậy, bằng hữu cảm thấy ngon còn có thể dẫn người đi.
Bên trên tiệm lẩu có nhã gian, tập trung ngồi lại ăn một bữa cũng tốt. Hơn nữa, Lục Cẩm Dao cũng thèm ăn lẩu thật, tay nghề nấu nướng của Triệu đại nương không tệ, nhưng món lẩu làm ra không phải là hương vị mà nàng muốn.
Khương Đường gật gật đầu, sau đó nhìn bụng Lục Cẩm Dao. Nàng đã sớm quên trong sách nói Lục Cẩm Dao sinh hài tử khi nào, chỉ nhớ rằng hài tử sinh rất thuận lợi. Sau một đợt trời đổ tuyết lớn, ngày hài tử sinh ra trời quang mây tạnh, không có tuyết rơi.
Trịnh thị cảm thấy đây là điềm lành, cực kỳ vui mừng thưởng cho Lục Cẩm Dao một bộ đồ trang sức, đến lễ tắm ba ngày lại tổ chức rầm rộ, lại làm tăng thêm lòng đố kỵ của Hàn thị.
Lục Cẩm Dao cũng cúi đầu nhìn bụng mình, còn sờ sờ hai cái: “Hiện tại bụng quá lớn rồi, có khi đạp một cái liền như đạp thẳng ra, nhìn quá đáng sợ.”
Thần sắc Lục Cẩm Dao nhu hòa, giọng dịu dàng hỏi Khương Đường có muốn sờ thử không.
Khương Đường: “Có thể sờ được không?”
Nàng chưa sờ bụng người đang mang thai lần nào cả.
Lục Cẩm Dao nói: “Sao mà không được chứ, ta luôn cảm thấy gặp được ngươi chính là điều may mắn. Có lẽ được ngươi sờ thì ta có thể sinh con thuận lợi một chút đấy.”
Khương Đường thầm nghĩ, chính ngươi mới là vận cẩm lý, may mắn chính là bởi vì ngươi chứ không phải là ta.
Nhưng Khương Đường vẫn sờ, bụng Lục Cẩm Dao cũng không mềm, vác một cái bụng to như vậy nhất định rất mệt mỏi.
Khương Đường cũng không có kinh nghiệm gì. Ở thời cổ đại, cho dù là vận mệnh như thế nào thì sinh con đều là dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến. Nếu không phải thật sự cam tâm tình nguyện, ai nguyện ý liều mạng mà sinh ra một hài tử chứ.
Khương Đường còn có thể cảm giác hài nhi bên trong đang cựa quậy, vừa non nớt lại đáng yêu.
Nàng nói: “Ta nhớ trước đây có lão nhân từng nói, sinh hài tử thì phải nghe lời bà đỡ, khi nào bảo dùng sức thì phải dùng sức, như vậy mới sinh nhanh được. Còn nữa, nhớ phải ăn chút gì đó mới có đủ sức mà sinh.”
Khương Đường không nhịn được lại sờ hai cái: “Chờ Lục tỷ tỷ sinh hạ hài tử xong, ta sẽ tới đây tặng một cái khóa trường mệnh.”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Vậy thì ta sẽ chờ ngươi.”
Từ chính phòng đi ra, Khương Đường không vội vàng trở về mà đi tới phòng bếp nhỏ dạy Triệu đại nương làm hai món ăn.
Thời gian này Lục Cẩm Dao thích ăn đồ ăn bên ngoài, Khương Đường dạy làm bánh tương, bánh pudding và trà sữa.
Vốn bánh pudding và trà sữa cũng định đưa tới Cẩm Đường Cư bán, hiện tại làm trước cho Lục Cẩm Dao ăn.
Trời lạnh, uống một ly trà sữa nóng hổi thoải mái biết bao.
Huống hồ dùng sữa bò và trà làm ra, cho thêm ít đường, không cần lo lắng quá ngọt dễ tăng cân.
Nhưng hai thứ này chỉ có thể được bán trong cửa hàng mới, bởi vì chỉ ở cửa hàng mới mới có thể ngồi ăn trong cửa hàng. Thời đại này không có ly giấy, tất nhiên không thể bán trà sữa ở những chỗ khác.
Chờ bán bánh pudding được một thời gian rồi có thể thử bán bánh tart trứng.
Triệu đại nương đã lâu không gặp Khương Đường, bà ấy đưa cho Khương Đường hai hộp dưa chua mà bà ấy tự ngâm.
“Vẫn chờ ngươi tới đây, vừa lúc mang về.” Triệu đại nương rất nhớ Khương Đường. Lúc Khương Đường chưa đi, thời gian nàng ở trong phòng bếp nhỏ là nhiều nhất. Hai người thường xuyên nói chuyện, còn có thể cùng nhau đi tới phòng bếp lớn hỗ trợ. Hiện tại phòng bếp nhỏ chỉ có một mình bà ấy làm chủ, nhưng ngay cả một người nói chuyện giải sầu cũng không có.
Khương Đường: “Cảm ơn đại nương.”
Triệu đại nương trước kia cũng rất chiếu cố nàng, hiện tại tuy rằng có hàng xóm nhưng vẫn không giống nhau.
Triệu đại nương không hỏi Khương Đường ở bên ngoài có tốt hay không, nhìn khí sắc tốt, người có tinh thần liền biết không tệ rồi.
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, Khương Đường đi tới Cẩm Đường Cư một chuyến.
Cẩm Đường Cư đầu tháng kiểm kê tính sổ, chỉ trong vòng buổi sáng đã làm gần như xong hết. Khương Đường đi lấy tiền lợi nhuận, thuận tiện nhìn xem Hoài Hề có ở đây không. Nếu có nàng ấy ở đây liền thương lượng một chút về hai loại điểm tâm mới là bánh pudding và trà sữa này.
Khương Đường trực tiếp đi đến cửa hàng mới, đúng lúc chạm mặt Hoài Hề ở đây luôn.
Hoài Hề đã chuẩn bị xong phần lợi nhuận được chia của tháng trước, tổng cộng là hai trăm ba mươi bốn lượng bạc.
Bánh mì bán cũng không tệ lắm, sau đó lại thêm nhân đậu tán nhuyễn mứt táo, khách nhân cảm thấy mới lạ, người mua cũng không ít.
Có người còn gọi đây là màn thầu sữa, nói là có mùi sữa.
Khương Đường cất ngân phiếu xong rồi nói: “Đại nương tử nói đưa ra loại điểm tâm mới, ta định làm hai thứ, trước tiên sẽ dạy cho các sư phụ.”
Cách phân chia lợi nhuận cũng giống như trước kia, Khương Đường lấy hai thành.
Hoài Hề làm theo những gì Lục Cẩm Dao phân phó, đương nhiên sẽ không có ý kiến khác.
Chờ Khương Đường dạy xong sư phụ cách làm như thế nào thì trời đã về chiều.
Lúc đi ra, trong tay Hoài Hề cầm một ly trà sữa nóng hổi.
Nàng ấy nói: “Thế mà món gì cũng có thể phối chung với trà được, Cẩm Đường Cư làm ăn tốt thế này có quan hệ rất lớn với mấy thức ăn vị trà.”
Sau một thời gian phỏng chừng lại có thể mở thêm cửa hàng mới, Thịnh Kinh lớn như vậy, chỉ mở hai cái làm sao được.
Khương Đường không quan tâm đến chuyện mở chi nhánh, nàng chỉ cần lấy tiền.
Nhưng mở chi nhánh rồi, nàng cũng sẽ được chia nhiều tiền hơn.
Trong tay nàng đã có không ít bạc. Lúc trước tiết kiệm được cộng thêm tiền lời của mấy quầy hàng bán đồ ăn được ba trăm ba mươi lượng. Tiệm lẩu cùng với lợi nhuận được chia ở Cẩm Đường Cư được bốn trăm ba mươi lượng bạc, cộng lại là được bảy trăm sáu mươi lượng bạc.
Đủ để mua một tiểu thôn trang hai mươi mẫu đất.
Một mẫu đất hơn ba mươi lượng bạc cũng không tính là quá kém.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Đường liền đi tìm người môi giới thương lượng chuyện mua đất.
Thời điểm này bán đất không ít, nhưng thôn trang hơn hai mươi mẫu rất ít, người môi giới chỉ nói sẽ lưu ý giúp Khương Đường: “Nếu như lớn hơn một chút thì tiểu nương tử có thể tiếp nhận không?”
Mua thôn trang thì không thể một sớm một chiều là có thể tìm thấy được, đợi thêm khoảng chừng nửa tháng một tháng, đến tháng sau Khương Đường lại có thể chia thêm mấy trăm lượng bạc, lớn hơn một chút cũng có thể mua.
Khương Đường: “Lớn hơn một chút cũng được, nhưng mà phải đợi tháng sau.”
Người môi giới nói: “Vậy thì để chờ xem sao đã, có thể phải chờ một hai tháng đấy.”
Lúc này bắt đầu gieo trồng vụ xuân thì vẫn còn sớm, bây giờ mà mua thôn trang thì chỉ là để gieo trồng vụ xuân năm sau, phải nhanh chóng mua trước khi bắt đầu vụ xuân, bằng không phải chờ đến sang năm.
Khương Đường cảm ơn người môi giới, lúc này mới tính về nhà.
Đối với Ngự Triều mà nói, tuyết dày có nghĩa là năm sau bội thu. Khương Đường lại hy vọng tuyết đừng rơi quá nhiều, bằng không sẽ làm chậm trễ việc buôn bán của nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất