Khương Đường tiễn An Dương quận chúa rời đi xong liền trở về nhà.
Tiểm lẩu của nàng dự định mở đến ngày hai mươi mốt, sau đó cho người giúp việc và chưởng quầy nghỉ phép nửa tháng, chờ đến mùng sáu mới hoạt động trở lại.
Vừa lúc có thể lấy chỗ này để tổ chức lễ cập kê.
Cũng có thể thông báo cho khách nhân một tiếng trước đó vài ngày, đỡ cho người ta muốn ăn lại mất công tới đây một chuyến.
Còn mấy quầy hàng bán đồ ăn mở đến ngày nào thì cứ tùy mấy người Lưu đại tẩu, tuy nói trong số tiền kiếm được càng nàng chỉ nhận được phần nhỏ nhưng số tiền nhận được mỗi ngày cũng không ít.
Một tháng ba bốn lượng, so với nguyệt ngân khi nàng làm nha hoàn còn nhiều hơn.
Kiếm thêm được chút bạc, đến khi ăn Tết có thể mua thêm vài thứ.
Khương Đường sau khi hỏi xong cũng không có ý định nghỉ ngơi sớm.
Thư viện Tùng Sơn đến ngày hai mươi lăm tháng Chạp mới nghỉ, Vương thị dự định bày hàng đến ngày hai mươi lăm tháng Chạp.
Tuy nhiên nam nhân của nàng ấy được nghỉ phép sớm, đến lúc đó có thể hỗ trợ bày quầy hàng trông hài tử, nàng ấy còn có thể nhẹ nhàng được một chút.
Trần gia nương tử thì phải xem mấy người làm công ở bến tàu lúc nào mới đi. Quầy hàng này có rất nhiều người đều ngóng trông. Tuy nhiên những người này đều phải về sớm để ăn tết, nàng đoán chừng sẽ mở quầy đến ngày hai mươi ba hai mươi bốn rồi sẽ không mở nữa.
Lưu đại tẩu muốn làm thêm vài ngày để kiếm thêm tiền mua sắm tết. Tết nguyên đán, đường phố Thịnh Kinh càng náo nhiệt, ai mà chẳng muốn đón một năm mới thật náo nhiệt chứ, nhưng muốn vậy phải có bạc, không có bạc thì nói cái rắm.
Khương Đường còn phải chuẩn bị tặng quà tết cho ba nhà.
Nàng một mình lập hộ, nhân tình đi lại cũng phải tốn tâm tư, giống như Lục Cẩm Dao bên này, chỗ Trịnh thị, còn có An Dương quận chúa đều phải tặng lễ năm mới.
Tuy nhiên đây đều là chuyện lễ qua quà lại, cũng không phải chỉ cho không thu, Khương Đường cũng không để ý nhiều đến chuyện tiêu tiền ra ngoài như vậy.
Đến ngày tổ chức lễ cập kê lại mời mấy người Lưu đại tẩu đến hỗ trợ là được rồi.
Đợi đến ngày mười lăm tháng Chạp, Khương Đường bảo Lưu Đại Lang nói với khách nhân của tiệm lẩu rằng ngày hai mươi hai tiệm sẽ không mở cửa, mọi người ngày đó đừng tới.
Khương Đường cho rằng thông báo một tiếng là được rồi, ai ngờ ngày hôm sau nàng tới đây lại bị mấy vị khách gọi lại.
Đều là gương mặt quen thuộc, lại thường xuyên ăn cơm ở đây, Khương Đường đối với bọn họ rất khách khí, cười hỏi: “Có phải đồ ăn không vừa ý không, cái này dễ nói, có món nào không ngon thì…”
Tiền Tùng Minh cảm thấy cực kỳ ngon, cũng không phải bởi vì cái này, hắn xua tay nói: “Chủ quán, ta không phải nói chuyện này. Ta muốn nói là liệu tiệm này có thể đóng cửa trễ một chút được không. Ngày hai mươi mốt quá sớm, thế nào cũng phải mở đến tận ngày hai mươi lăm mới được.”
Tiền Tùng Minh cũng không phải là người càn quấy. Tiệm lẩu này đóng cửa trễ cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, trên đời này sao còn có người không muốn kiếm tiền chứ.
Khương Đường khó xử nói: “Chỉ có thể mở đến ngày hai mươi mốt thôi, vì ngày hai mươi hai ta còn phải dùng tiệm này nữa.”
Tiền Tùng Minh lắm miệng hỏi một câu chuyện gì.
Khương Đường cười cười nói: “Hôm đó là sinh nhật ta, muốn tổ chức lễ cập kê ở tiệm lẩu này nên không thể mở cửa được. Cũng chúc tất cả mọi người một năm mới tốt lành, vạn sự như ý.”
Nếu đã nói như vậy, Tiền Tùng Minh nhất định không thể dây dưa nữa.
Chẳng qua tổ chức lễ cập kê thì nhất định sẽ bày bàn tiệc. Khương cô nương chuẩn bị bàn tiệc khẳng định sẽ không kém.
Hơn nữa lần trước Khương cô nương cũng đã từng giúp bọn họ. Tôn đại nhân mặc dù đã nhắc tới nữ nhân này trước mặt Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa lập tức khen ngợi, có lẽ phần thưởng này lại rơi vào trên đầu Cố Kiến Châu rồi. Nếu như vậy, bọn họ thật ra lại thiếu Khương cô nương một nhân tình.
Đến ngày làm lễ cập kê, hắn có thể cùng với phu nhân tới tặng lễ, cũng coi như hoàn lại tình nghĩa ăn cơm nhiều ngày như vậy.
Tiền Tùng Minh nói: “Vậy chủ tiệm à, ngươi còn thiệp mời không? Ta cũng muốn cùng phu nhân trong nhà tới chung vui. Phu nhân trong nhà có biết cô nương, vẫn muốn đến tiệm này ăn một bữa cơm, vốn định cuối tháng Chạp mới đến, nhưng mà... Không biết ta có làm phiền ngươi không?”
Khương Đường không cảm thấy tiếng phu nhân này có gì không đúng, quay vào cầm ta một tấm thiệp mời: “Tới dự thì càng thêm vui mà, không sao hết, đến lúc đó nhất định ta sẽ quét chiếu đón chào.”
Chủ yếu nhất là bộ dáng Tiền Tùng Minh rất giống một người đọc sách, cư xử lịch thiệp có lễ. Khương Đường chỉ biết hắn họ Tiền, còn những cái khác hoàn toàn không biết.
Mỗi lần đưa tiền tính tiền đều rất thoải mái, cũng không phải là lưu manh vô lại.
Vốn dĩ khách nhân bên nàng cũng ít, thêm vài người đến chung vui cũng tốt.
Tiền Tùng Minh cầm thiếp mời, mở ra xem vài lần, lại nói: “Để ta trở về hỏi mấy người hay cùng tới đây với ta, hay là chủ tiệm cũng cho ta thêm mấy tấm thiệp mời đi, đến lúc đó ta sẽ mang lễ đến chúc mừng.”
Nếu không phải vì chuyện Điền Nam, Tiền Tùng Minh tất không có khả năng đến tham gia lễ cập kê của Khương Đường.
Cho dù nấu ăn ngon đến đâu cũng là người làm ăn, nhưng nữ nhân này lòng mang dân chúng, lại cùng An Dương quận chúa giao hảo, chỉ riêng chuyện này đã là bất đồng rồi.
Ngày đó hắn nhận ra người bên cạnh Khương Đường là nữ nhi của An Vương, còn có An Ninh quận chúa trong phủ trưởng công chúa nữa.
Nếu hai vị quận chúa ở đây, công lao của Điền Nam đương nhiên không thể ôm ở trên người mình được.
Sĩ nông công thương, thương nhân mặc dù có địa vị thấp, nhưng muốn tiêu thụ nấm khô số lượng lớn thì còn phải dựa vào thương nhân.
Cứ như vậy, không phải là Khương Đường cũng lập được đại công sao.
Cho dù Thánh thượng hiện tại không khen ngợi, nhưng luôn ghi nhớ trong lòng, ngày sau tuyệt đối có hồi báo.
Kinh doanh, điều quan trọng nhất chính là lương tâm, Khương Đường có thiện tâm như vậy đã là tốt hơn so với rất nhiều người rồi.
Khương Đường lại trở về lấy mấy tấm thiệp nữa. Nàng còn chưa biết thân phận của Tiền Tùng Minh, chỉ cho rằng hắn là người đọc sách, hẳn là một tiểu quan, vẫn chưa nghĩ đến phương diện khác.
Đến lúc đó người có tới hay không Khương Đường cũng không biết, chờ ngày đó rồi xem đi.
Khương Đường mấy ngày nay chuẩn bị lễ cập kê, đầu bếp thì nhờ Triệu đại nương tìm, món ăn tự mình đặt.
Có kinh nghiệm tổ chức yến hội ở Vĩnh Ninh hầu, những chuyện này không làm khó được nàng.
Chẳng qua đã là giữa tháng, nàng cũng không nhận được thư của Cố Kiến Sơn. Khương Đường nhẩm tính ngày, từ đây đến Tây Bắc, hẳn là nửa tháng cũng đã tới rồi. Cố Kiến Sơn hẳn là nhận được thư của nàng, nhưng nàng lại không nhận được thư hồi âm.
Khương Đường không biết tình huống bên kia, luôn mong Cố Kiến Sơn có thể bình an.Về phần có thư hay không cũng không quan trọng bằng sự an nguy của hắn.
Bản thân nàng cũng quên mất chuyện sinh nhật, Cố Kiến Sơn càng không có khả năng biết chuyện. Chỉ cần trước năm mới hắn bình an trở về, Khương Đường đã rất thỏa mãn rồi.
Đợi đến ngày hai mươi hai, bầu trời âm u lại sáng tỏ.
Lục Cẩm Dao không tới được, còn có mấy người Lục Anh cùng xin nghỉ phép một lần cũng không tốt, cho nên chỉ có Lộ Trúc đi.
Quà tặng lễ không nhất thiết phải là bạc, trưởng bối thì tặng trang sức, ngang hàng thì tặng đồ vật mình tự làm, phần lớn là giày dép và những vật dụng bên người.
Người chủ lễ mà Lục Cẩm Dao mời tới là phu nhân Phùng thị của Trường Ninh hầu Từ Khung Nam.
Trước đó Lục Cẩm Dao đã bảo Lộ Trúc đi qua nói cho Khương Đường biết về người chủ lễ.
Tuy rằng Phùng thị có cáo mệnh nhưng xuất thân bình thường, là phu nhân của Từ Khung Nam từ khi hắn còn chưa tòng quân, hiện giờ đã hơn hai mươi năm.
Phùng thị đến từ sớm, đang dặn dò Khương Đường những chuyện cần chú ý trong lễ cập kê.
Dáng người bà ấy hơi đẫy đà, nói giọng oang oang nhưng tính tình rất hiền lành, sau khi nói xong vỗ vỗ tay Khương Đường: “Ngươi đẹp như thế này, đến lúc đó cứ tự nhiên thoải mái là được.”
Khương Đường nói: “Đa tạ phu nhân, Lục tỷ tỷ có quan hệ tốt với phu nhân nên mới mời phu nhân lại đây, chứ trong lòng ta thật sự rất áy náy.”
Phùng thị ngẩn người rồi cười to nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ta có thể tới đây nhìn thấy tiểu nương tử đẹp như vậy, vui còn không kịp đâu.”
Người bên ngoài kiểm tra thiệp mời là Lưu Đại Lang, vì hôm nay còn cố ý thay một bộ y phục thật tươm tất.
Người tới có rất nhiều người mà hắn không biết, nhưng có vài người mà vừa báo tên là hắn có thể giao tiếp được, chẳng hạn như phu nhân của Tiền lão gia, phu nhân của Trịnh lão gia...
Đều là người nhà khách quen của tiệm lẩu, đương nhiên phải chiêu đãi cho thật tốt.
Khóe miệng Lưu Đại Lang nhếch lên đến mang tai: “Mời ngài vào trong ngồi, nước trà điểm tâm đã chuẩn bị sẵn rồi, chúc ngài ăn uống ngon miệng.”
Trịnh thị tới không sớm không muộn, sau khi tới lại thấy rất nhiều người quen.
Bà ấy thầm giật mình, trên mặt lại không lộ ra chút gì. Sau khi đưa quà tặng lễ cho Lưu Đại Lang liền ung dung ngồi cùng những phu nhân có cáo mệnh này nói chuyện với nhau.
Dù sao cũng phải biết vì sao có nhiều phu nhân có cáo mệnh ở đây như vậy.
Phu nhân của Tiền Tùng Minh nhỏ giọng nói với Trịnh thị: “Không chỉ như thế, Khương cô nương còn giải được một vấn đề nan giải của Thánh thượng nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất