Mặt mày Yến vương ôn hòa, chỉ nói với mưu sĩ rằng, đợi, người bên dưới không thể làm xằng làm bậy, ai tự mình hành sự thì cẩn thận cái đầu.
Trên thánh chỉ có mấy chữ, hắn nhớ rất rõ, phụ tử tình thâm,
Nếu mấu chốt dở bỏ ở đây vậy thì có nóng vội cũng vô dụng.
Yến Vương vẫn còn có một huynh đệ cùng mẹ, có điều mới mười sáu tuổi, hắn định khoảng thời gian sẽ nuôi dưỡng đệ đệ, về phần lễ tế cầu phúc trồng dâu, ai thích đi thì cứ đi.
So với triều đường biến hóa lắm điều thì Khương Đường ở nơi này vui vẻ hơn nhiều. Chuyện trong triều nàng không quan tâm, mà nàng quan tâm cũng vô dụng.
Chỉ là không biết chuyện đã định có phải có thể thay đổi hay không, Lục hoàng tử kế vị, liệu sau cùng có đổi thành Ngũ hoàng tử hay không.
Có điều chuyện này không mấy ảnh hướng đến nàng, bất kể là ai ngồi lên hoàng vị thì nàng đều làm kinh doanh kiếm bạc, hơn nữa dựa theo vận may của Lục Cẩm Dao thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Khương Đường định sớm mai sẽ lên đường tới Giang Nam, có năm người trong quán cùng đồng hành, hai vị chưởng quỹ ba thợ làm điểm tâm.
Còn có Hoài Hề với Tùng Lâm của Yến Kỉ Đường, cộng thêm Xuân Đài, một nhóm chín người.
Đồ đạc mang đi cũng không it, đủ loại khuôn nồi làm điểm tâm, còn lò nướng bánh thì phải đến bên ấy rồi mới có thể dựng.
Trương chưởng quỹ tràn đầy hăng hái ý chí, nghĩ đến mở cửa hàng buôn bán, sau này có thể kiếm được rất nhiều bạc.
Hơn nữa, đến chi nhánh thì bạc tháng của bọn họ cũng tăng lên, sao có thể không vui cho được.
Buổi chiều ngày mười một, Khương Đường và những người khác làm hướng dẫn xong thì sớm ngày hôm sau đã lên đường tới Giang Nam.
Cửa hàng mới định mở ở Quản thành.
Ngày mười bốn tháng hai, mấy người mới đến nơi, phong cảnh Giang Nam khác biệt rõ rệt, từ sau hôm qua ngồi thuyền sang sông đã có thể cảm nhận được cảnh sắc khác biệt.
Cành liễu đã đ.â.m chồi, nhìn từ xa là một vùng sắc xanh non nhàn nhạt, thời tiết thoải mái ấm áp, bên đường có hoa xuân thành cụm thành bó.
Bức tường trắng ngói xanh bên đường y hệt như một bức tranh thủy mặc.
Cả nhóm người bây giờ nhà trọ đã sắp xếp xong, giờ mới tháng hai, nên khách khứa của nhà trọ vẫn rất nhiều, phần lớn là các con buôn tiểu thương tới.
Trương chưởng quỹ với đám người nghe Khương Đường, Khương Đường muốn mau chóng làm cho xong, nếu thời gian dư dả có thể ngắm nghía cảnh sắc xung quanh.
Buổi sáng bọn họ đến, Khương Đường định ăn cơm trưa trước rồi đợi đến buổi chiều thì đi tìm mối lái xem cửa hàng.
Khương Đường và Hoài Hề đều đã từng làm chuyện này nên coi như là quen việc dễ làm.
Buổi trưa mấy người họ không ăn uống ở nhà trọ mà vào quán ăn nhỏ sâu trong con hẻm tìm cơm nước ăn uống.
Món ăn của Giang Nam thanh đạm tươi ngọt, cũng không biết cá hấp nấu như thế nào mà chọc vào mềm xốp, miệng hơi nhấp một cái là thịt bên trong tan ngay đi.
Còn có cả canh gà hầm, mùi vị ngon vô cùng.
Món rau xào vị thanh ngọt, món ngon nhất là thịt kho Đông Pha, miếng thịt nhỏ hình lập phương, hơi cắm chiếc đũa xuống là nước sốt cùng với mỡ ngấm lên trên cơm, trộn ăn cùng cơm là ngon nhất.
Hoài Hề ăn mà mắt sáng lên, nàng làm việc ở Yến Kỉ Đường cũng coi như đã từng nếm thử qua đồ ngon, mà sao lại còn nấu ngon hơn so với đầu bếp trong phủ.
Khương Đường nhỏ giọng bảo: “Ngươi ăn đồ ăn mấy người Triệu đại nương nấu đã lâu, đây là lần đầu ăn nên hẳn cảm thấy mới lạ, đây vẫn chỉ là quán nhỏ, đồ ăn của nơi khác chưa chắc đã ngon hơn.”
Trương chưởng quỹ với mấy người khác vùi đầu vào ăn cơm, như này cũng không dám coi khinh.
Điểm tâm ở nơi này có lẽ cũng ngon, làm ăn buôn bán nên còn có người làm.
Tới chiều, Khương Đường và Hoài Hề cùng với người môi giới đi xem mấy cửa hàng. Người ở đây nói chuyện có khẩu âm, vừa thấy Khương Đường và Hoài Hề bèn biết ngay là người nơi khác.
Lại nhìn áo quần trang sức đều không kém, trong lòng mối buôn đã nắm chắc ngay.
Một cửa tiệm cũ với một gian tạm đủ to, vậy mà đòi ba mươi lượng bạc mỗi tháng, hiển nhiên là coi hai người thành con cừu béo để làm thịt.
Gã môi giới mặt mày gian tà: “Cô nương cứ hỏi tùy ý, cả khu này đều có giá này cả, ta thật sự không có lừa ngươi đâu, ta nói với ngươi này, làm chuyện buôn bán này với ngươi, ta vốn chẳng kiếm được cắc nào.”
Khương Đường nói với mội giới: “Giá cả này không thích hợp, bọn ta đi nơi khác xem sao.”
Gã môi giới nói: “Vậy hai vị cứ từ từ xem xét, ta không tiễn nữa.”
Chỉ có điều tìm môi giới khác, dù bề ngoài trông hiền lành thì vẫn là xảo trá thôi, đều chắc chắn đòi ba mươi lượng bạc.
Nếu cái khu tương tự như ở Thịnh Kinh đòi ba mươi lượng bạc thì có lẽ Khương Đường thật sự đã đưa rồi.
Hoài Hề cũng lo buồn: “Ngươi ở đây cũng ranh mãnh quá, vừa nhìn chúng ta là đã biết người ở nơi khác tới đây để thuê cửa hàng, muộn muộn ngày là một ngày, bọn họ đã nhận định là chúng ta sẽ thuê.”
Môi giới ở nơi này đều có cùng một nước cờ.
Khương Đường: “Lại nghĩ cách khác vậy.”
Thế nào cũng không thể đến Giang Nam nữa, thuê xong cửa hàng trong một ngày là chuyện gì cũng đều thuận lợi.
Giang Nam là đầu mối kinh tế quân trọng ở phương Nam, thương nhân các nơi đều ở đây, thương nhân vốn đã ranh mãnh, môi giới làm ăn ở đây đã nhiều năm như vậy, chính là vì để kiếm tiền.
Khương Đường nói: “Hay là chúng ta học tiếng địa phương, giả vờ như mình là người địa phương, cơ mà phải học mất một thời gian, nói không chuẩn còn sẽ gây trò hề. Hơn nữa, môi giới ở chỗ này hầu như chúng ta đều đã gặp qua, đi nữa chắc chắn sẽ nhận ra chúng ta.”
Hoài Hề cũng nói: “Cách này không được, nói không tốt hoặc là bị nhìn thoáng cái là ra.”
Hoài Hề đã theo Lục Cẩm Dao làm ăn buôn bán đã lâu, chỉ có điều Lục Cẩm Dao là cô nãi nãi của phủ Bình Dương hầu, lại là nhị tức phụ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, có ai mà không biết.
Vậy thì chuyện buôn bán hoàn toàn thuận lợi, ai lại đắc tội hầu phủ chứ.
Bản thân Khương Đường lại bày bán đồ dọc đường đến, tuy chưa từng gặp mấy ông chủ lớn bao giờ nhưng tiểu thương lại thấy không ít, có thể nghe ngóng phương pháp từ bọn họ.
“Nếu có người chỉ đường cho chúng ta thì tốt rồi.”
Hoài Hề nói: “Đến khi ấy tặng ít đồ, làm đá lót đường.”
Hai người bắt nhịp với nhau, Khương Đường đưa cho tiểu nhị của nhà trọ một lượng bạc vụn, rồi mượn phòng bếp làm điểm tâm suốt đêm.
Chỉ có điều không có lò nướng bánh nên chỉ có thể dùng hấp và chiên.
May mà mùi vị làm ra không tệ.
Hoài Hề lên phố mua hộp và giấy dầu, đồ đi tặng người ta dẫu sao cũng phải làm đẹp chút.
Trương chưởng quỹ cũng không nhàn hạ, nhẫn theo một chưởng quỹ khách đi tìm hiểu tin tức xung quanh, dạo qua các hàng quán khác nhau, tuy không phồn hoa như Thịnh Kinh nhưng chợ đêm ở Quản Thành mở đến rất muộn, người ở các nơi đều có thể thấy, thế nên món ăn của tửu lâu cũng nhiều.
Thương nhân còn nhiều hơn so với Thịnh Kinh, còn có đặc sản các nơi, ở Quản Thành đều thấy được cả.
Trương chưởng quỹ thấy cửa hàng điểm tâm ở trên phố có không ít, đa phần là bánh nếp mềm. Hắn đứng ở trước quầy hàng của quán điểm tâm rồi đột nhiên hỏi rằng: “Ở đây có bánh bông lan không?”
Người làm thêm trước quầy hàng ở đây đáp: “Không có bánh bông lan, có điều có bánh xốp lòng đỏ trứng, quý nhân ở Thịnh Kinh thích ăn bánh xống lòng đỏ trứng, một cân một lượng bạc, mềm dẻo xốp thơm, rẻ hơn nhiều so với Thịnh Kinh.”
Trương chưởng quỹ hít một hơi khí lạnh, cái này, cái này, cái này! Đến cả bánh xốp lòng đỏ cũng có.
Xem ra giá cả của điểm tâm cũng phải thay đổi, không thể cứ dựa theo Thịnh Kinh được.
Trương chưởng quỹ mua hai cân bánh nếp, nhìn người lui kẻ tới, người mua bánh xốp lòng đỏ trứng quả thật không ít, càng muốn thuê cửa hàng nhanh chóng, trang hoàng xong xuôi rồi khai trương.
Ngày hôm sau, Khương Đường và Hoài Hề lại ra ngoài, trong tay còn xách theo đồ.
Tìm người mớm chuyện cũng chẳng dễ tìm, không thể là người buôn bán điểm tâm, Khương Đường cũng muốn sau này tới mở cửa hàng thế nên đã chọn một ông chủ của quán thịt lợn.
Người ta họ Đỗ, rất nhanh nhẹn, hơi béo, trông bề ngoài có hơi hung dữ, mấy lần đi ngang qua nghe thấy khẩu âm nói chuyện tuy có giọng điệu của nơi này nhưng lại không giống bản địa chính gốc, bên cạnh có mấy người học nghề mổ lợn, mới đầu còn tưởng hai người Khương Đường đến mua thịt lợn.
“Thịt ba chỉ mười ba văn một cân, thịt mỡ mười bốn văn.”
Khương Đường cất tiếng nói: “Đều là giá này sao, đừng thấy bọn ta là người nơi khác mà lừa lọc.”
Ông chủ đặt con d.a.o lên thớt đáp: “Yên tâm, một cân thịt được bao nhiêu tiền, ta cũng không chiếm lợi của các ngươi đâu.”
Khương Đường mỉm cười: “Vậy thì lấy hai cân thịt ba chỉ.”
Nàng đưa tiền một cách thoải mái, rồi mới kéo Hoài Hề rời đi.
Hoài Hề còn tưởng Khương Đường phải tặng điểm tâm, vậy mà lại không hề, thế thì điểm tâm làm ra để làm gì.
Khương Đường đáp: “Là để tặng cho nương tử của ông chỉ này, ngươi xem hắn còn có một nữ học việc, trông mới có mười mấy tuổi, ta đoán đấy là con gái của ông chủ.”
Hoài Hề cảm thấy có lí, nàng cười bảo: “Ta vốn cứ tưởng ngươi rời khỏi hầu phủ, sống một mình ắt sẽ khó khăn, nhưng bây giờ xem ra cũng học hỏi được không ít thứ, suy nghĩ mọi chuyện còn chu đáo hơn ta. Đại nương tử bảo ta đến Giang Nam, ta cũng phải học hỏi nhiều xem xét nhiều mới được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất