Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chúc chưởng quỹ hiếu kỳ nói: “Là loại trà thế nào?”

Hoài Hề nói vọng ra ngoài: “Muội muội, ngươi rót một ly trà dùng làm thức uống trong tiệm chúng ta mang lên cho Chúc chưởng quỹ nếm thử.”

Hai người đợi một hồi lâu, trong lúc đo Hoài Hề không hề thốt ra một câu nào, biểu cảm trên mặt Chúc chưởng quỹ khẽ lay động, giống như chờ đợi, cũng có vẻ như đang cân nhắc chuyện gì đó.

Qua mười lăm phút, Khương Đường mới bưng trà sữa vào: “Chúc chưởng quỹ nếm thử một chút đi.”

Bởi vì ở Thịnh Kinh có rất nhiều cửa hàng bán trà sữa, sư phó của những cửa hàng đó về sau lại bỏ thêm rất nhiều hương liệu vào.

Vẫn có điểm khác biệt. Chẳng qua lúc này Đỗ sư phó chỉ nấu loại trà sữa truyền thống, hương vị cũng không đặc biệt như những loại trà sữa sau này.

Chúc chưởng quỹ nếm thử một ngụm, kinh ngạc nói: “Cái này là nấu sữa bò chung với hồng trà sao?”

Khương Đường nói: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng chưởng quỹ cũng có thể trở về suy nghĩ cho kỹ, đương nhiên bọn ta hy vọng trà và điểm tâm sẽ được bày bán ở cửa hàng của chính mình. Bọn ta cũng đã dự tính ngày mai sẽ về Thịnh Kinh, chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, Chúc chưởng quỹ không cần hao tâm tốn sức…”

Hoài Hề nói: “Muội muội, ngươi ít nói vài câu đi.”

Chúc chưởng quỹ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lập công văn.

Bởi vì đây là trà sữa, cũng không cần phải đóng gói gì cả, việc này xem như là bán công thức cho Phẩm Tô Trai.

Một khi đã như vậy, Cẩm Đường Cư sẽ lấy sáu phần lợi nhuận, Phẩm Tô Trai lấy bốn phần, sau này Cẩm Đường Cư vẫn có thể bán món này như bình thường.

Nhưng trước mắt vẫn chưa bán được, suy cho cùng cửa hàng cũng không lớn, không đủ cho khách nhân ngồi uống trà trong cửa hàng.

Chờ tiễn Chúc chưởng quỹ đi xong, Hoài Hề mới nhìn Khương Đường cười cười, nàng ấy nắm lấy tay Khương Đường nói: “Lần này may nhờ có ngươi.”

Nàng ấy đã hoàn toàn nhẹ nhõm, sau này sẽ không bao giờ so sánh nữa.

Từng người vốn có ưu điểm của từng người, Khương Đường vốn dĩ đã là người rất tốt.

Hoài Hề nói: “Nếu không có ngươi ta cũng không biết phải làm sao bây giờ. Chúc chưởng quỹ thật sự rất khó chơi, nếu chúng ta đi rồi, không biết Trương chưởng quỹ có đối phó với hắn được không. Hiện tại thì yên tâm rồi, mấy ngày nữa là có thể yên tâm hồi kinh rồi.”

Khương Đường nói: “Ta cũng chỉ đột nhiên nghĩ tới thôi, dù sao sau này cũng có người học được thôi, còn không bằng nhân lúc được giá mà bán đi. Hắn muốn dựa vào chúng ta để kéo khách, chưa chắc chúng ta không dựa được hắn.”

Phẩm Tô Trai đã có biển hiệu từ trước, có thể nói là danh tiếng vang dội hơn Cẩm Đường Cư nhiều.

Còn có một chuyện, Khương Đường phải làm trước khi đi.

Nàng không thể đến rồi trở về tay không như vậy.

Khương Đường thấy nương tử Đỗ gia cũng rất nhiệt tình với chuyện buôn bán kiếm bạc, hơn nữa cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ gia được, cho nên phải nghĩ biện pháp để mối quan hệ này trở nên vững chắc một chút.

Khương Đường muốn kết phường với nương tử Đỗ gia mở sạp kinh doanh nhỏ, đến lúc nàng trở lại đây cũng xem như có nền tảng vững chắc, kinh doanh cũng dễ dàng hơn một chút. Nghĩ đến Đỗ gia bây giờ đang bán thịt heo, có thể mua thịt với giá rẻ, Khương Đường lập tức nghĩ tới chuyện bán món kho.

Đây là chuyện rất thích hợp với Đỗ gia.

Biết Khương Đường cũng mang theo ý định khi đến đây, nương tử Đỗ gia cũng muốn thử xem thế nào, nhưng lại không dám mở lời.

Cho tới nay già trẻ lớn bé trong nhà đều do nàng ấy chăm sóc, cho dù là nữ nhi cũng phải đi theo phụ thân học g.i.ế.c lợn, nàng ấy còn phải nấu ăn cho người trong nhà.

Nàng ấy nhìn Khương Đường, nói không hâm mộ là giả, nàng ấy chưa từng biết hương vị kiếm bạc là gì.

Hơn nữa nàng ấy nấu ăn thật sự không tồi, sao không thử xem như thế nào.

Khương Đường khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, chuyện làm ăn này nếu ngươi không làm thì cũng chẳng còn ai làm được nữa.”

Nương tử Đỗ gia bán món kho, vừa lúc Đỗ lão bản g.i.ế.c heo, lời được không ít, mua thịt từ nhà mình đều tính vào giá vốn.

Mua một thêm vịt về kho, lại dùng đậu phụ khô và trứng gà làm nguyên liệu phụ, món kho chắc hẳn sẽ rất ngon.

Khương Đường đã chuẩn bị xong gia vị nhưng vẫn chưa có thời gian xử lý chúng, chỉ hỏi trong nhà còn thịt hay không: “Tỷ tỷ có thể ăn trước rồi ra quyết định sau cũng được, đến lúc đó cũng hỏi ý kiến của Đỗ lão bản một chút.”

Nương tử Đỗ gia gật đầu: “Thịt vẫn còn, để ta nếm thử hương vị đã, nhưng nếu ngươi làm ngon mà ta không làm được như thế thì cũng không bán được đâu.”

Nhưng cách làm cũng rất đơn giản, trước tiên trụng thịt với nước, sau đó bỏ gia vị vào túi lọc rồi thả vào nấu chung là được, nương tử Đỗ gia chỉ cần canh lửa thôi.

Khương Đường: “Như thế này là được rồi.”

Khương Đường chắc chắn Đỗ lão bản sẽ đồng ý, bởi vì ánh mắt Đỗ lão bản nhìn nương tử Đỗ gia cũng giống như ánh mắt của Cố Kiến Sơn lúc nhìn nàng.

Khương Đường cũng không nói rõ được ánh mắt này là như thế nào, vừa nhu hòa nhưng lại có chút bất đắc dĩ, giống như lúc nào cũng ủng hộ đối phương làm bất cứ chuyện gì.

Nương tử Đỗ gia nói: “Cũng được, ta hỏi ý kiến người nhà đã.”

Khương Đường: “Vậy ta về trước, ngày mai lại qua đây. Đúng rồi, ngoại trừ thịt cũng có thể bỏ thêm thứ khác vào kho chung.”

Nương tử Đỗ gia gật đầu: “Ừ, đa tạ Khương cô nương.”

Chờ Đỗ lão bản đưa đám nữ nhi về nhà, trên bàn đã nhiều thêm hai mâm đồ nhắm rượu.

Màu sắc đậm đà, là màu nâu của tương, nhưng lại không ngửi được mùi tương, chỉ là trong vẫn còn vương vít mùi thịt.

Đỗ lão bản thoáng nhìn thấy một mâm thịt kho, một mâm khoai tây bào mỏng cùng với đậu hủ hột lựu.

Hắn nói: “Nàng làm hay mua đó, nhưng còn chưa mua rượu mà đã làm đồ nhắm rượu rồi.”

Nương tử Đỗ gia lại bưng lên một đĩa cải xào và rau xào, món chính gồm có màn thầu cùng mì sợi, còn có một tô cháo.

“Cứ xem là ta làm đi, nếm thử xem có ngon hơn so với món mua bên ngoài không.”

Đỗ lão bản g.i.ế.c heo nên người nhà cũng sống tốt hơn nhà khác nhiều, mỗi ngày đều có thịt ăn.

Nhưng cũng chỉ ăn cùng với màn thầu và mì sợi, hài tử trong nhà nhiều nên ăn cũng nhiều.

Muốn nuôi hài tử và tức phụ thì vẫn phải tiết kiệm một chút.

Đỗ lão bản chờ người một nhà ngồi xuống hết rồi mới cùng nương tử đậu đũa, hắn ăn miếng đậu hủ hột lựu, ăn một miếng mắt lập tức d.a.o động.

Không chỉ là ngon không đâu, phải nói là rất ngon, còn có vị cay đọng lại ở đầu lưỡi, còn có một chút vị ngọt, không giống với món kho bán bên ngoài.

Ngon hơn rất nhiều, phía trên còn thấm đẫm nước thịt kho, tay nghề của nương tử hắn thật sự không tồi.

Nương tử Đỗ gia họ Vu, nàng ấy tự gắp cho mình một miếng thịt rồi lại gắp cho Đỗ lão bản và mấy hài tử: “Nếm thử thịt đi, đừng ăn không như vậy, thật ra cũng không phải là ta làm, đây là Khương cô nương nấu.”

Đỗ lão bản nói: “Nàng cách xa nàng ấy một chút, chắc nàng ấy có việc gì mới tìm nàng, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.”

Hắn lại cắn một miếng thịt, quả thật ăn rất ngon.

Mấy hài tử ăn ngấu nghiến, rõ ràng trong nhà thường ăn thịt nhưng thịt này không giống.

“Có việc cũng là chuyện tốt.” Vu thị nói: “Khương cô nương tìm ta kết phường buôn bán, dự tính sẽ bán món kho này. Ta cũng muốn làm thử, cứ bán trước xem sao, dù sao chàng cũng g.i.ế.c heo, xem như cũng có điểm lợi, có thể mang ra bán được. Nàng nói đại tràng, gan heo gì đó cũng có thể mang đi kho, còn có mấy thứ khác nữa, chàng xem khoai tây này cũng ngon như vậy.”

Vu thị cảm thấy bản thân mình cũng muốn làm, nàng ấy cũng nghĩ chuyện buôn bán này có thể kiếm được bạc.

Đỗ lão bản thộn mặt nói: “Làm gì có nhiều thịt dư cho nàng làm món kho chứ.”

Vu thị cười nói: “Vậy chàng có đồng ý hay không?”

Đỗ lão bản gật đầu: “Nàng đã nghĩ kỹ rồi thì hỏi ta làm gì, cứ làm đi.”

Ngày kế, Khương Đường lại tới Đỗ gia.

Nàng không ở Quản Thành, mọi chuyện đều phải nhờ Vu thị vất vả coi sóc, cho nên hoa hồng không thể chỉ chia cho Vu thị có hai phần như lúc ở Thịnh Kinh.

Nhưng có thể bán được hay không vẫn phải nhờ vào công thức, cho nên đã quyết định nàng lấy sáu phần hoa hồng, Vu thị lấy bốn phần.

Hoa hồng được chia mỗi tháng sẽ được đưa trực tiếp tới Cẩm Đường Cư, Trương chưởng quỹ sẽ tiện đường cầm về cho nàng.

Trương chưởng quỹ tuy đang quản lý chuyện kinh doanh ở Quản Thành, nhưng mỗi tháng đều quay về một chuyến để đưa sổ sách và lợi tức.

Vu thị không có ý kiến gì, Đỗ gia đã ở đây mười mấy năm, bốn phần cũng đã gần một nửa rồi.

Nàng ấy khiến Khương Đường rất yên tâm, dù sao nàng ấy cũng là người ở đây nên sẽ không chạy mất.

Nàng ấy cũng không phải người thích giở trò bịp bợm, cũng không phải không biết buôn bán.

Nhưng đây đều là chuyện của nàng ấy.

Khương Đường dự định ngày mai sẽ về Thịnh Kinh, trước tiên sẽ ngồi xe ngựa đến bến tàu, sau đó sẽ vượt sông rồi lại ngồi xe ngựa.

Nếu thời tiết tốt thì ba ngày sau sẽ về tới.

Lúc này Xuân Đài cũng không cần phải làm gì nên đã nhờ hắn gửi đồ hồi âm tới Tây Bắc.

Nàng tới Giang Nam khoảng một tháng, đã thấy được cảnh sắc hoàn toàn khác biệt với Thịnh Kinh, hoa hạnh, cây đào, cành liễu…

Cũng thấy sông nước ở đây, không biết Cố Kiến Sơn đã từng thấy qua chưa.

eyJpdiI6IlwvaE1rYmw3T2ZcLzlcL2NaRFVYSkRJNmc9PSIsInZhbHVlIjoiakxSNjdacmFGcnJBbWhWMjB4eG5XTzh4SVpwU0JxRiszOURcL1RPRThudW56djVETVVrNmI0Q2tPUFBkZDhBQWVwTlVPM3d1NnJYNVo0VGtPZGx2Zjl1TVFIbEl2S3VlS2JxdFwvY25wanloUGxnVVFYR0lhdnlkZFloaWNtays0c2ZEeHhtdTVvcG40SnlCcWNqMWwwVHh5QTFpakJ1UzlTQzJMNFgyTGJaVVhPZnBXeU1MaEM2VmJCeEJlTFRxRU83aDJ5WXloVG9NYmZLRTlCNVFaYUJ5NlpndmhjcG4ycXczR0ZPT0JoMGdOMTlycG9yY3gyWnNZdUlhRUFtcEhhcDBUbitcL2UzMTRKXC9qZDRjbW5LeWhwVGZSYWx4QWh1cFhETFhXclY1MDZLbVBreGVkSVBkT0tsTEZ1V1RYaEpta080RWhvVlArYVFhQ2FwWTBGR0tZRGlONnRFWnNHYUd0YnozSXp3UFhpVmR5clwvTEFhYVwvNXRCUnhwdWtKSm5FcUhEMTZ1TkdjV2o3TXZlT0d1WmtxcDIwZE1WMmcrcHQ5YldoeHBzRWVnSWxaR3RGSzFOQzAzUSszK0IwXC9aOUhDM2p2a2RCcTJuemhsYU10UkNRY1ZxXC9RWVBRYlMrOTBqNE03WlwvelFMdnM9IiwibWFjIjoiZGVlN2I3ZTAxZTk1NzM5ZjBjY2ViMzNjMjUxZGQ2MzJiZWNmODI1YjA0NmQ1NTczZGU4OTY5MmNlMmIzOWIxZCJ9
eyJpdiI6Ik5yMFlkallMUG1FdHhPb0tYUlwvUlwvUT09IiwidmFsdWUiOiJcL2U0OVwvbXdmVnVva3dJMjNycEM0dzFLUHVXM0JrSlVYNFdzbEF6eXNTY1B0NFR0ZEVqanJ4dlFmS2lLVE5IK3VXUTNcL25Vd0xHSW9UeXBUQzMxbkdLYWpVN2JHRmdSa1wvZjNQbGcrVFJaRjVpSnpZYjJHRUlVTXJNajNUdHNZdGtPUjh5Nk9DaFJkcnY2dEdRWDJib1Q2Q1QrMEc0U1lkaG4wUEcyRzhSMmh4NDlUWkxKZ05ZY25ZaDBGTXRaN1NFYVZFS3hzRG9KZVVFcEo1d0FIdFl3eFZtXC9OdTA2NXFOb0liWktNeXg3enhDd0labWZaeVFneFkrYzNCZzFxa05FR0tMV3Bvd2NwNWtGdVJaVUVhNVFXcFdTMFREXC9ISXQxelRnMkFBM3VBaVlDWlIxRmhRWWdMYXRCakZVWEpwZzE0SUlZUzE5cVVIaXVvbHhXNVpEeWl6OEh4SmlhVHQxMVM5UUFROFwvQjVrUVwvNjFwbk5CWHVwcXprREg1eUtnSVFZSWVwVUpzQWlnUjdZSEZzc0JEMFwvdzd2UnN3WEZubVpaUjA5ZGRNZkk5VTZtc3hSMmxZZHp1dFFScXhaeG5hUVZIaWtyZGh3OTRsN1RGRXE3dHY1aGJoU01WdVwvbnRcL3BLWXBNdzhVT3IwUjROYnY3N2V3ZEgyTUNBWGJrc1dPaXgwOXVjTk9CNHlVWVBFVXZVMTl0aG5hOWNVUmNSWFV3dm5Ya2twRlY0OEV0V0xlNW1oS28zamU5ZkxqNWx6NXVUMG9EM25jalFBakF4RkdjQUg1Y1E5N0xEWFBzZmFjK2hlZDQxeWNJWjNWQ1pUdXZSM2JkZFZIWW41VUZCY2tVR1wvSnpHZjRVTmM4d3UyT1p1WmZJaWNab2R6bWxxNE5NbExmMnV4dzRkZz0iLCJtYWMiOiJiZGJiYTdkZGI3OGM1ODQ0OGI0ZTY5MzY2YTZlZmU5NjM4MTE2NjliOWU1YmEwNzJiZTA3YzUyZGFhNWEyYTI5In0=

Đây cũng là ý của Lục Cẩm Dao, suy cho cùng nơi này cũng quá xa.

Ads
';
Advertisement