Trịnh thị duỗi tay lau nước mắt: “Con lót đệm đi, đừng để quỳ đến mức bị thương, phụ thân con tức giận tới mức hồ đồ nên mới phạt con, con đừng để trong lòng.”
Cố Kiến Sơn nhận phạt chính là nhận phạt, sao có thể lót đệm.
Trịnh thị nói: “Ông ấy nổi nóng thì thôi, tới con cũng muốn cáu kỉnh sao? Nếu chân con bị thương, ai dà… trong lòng ông ấy cũng không dễ chịu. Nương đã đoán được cô nương kia là ai, mặc kệ chuyện như thế nào, chỉ mong sau này con không hối hận…”
Cố Kiến Sơn nói: “Nhi tử tuyệt không hối hận.”
Trịnh thị buông cái đệm xuống: “Mau lót đi, cũng không ai nhìn thấy, cớ gì phải như vậy… Ta sẽ khuyên phụ thân của con, con cũng nghĩ kĩ lại đi.”
Chỉ có thể để Cố Kiến Sơn nghĩ xong, nhưng hắn vẫn không lên tiếng. Trịnh thị cũng không có cách nào, đành thở dài: “Con lót đệm đi đã.”
Cố Kiến Sơn đứng dậy lót đệm, Trịnh thị nói: “Nương về trước.”
Trịnh thị thật sự thương tâm, không có người làm mẫu thân nào nguyện ý thấy nhi tử nhà mình vì một nữ tử mà làm tới mức này, từ nhỏ hắn đã không cầu xin bất cứ thứ gì, bây giờ chạm phải điểm mấu chốt chỉ đành phải diễn một màn.
Nếu không làm như vậy thì chờ tới thời điểm quan trọng, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc Hầu phủ không lo.
Vĩnh Ninh hầu lần này rút củi dưới đáy nồi, hy vọng có thể tránh né tai hoạ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vĩnh Ninh hầu đẩy cửa từ đường, tự mình gạch tên Cố Kiến Sơn khỏi gia phả: “Ngươi đi đi, nhanh chóng dọn đồ của ngươi đi đi, sau này Hầu phủ phân gia, một chút đồ vật ngươi cũng đừng mong lấy được, ngươi không còn quan hệ gì với phủ Vĩnh Ninh hầu nữa.”
Cố Kiến Sơn nhìn Vĩnh Ninh hầu dập đầu lạy ba cái: “Đa tạ phụ thân.”
Trong lòng Vĩnh Ninh hầu cũng không chịu nổi, ông xoay người rời đi, Cố Kiến Sơn đỡ cây cột đứng lên, sau đó nhặt cái đệm giấu sau cột, xoa xoa chân, cúi đầu cười nhẹ, lại quỳ xuống một lần nữa, nhìn bài vị tổ tông dập đầu ba cái, lúc này mới trở về Yến Hồi Đường.
Sau khi dặn dò mọi thứ xong xuôi, Cố Kiến Sơn sai Xuân Đài tới chuyển lời cho Khương Đường, nói hôm nay có việc, sáng mai sẽ qua gặp nàng.
Xuân Đài gật đầu: “Công tử…”
Cố Kiến Sơn nói: “Sau này không cần gọi ta là công tử nữa.”
Xuân Đài và Minh Triều là sai vặt của Hầu phủ, Cố Kiến Sơn giúp hai người chuộc thân, sau khi rời khỏi Hầu phủ hắn sẽ không còn là công tử nữa.
Xuân Đài gật đầu, nhất thời không nghĩ ra được phải gọi là gì, duỗi tay gãi đầu: “Vậy tiểu nhân đi trước.”
Trong tư khố của Cố Kiến Sơn đều là đồ Hoàng Thượng bản thưởng, còn có đồ Trịnh thị cho, hắn sẽ không mang bất cứ thứ gì trong Hầu phủ đi, sau khi ra ngoài cứ ở thôn trang trước rồi sẽ xem xét mua nhà sau.
Còn phải lên quan phủ xử lý hộ tịch, hôm nay phải chuẩn bị cho tốt để tránh cành mẹ đẻ cành con.
Cái này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn còn cho rằng phải phí sức một phen. Đã nói chuyện với Hoàng Thượng xong xuôi, người như hắn, Hoàng Thượng càng nguyện ý để hắn một thân một mình.
Từng rương đồ ngự tứ được dọn lên xe khiến cho hạ nhân trong Hầu phủ tò mò vây lại.
Nhưng đây là chuyện của chủ tử, hạ nhân nào có quyền hỏi.
Yến Hồi Đường đã dọn đi phân nửa, nhưng đồ vật trong phòng như sách khi còn bé Cố Kiến Sơn xem, đao kiếm hắn từng chơi đều để lại không hề mang đi.
Hàn thị nhận được tin thì tới chính viện hỏi bà bà: “Ngũ đệ bên kia là làm sao vậy, nghe hạ nhân nói đang dọn đồ vật, lại muốn đi đâu sao?”
Trịnh thị nói: “Ta cũng không biết, hẳn là phụng chỉ làm việc.”
Bà và Vĩnh Ninh hầu cũng không muốn hỏi Cố Kiến Phong nữa, có hỏi thì chắc cũng không moi được gì, còn dễ dàng rút dây động rừng.
Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này có rất nhiều sơ hở, ví dụ một tẩu tử như Hàn thị lại rất quan tâm tới đệ đệ như vậy, còn có y phục và trang sức trên người Hàn thị, hoàn toàn không giống trước đây.
Hàn thị nhấp môi cười: “Là vậy sao, mẫu thân, nhi tức nghĩ chờ Ngũ đệ trở về, cả nhà cùng ăn một bữa cơm, để cho huynh đệ bọn họ trò chuyện một phen. Đều là người một nhà mà không thường xuyên gặp mặt, quan hệ sẽ không còn thân mật giống trước đây, lão Đại vẫn cứ nhắc mãi, nói Ngũ đệ khi còn nhỏ rất thích theo sau hắn.”
Trịnh thị không tỏ ý kiến: “Con quản gia, con đi chuẩn bị đi.”
Hàn thị: “Vậy nhi tức đi đây.”
Chờ chuyện hộ tịch xong xuôi, Vĩnh Ninh hầu mới gọi cả gia đình vào: “Từ hôm nay trở đi, Cố Kiến Sơn không còn là người của phủ Vĩnh Ninh hầu, ngày sau Hầu phủ phân gia, chỉ có đại phòng nhị phòng tam phòng tứ phòng được phân. Phần của hắn cứ chia cho đại phòng đi.”
Lời vừa dứt, mọi người đều ngẩn ngơ.
Ngoài mặt thì Lục Cẩm Dao biểu hiện kinh ngạc như những người khác, nhưng trong lòng lại không ngạc nhiên chút nào, ngược lại có loại cảm giác buồn bã khi thấy hắn thật sự làm như vậy.
Nói được thì có thể làm được, cũng là chân tâm thật ý, tuy rằng đối với Trịnh thị và Vĩnh Ninh Hầu mà nói thì đây cũng không phải là chuyện cao hứng gì, nhưng có thể thuận thuận lợi lợi rời khỏi Hầu phủ cũng coi như là đúng như mong muốn của mình rồi.
Chỉ là Cố Kiến Sơn hôm qua mới trở về, hôm nay liền rời khỏi Hầu phủ, điều này không khỏi cũng quá thuận lợi.
Lục Cẩm Dao cho rằng, cho dù không bị công công nàng đánh c.h.ế.t thì thể nào cũng phải bị lột một lớp da xuống, xem ra Trịnh thị thật sự yêu thương ấu tử.
Ngũ phòng được phân ra ngoài, không có gì mang đi, tài sản đáng lẽ ra phải phân cho ngũ phòng thì giờ lại phân cho đại phòng, những người khác không có lợi cũng không bị hao tổn.
Lục Cẩm Dao nghĩ, hẳn là bị hao tổn, Cố Kiến Sơn là trọng thần trong triều, càng là hồng nhân trong mắt Hoàng thượng, nếu Cố Kiến Sơn không rời khỏi Hầu phủ thì ngày sau cho dù phân gia, cũng vẫn có liên quan đến Hầu phủ như cũ. Có câu nói nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nếu có liên quan sẽ dẫn theo huynh đệ, Cố Kiến Hải cũng là võ tướng, có Cố Kiến Sơn giúp đỡ sẽ có lợi ích rất lớn.
Hiện giờ Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, mặc dù không phải là đoạn tuyệt quan hệ nhưng cũng không kém.
Nhìn Vĩnh Ninh Hầu phủ, mặc kệ phòng nào xảy ra chuyện thì những người khác nhất định sẽ bị liên lụy, nhưng Cố Kiến Sơn lại không. Đồng dạng, nếu Cố Kiến Sơn phạm phải sai lầm gì, Vĩnh Ninh Hầu phủ không liên quan đến hắn, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Lục Cẩm Dao cúi đầu, sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này chứ. Hầu phủ làm sao có thể xảy ra chuyện được, còn có Cố Kiến Sơn nữa, có lẽ là gần đây trong triều rung chuyển, Cố Kiến Châu không có ở đây, nàng mới hết sức lo lắng như vậy.
Mọi người còn đang ngây người, Hàn thị há miệng, nhất thời không phản ứng kịp. Mà nhị phòng tam phòng bởi vì là thứ xuất, lại càng không dám lên tiếng.
Sau một khắc ngây người, Cố Kiến Phong đứng dậy vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ thân mẫu thân, kính xin các người suy nghĩ lại, Ngũ đệ thuở nhỏ rời nhà, một mình ở Tây Bắc, căn bản không ở Hầu phủ được mấy ngày. Hiện giờ chiến sự Tây Bắc đại thắng, hắn phụng mệnh hồi kinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà phải bị đuổi khỏi phủ. Người một nhà, có chuyện gì không thể nói cho tốt sao, cần gì nhất định phải quyết tuyệt như thế...”
Cố Kiến Phong nói càng ngày càng nhanh, tình chân ý thiết, không giống giả dối.
Vĩnh Ninh Hầu nhàn nhạt nhìn hắn, lại bất động thanh sắc nhìn Hàn thị đang cúi đầu, dưới ánh nến nhảy nhót, biểu tình mỗi người đều nhìn không rõ ràng.
Vĩnh Ninh Hầu trước kia cảm thấy mấy huynh đệ ở cùng một chỗ, mà lão đại lão tứ lão ngũ lại là chí thân, ngoại trừ phụ mẫu ra thì còn có ai thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt chứ. Cho dù là lão nhị lão tam, biết mình là thứ xuất nên từ nhỏ đã không dám vượt qua trưởng tử.
Rốt cuộc cũng là do hắn quá tham lam.
Vĩnh Ninh Hầu nói: “Không cần khuyên nữa, nghịch tử này vì một nữ nhân mà ngay cả gia đình cũng không cần, đã như vậy, ta ngược lại muốn nhìn xem sau khi hắn rời khỏi Hầu phủ sẽ như thế nào, không có Hầu phủ, hắn tính là cái gì!”
Mấy câu nói như vậy, vô cùng dễ hiểu, ai cũng có thể hiểu được đây là có ý gì.
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ một câu quả nhiên là thế.
Cố Kiến Phong không thể tin lắc đầu: “Phụ thân, Ngũ đệ không phải loại người như vậy, nhất định là ngài hiểu lầm rồi… Việc này không phải là việc nhỏ, dù sao thì ngài cũng phải điều tra rõ ràng rồi nói sau...”
Hàn thị cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, chuyện hôn sự này cũng dễ nói, nếu gia thế không tốt thì nạp vào làm lương thiếp cũng được mà, cần gì phải nháo đến mức như vậy chứ.”
Vĩnh Ninh Hầu hừ lạnh một tiếng: “Làm sao ta lại sinh ra nghiệt chướng như vậy chứ!”
Vào thời điểm như thế này, tuyệt đối không thể nói quá chi tiết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất