Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Khương Đường cảm thấy hôm nay Cố Kiến Sơn khá kỳ lạ, lại không biết lạ ở chỗ nào, nàng ngẩng đầu hỏi: “Có phải ngươi có gì muốn nói không?”

Cố Kiến Sơn lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là bưng cơm thôi mà.”

Nói xong, lại nhịn không được nở nụ cười.

Khương Đường chuẩn bị không ít thứ, vốn không muốn Cố Kiến Sơn thấy nàng chuẩn bị nhiều đồ như vậy, nhưng nghĩ lại, vốn cũng là bởi vì hắn nên nếu thấy cũng chẳng sao cả.

“Được rồi, đi thôi.”

Phòng bếp và nhà chính cũng chỉ cách nhau một bức tường, bên trong đồ đạc cũng không ít, củi đốt, than củi, còn có mấy hũ dưa cải muối lớn nhỏ các loại.

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn mở nắp nồi ra, sau đó cũng bưng toàn bộ thức ăn qua, bưng qua lại vài lần.

Cố Kiến Sơn: “Đúng lúc ta đang đói bụng, hôm nay ở chỗ ngươi ăn nhiều một chút.”

Lời này cũng không phải giả dối, cũng không phải nhìn Khương Đường làm nhiều mới cố ý ăn nhiều. Hôm qua bận rộn suốt cả một ngày, buổi sáng bị đuổi ra khỏi phủ, sau đó đi quan phủ làm hộ tịch, buổi chiều thu dọn đồ đạc.

Suốt cả một ngày chỉ mua một ít thức ăn bán trên đường phố để lấp đầy dạ dày.

Chính viện sau này sẽ không giữ hắn ở lại ăn cơm nữa, hắn ngược lại không thiếu bạc, nhưng thích cảm giác hai người cùng ngồi xuống ăn chung như vậy.

Cố Kiến Sơn hỏi: “Ngươi đã ăn chưa?”

Khương Đường gật đầu, bây giờ là giờ nào, nàng đã ăn từ lâu rồi.

Cố Kiến Sơn nói: “Vậy lại ăn chung một ít với ta đi, nếu không ta ăn một mình cũng ngại.”

Hắn ở quân doanh bận rộn, tháng này không ở Tây Bắc, không tiện viết thư.

Hơn nữa đồ vật hắn gửi ra ngoài có rất nhiều thứ đều phải bị kiểm tra qua một lượt, cuối cùng dứt khoát không viết nữa.

Những bức thư mà Khương Đường viết cho hắn thì hắn đều nhận được, lúc trở về có hỏi Xuân Đài, cũng hiểu tình hình không ít, nhưng hắn vẫn muốn chính miệng hỏi một chút, chính tai nghe Khương Đường nói một lần: “Lúc ta không có ở đây, ngươi sống như thế nào?”

Khương Đường chọc chọc bánh nướng mà Lưu đại tẩu mua tới, nói: “Rất tốt, sau khi ngươi đi ta liền đi Giang Nam, sau đó bận rộn chuyện cửa hàng mới. Ở bên kia thương nhân nhiều hơn, không chỉ có nhiều người mà một đám tâm nhãn so với tổ ong còn nhiều hơn. Có một nhà còn tính toán chúng ta nữa, chỉ nghe qua thôi là đã biết đang tính kế rồi, ngươi có biết hắn muốn làm gì không?”

Cố Kiến Sơn hơi cúi người xuống, nghiêm túc hỏi: “Làm gì?”

Khương Đường nói: “Muốn lấy điểm tâm của Cẩm Đường Cư mang tới cửa hàng của bọn họ bán, ta lại không ngốc, sao có thể làm loại chuyện này chứ.”

Khương Đường nói xong nhịn không được liền cười, cũng không biết là đang cười việc này, hay là bởi vì Cố Kiến Sơn cười, hình như cũng là sau khi nở nụ cười nàng mới biết được vừa rồi miệng mình có nhếch lên.

Cũng không biết tại sao.

Cố Kiến Sơn cười nói: “Quả thực tâm nhãn so với tổ ong còn nhiều hơn, đặt điểm tâm bán ở nơi đó, rốt cuộc là điểm tâm của ai cửa hàng của ai, nghĩ thật là tốt. Ngươi đi Giang Nam, cũng không dễ dàng, nói đến, ta còn được chia lợi nhuận của Cẩm Đường Cư nữa, lúc trước là Tứ tẩu tìm ta để hợp tác.”

Lúc trước Lục Cẩm Dao nhiều lần thăm dò, hắn nghĩ cách tránh những lời đó.

Lục Cẩm Dao đã sớm biết, nếu như không phải Lục Cẩm Dao, cũng sẽ không đi tới hôm nay.

Khương Đường nói: “Kỳ thật cũng không sao, có Hoài Hề giúp đỡ, còn có một đám người ở trong cửa hàng đi cùng ta nữa. Nhưng mà đi ra ngoài rồi cũng có thêm kiến thức, cho ta biết ngoại trừ Thịnh Kinh còn có nơi khác, phong cảnh đẹp đẽ, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.”

Cố Kiến Sơn: “Ta chưa từng đến Giang Nam, ngày sau nếu có cơ hội, ngươi lại đi cùng ta một lần nữa đi.”

Cố Kiến Sơn cười cười, giọng nói ấm áp không giống trước kia, nhưng trong lòng hắn lại run rẩy: “Khương cô nương, ta hiện giờ đã rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ. Nếu cô nương gật đầu, ít ngày nữa ta sẽ mời người tới cửa cầu hôn. Người nọ chính là phu nhân quan trên của ta, cũng là người chủ trì lễ cập kê cho ngươi.”

Trường Ninh Hầu phu nhân Phùng thị là phu nhân của Từ Hoa Nam, hai người thành thân với nhau, cho đến nay cũng chưa từng thay lòng.

Cố Kiến Sơn nói: “Cô nương cũng đừng lo lắng ta cùng Hầu phủ có bất kỳ liên lụy nào, ta hiện giờ cùng Vĩnh Ninh Hầu phủ không có quan hệ gì hết. Việc hôn nhân của ta, tất cả đều do chính bản thân ta làm chủ.”

Cố Kiến Sơn: “Còn nữa, chuyện rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ là quyết định của ta, là vì bản thân ta, không liên quan đến cô nương.”

Quả thật là vì cưới Khương Đường, nhưng nói cho cùng vẫn là vì chính mình.

Cố Kiến Sơn nói lơ đãng bình thường, giống như việc này cũng nhẹ nhàng bâng quơ dễ dàng như vậy.

Khương Đường đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Cẩm Đường Cư nghe được, cũng là Cố Kiến Sơn nói.

Rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Lúc đó Cố Kiến Sơn đã nói, hắn có thể từ bỏ quyền kế thừa Hầu phủ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của chất nhi trong nhà, nhưng vẫn sẽ hiếu kính với phụ mẫu như cũ, mà lời hứa hẹn của hắn chính là sau khi dọn sạch các chướng ngại vật, hắn sẽ tới nhà nàng cầu thân.

Cố Kiến Sơn cũng không biết nàng đứng cách một bức tường đã nghe được ước hẹn này của hắn.

Lúc nàng nghe được mấy lời này đã cảm thấy chấn động hơn là cảm động, bởi vì nàng không nghĩ Cố Kiến Sơn có thể làm đến mức này. Cho dù sau này hắn có thật sự thực hiện hay không, Khương Đường cũng không có nghĩ tới.

Những chuyện sau này có quá nhiều biến số, cũng có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể nói chính xác bọn họ có thể đi được đến đâu. Huống chi, lúc Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh, Trịnh thị từng đã từng tới một lần, xem ra là cố kỵ những chuyện nàng từng làm cho Cố Kiến Sơn và Hầu phủ cho nên thái độ lại phá lệ ôn hòa.

Khi đó Khương Đường đã nghĩ Trịnh thị sẽ không tới một lần như vậy.

Sau này gặp lại sẽ nói cái gì đây, có phải sẽ khóc lóc không, rời khỏi Cố Kiến Sơn chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Lúc Cố Kiến Sơn rời đi, Khương Đường đã từng đồng ý chỉ tin lời hắn nói. Nhưng lúc hắn còn chưa trở về, đôi khi nàng lại nghĩ, lúc gặp lại có khi nào Cố Kiến Sơn sẽ chính miệng nói với nàng hắn muốn cưới người khác, hoặc là lại giảng cho nàng một tràng đạo lý, bảo nàng phải chịu thiệt thòi một chút.

Cố Kiến Sơn lại không làm như thế, lời hắn nói như c.h.é.m đinh chặt sắt, chuyện hắn nên làm đều đã làm được, nếu nàng gật đầu thì ít ngày nữa hắn sẽ tới cửa cầu hôn.

Tim Khương Đường đập loạn xạ, nàng muốn gật đầu nhưng lại không nhịn được hỏi nhiều hơn: “Chàng, phụ mẫu chàng thật sự không đánh chàng sao?”

Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Không có thật mà.”

Nhất định là sẽ thương tâm và tức giận, nhưng mọi chuyện trên đời khó có thể vẹn cả đôi đường, suy cho cùng hắn cũng không thể gặp toàn chuyện tốt được.

Vừa muốn cưới Khương Đường, còn đòi hỏi phụ mẫu không màng tới tương lai của đám chất nhi trong nhà.

Không phải tất cả mọi người đều cảm thấy gia thế không quan trọng.

Đối với Cố Kiến Sơn mà nói, quỳ suốt một đêm cũng không phải là vấn đề.

Hơn nữa, cho dù sau này kết quả có ra sao, hắn và Khương Đường có sống tốt hay không, Cố Kiến Sơn tuyệt đối sẽ không hối hận về quyết định hiện tại, nói đến cùng hắn cũng chỉ đang vì bản thân mình, không cần phải mượn chuyện này ép Khương Đường phải gả cho hắn.

Nhưng nếu Khương Đường không đáp ứng, trong lòng hắn chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Khương Đường cũng không đồng ý ngay, khiến tim của Cố Kiến Sơn muốn nhảy dựng lên, hắn hỏi: “Có phải nàng không muốn nữa không, không muốn, cũng không…”

Khương Đường nói: “Ta bằng lòng.”

Đã nghĩ kỹ rồi.

Nàng bằng lòng, có cái gì mà không muốn chứ, Cố Kiến Sơn đã san bằng hết mọi chướng ngại, nàng chỉ cần gả cho hắn là được rồi.

Sau khi Khương Đường đáp ứng xong lại thấy mũi mình có chút chua xót, rõ ràng đây là chuyện vui nhưng sao trong lòng nàng vẫn cảm thấy khổ sở: “Chàng cứ từ từ đã, mới nãy ta gật đầu quá nhanh rồi, nếu ta gả cho chàng, ta vẫn có thể tiếp tục buôn bán, tiếp tục làm những chuyện mình muốn làm chứ?”

Cố Kiến Sơn nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Có thể.”

Khương Đường mỉm cười: “Vậy thì ta bằng lòng.”

Trong lòng nàng cũng có Cố Kiến Sơn, cũng tình nguyện cùng Cố Kiến Sơn đối mặt với mưa giông gió giật sau này.

Cố Kiến Sơn duỗi tay chà xát mặt, lúc này hắn đã cảm nhận được mình vừa mới mỉm cười, hắn muốn đưa tay che đi nụ cười đó, không muốn Khương Đường nhìn thấy bộ dáng không đàng hoàng của hắn.

Chẳng qua, ý cười này cũng không giấu được.

Cố Kiến Sơn: “Khương cô nương, còn có một chuyện, ta đã rời khỏi Hầu phủ, lúc thành thân chắc người bên đó sẽ không đến đâu.”

Rời khỏi Hầu phủ tự lập môn hộ, phụ mẫu của hắn chắc sẽ không tới tham gia hỉ yến.

Hơn nữa, cũng không có ai phụ giúp chuẩn bị, bọn họ chỉ có thể tự lo.

Khương Đường cũng không ngại chuyện này, chỉ là trong lòng Cố Kiến Sơn ắt hẳn không dễ chịu.

Nàng nói: “Ngày sau phải hiếu kính họ nhiều hơn, ta bên này cũng chỉ có một mình, cũng bớt được không ít việc.”

Nguyên thân bị bán, nàng cũng chỉ có một thân một mình, hiện tại chỉ có thêm Điểm Kim và Ô Kim, sau này chắc chắn sẽ mang bọn chúng theo.

Cố Kiến Sơn cảm thấy trường hợp của bọn họ chắc là trường hợp đầu tiên nam nữ tự thương lượng chuyện hôn sự với nhau kể từ khi Ngự Triều lập quốc, cũng khá tốt. Chỉ là hai người không có kinh nghiệm, lúc nói tới mấy chuyện này cũng cảm thấy ngượng ngùng, Cố Kiến Sơn muốn nói một câu đều phải cân nhắc cả nửa ngày, hoàn toàn không biết phải sắp xếp như thế nào mới thỏa đáng.

Khương Đường nói: “Tạm thời đừng nói nữa, cũng không phải ngày mai thành thân ngay, chúng ta đừng nóng vội.”

eyJpdiI6IlwvVXJBd1JqVmxrKzhLQlAzRXpDNWJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjYxYUFVMHBPMnZsWEM1NDZyTXNaeWNHcGVNUzI0cWJwbnlcL1pCaXc1MzlmbHE0MUdCcHZPQytxVHpvRWRhMXV2Y2xvZ05zbys5K0F6dEZjMEVMNkpuXC9xTFIxRkRFSUFTR3dBK1Y3Q3llYmVNWmdPSDcrWkJLcHNKNUVSVmcxQnhGNXVFZGsraVBlcmNQK096eERBeHlFMUY0cmUrNHlONDdiOU9OdVNYeE02bVNwK3hIQVExaTNnQk5NYTBmVzFRUVBHOENJRXRQb2I2TFpFNEtGcjlLQVBhdWJMMGp2NzFTeFc2UzZyTXZocU5rcG5cL0lIaUtYT244RGg2aDU0bzYwcStsSGlIM2VOUUkxb1hUa1E4OU9Ia1wvUjBBNTZNTXc2YzBXXC9GYXdVcytYQlQ5U0lFbWZxdDlpbHBaUVhFejhNdkVMV0szaDF2OGpqMVk3YzRaSnBSbkNjcDlGQjRlYVwvTjhBRHdVMlVQQzY4UXpONXFZb29MK3BOMElEZkxoeTMyWkhqK3pEeUcxemgwQVhjVWc4YkVCcEdsakRZenB6NEZKKzU0NzNwRTlvbmxQcTlZVXFcLzRid2J0WGg0eGtwNU50UWs4WGkzTlhqbXJqODhubXhSXC9iV2ZpTG5sR2hyc0swMTIrbEVBYzJ2cURBalh4VFByemM5Y3Y3THhuRE1KcmwrQVQ1V2l5aVp1Tko0RGN5SnIzQ3BJRXdDdW1sZ2pFTTFzcXIzZ3A5RjlxNmNoeThmYTRER3hOR1hmSERldWZnRFJUamZrMHlqYnVrN1FQbDdqZTFkSk5kMmRmMVU4N0d2RTduOTBYMzBUSHI5cElPQzJrbU5kc2ZMeVBWaFg1NTFlVUJXWDI3UmF0YkdLOWliRU1RTDRQbmFKVnJIenlFUXRFYUMwbVwvYlJGOTB0eFRcL1h6K0hqVFI5T05sQyIsIm1hYyI6ImY1ODc2ZGRiN2M1YTY2YzVkMDc5YWFhOGVlY2MwOGM4ZjE4YTZhZDE3ZjQ0NTc2NTM3YjE0MzI5NjBhN2JiN2YifQ==
eyJpdiI6IjhNWnRnMXRhSWtCb2IyK1hVcnJxclE9PSIsInZhbHVlIjoiSFRWQm5SMDZxQ1FzMm04ckIwZXZrNTVuaFwvQnZORlQwT01hZ3lZSlwvNWhzdjJsSlE3aUVvdk9GTkFUUGJLXC83Wk1tS2xoWjVGUThHYVNNSDdMQ3g4TGRnWDBJVW5NTVF2WlhvNVBkd1NaeFZtR0ZLN1g0TVZGSU4xY0hpQmVUaWNzaDRIN1RWcXg4d3FmNXREMlwvXC9XV2djWEZmOWNBZ1FJOUliTEtCRGNobmdEXC84K0pqQUs3MEdjcWRCOGZLT0FJdVh1dFRoTXdBRlU1RlwvYmFhV1wvTUtUUkd2Zkk0U05KS0RnYTN2alBRY0lHRGpZR2hmVlQ2XC9wM3lESWtzOGxYNnMwKzR5S1hoeFpKZDBmZ3ZlRWFTdUorT21HOWkwYjd5dDRBYmF1dnhHK0E9IiwibWFjIjoiNmY0NDU2ZmNkZmU4NjEyODk1NTdlNjFlZTU1MThlNzE3ZGUxZmY5ZTY2MzViZmMxOTUwZGRmOTQ0MDEzOWE1ZiJ9

Vừa lúc chờ Xuân Đài chọn xong nhà, để Khương Đường lựa ra căn nàng thích.

Ads
';
Advertisement