Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Trong ánh mắt Cố Kiến Sơn mang theo chút ý cười, nụ cười này không giống như khi hắn cười với Phùng thị Lục Cẩm Dao, nụ cười này giống như biết nói,

cùng Phùng thị Lục Cẩm Dao cười bất đồng, giống như nụ cười này biết nói chuyện. Rõ ràng chỉ mỉm cười một chút nhưng lại giống như có cả ngàn lời trong đó.

Khương Đường từ trong mắt Cố Kiến Sơn nhìn thấy sự đắc ý cùng vui mừng, nàng nghiêng đầu, ho một tiếng: “Đi đâu thế?”

Cố Kiến Sơn nói: “Phía trước có một quán trà, bên trong có thuyết thư tiên sinh. Ở thành nam còn có một gánh hát, nghe nói diễn cũng không tệ, nàng muốn đi đâu?”

Khương Đường do dự một lúc rồi chọn cái mà mình muốn đi: “Vậy thì chọn gánh hát đi.”

Cái này có tính là cùng đi xem phim không, tuy rằng không giống như xem phim mà nàng biết nhưng ở đây Khương Đường cũng không nghĩ ra được cái gì thú vị cả.

Trên đường ban ngày có người tung hứng, buổi tối chỉ có lễ hội mới có hội đèn lồng, chỉ có vài chỗ vui chơi giải trí ít ỏi là quán trà và gánh hát.

Cũng có thế gia công tử đi sòng bạc tửu lâu hoa lâu, nhưng Cố Kiến Sơn chưa từng đi qua mấy chỗ đó. Hơn nữa, hắn ở Thịnh Kinh thời gian không dài, nói về độ hiểu biết còn chẳng nhiều bằng Khương Đường.

Cố Kiến Sơn bảo Khương Đường đợi hắn một lát, chỉ một lúc sau Xuân Đài liền dắt xe ngựa tới.

Xuân Đài chào hỏi: “Gặp qua Khương cô nương.”

Cố Kiến Sơn quay đầu lại cười với Khương Đường: “Lên xe đi.”

Đây chính là chiếc xe mà Khương Đường muốn mua nhưng vì quá đắt mà còn phải mời xa phu chăm ngựa nên nàng mới không mua, là của Cố Kiến Sơn sao?

Khương Đường vừa muốn hỏi liền hỏi: “Xe ngựa này là của chàng sao, chàng tự đánh xe à?”

Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ngoại trừ góp vốn vào Cẩm Đường Cư thì ta còn có chỗ chuyên buôn bán trái cây nữa.”

Cố Kiến Sơn dừng một chút, lúc trước đưa dưa hấu cho các viện quả thật là vì Khương Đường, bằng không sẽ không đưa nhiều như vậy. Hiện tại ngẫm lại, vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Khi đó cũng không biết Khương Đường suy nghĩ cái gì, có lẽ căn bản không nghĩ tới là hắn. Cho dù có nghĩ tới thì phỏng chừng chỉ có cái tên của hắn xẹt qua trong đầu Khương Đường mà thôi.

Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, việc lúc đó công dã tràng thì sao chứ, không phải là người đã bị hắn cưới được rồi sao.

Khương Đường đỡ tay Cố Kiến Sơn bước lên xe, sau đó buông màn xe xuống. Khoang xe rộng rãi, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp giấy sáng màu trên cửa sổ chiếu vào, rất nóng.

Khương Đường há miệng, muốn gọi tên Cố Kiến Sơn. Tên đến bên miệng lại cảm thấy ba chữ Cố Kiến Sơn quá xa lạ, mà gọi riêng tên lại quá thân mật, liền cúi đầu nói: “Cố lang, ta ngồi xong rồi.”

Bàn tay Cố Kiến Sơn đang nắm dây cương bỗng dừng lại, sau lưng tê dại, hắn hít sâu một hơi: “Ừm, bên trái ghế xe có một cái nút, nàng xoay sang bên trái, trong có đồ ăn.”

Lúc gọi xong, Khương Đường cũng ngây ngẩn cả người. Hai chữ này hình như so với gọi tên còn thân mật hơn, nhưng gọi cũng đã gọi rồi, mà Cố Kiến Sơn cũng đã trả lời rồi.

Khương Đường dựa theo lời Cố Kiến Sơn nói đi tìm đồ ăn, quả nhiên tìm được. Bên trong có mấy cái túi giấy dầu, Khương Đường mở ra một cái, thế mà lại là quả hạch đào núi đã xào qua. Ngón tay nàng bấm một cái, phía trên liền có mấy vết nứt.

Thứ này trước đây nàng đã từng được ăn rồi, không phải là đồ của Thịnh Kinh. Loại quả này bán ở Thịnh Kinh đều lớn hơn nhiều.

Hương vị này khá giống vị quả bích căn, Khương Đường bóc một quả ra thử, ăn vào miệng giòn tan, lại có vị ngọt.

Nàng bóc thêm hai quả, gom lại thành một nắm hạt hạch đào, sau đó tay theo khe hở của rèm xe vươn ra, chạm vào Cố Kiến Sơn: “Cố lang, chàng nếm thử hạt hạch đào đi.”

Một tay Cố Kiến Sơn túm dây cương, tay kia vươn ra sau lưng, chờ Khương Đường đặt hạch đào vào lòng bàn tay hắn.

Khương Đường cũng không chạm vào tay Cố Kiến Sơn, nàng thả toàn bộ hạt hạch đào vào, chờ Cố Kiến Sơn sắp ăn xong lại hỏi: “Chàng muốn ăn thêm nữa không?”

Cố Kiến Sơn muốn, nhưng lại sợ nàng bóc hạch đào mệt, nghĩ thầm biết vậy thì lấy loại bóc sẵn rồi.

Hắn lắc đầu: “Nàng ăn đi, ta đánh xe.”

Khương Đường lại vui vẻ đi lật tìm đồ ăn khác, cái gì mà hạt dưa xào đường, sơn tra ngâm đường, đa số đều là đồ ngọt.

Vỏ hạch đào Khương Đường đặt ở trong lòng bàn tay, nàng vừa ăn cơm xong, ăn hai thứ là được.

Còn cách gánh hát một đoạn nữa, Khương Đường ngồi một mình ở phía sau thật sự nhàm chán: “Cố lang, còn bao lâu nữa mới tới?”

Cố Kiến Sơn cảm thấy giọng nói của Khương Đường như ở ngay sau tai hắn, cách rất gần, giống như dán vào lỗ tai hắn mà nói chuyện, nhưng phía sau hắn là rèm xe.

Động tác thân mật nhất của hai người là ôm nhau, khi đó trong lòng Cố Kiến Sơn giống như gương sáng, không cảm thấy có cái gì. Ngược lại hiện tại, Khương Đường nói một câu thôi mà trong lòng hắn đã bối rối đến hoảng.

Người ngồi phía sau không chỉ là người hắn thích, mà còn là thê tử tương lai của hắn.

Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn mặt trời, nghĩ thầm, cũng có thể nguyên nhân là do trời quá nóng.

Giọng nói Cố Kiến Sơn dần bình tĩnh lại: “Hai khắc đồng hồ nữa, nếu ngồi đợi thấy chán thì cứ dựa vào thùng xe ngủ một lát. Nếu nàng không muốn ngủ, ta sẽ nói chuyện với nàng.”

Nhưng Khương Đường không muốn ngủ, trước kia hai người nói chuyện luôn phải mở cửa ra, cho dù giữ Cố Kiến Sơn ở lại ăn một bữa cơm cũng chỉ hơn một khắc đồng hồ, ăn xong người liền rời đi.

Đâu giống như bây giờ.

Khương Đường nói: “Ngồi đợi cũng không chán lắm, nếu ta ngủ thì chàng mới thấy nhàm chán, ta ngồi với chàng.”

Cố Kiến Sơn cười cười: “Được, có nàng ở đây là ta vui rồi. À phải rồi, ta đã cho Xuân Đài và Minh Triều chuộc thân, hai người họ không còn là gã sai vặt của ta nữa, nhưng vẫn làm việc cho ta.”

Khương Đường cười cười: “Như vậy rất tốt.”

Có thể chuộc thân là tốt rồi, cũng không cần ký khế ước bán mình nữa.

Dọc theo đường đi hai người nói chuyện đứt quãng, chờ đến gánh hát, nơi đó vừa lúc đang diễn "Tỳ Bà Ký", giọng hát cao thấp uyển chuyển, ngay cả trang phục cùng màu mực trên mặt cũng vô cùng đẹp mắt.

Khương Đường vừa nghe vừa nhìn sang bên cạnh, tâm tư Cố Kiến Sơn không đặt ở trên vở diễn. Hắn đang lần lượt bóc đậu phộng và hạt dưa.

Vỏ hạt bóc xong đặt sang một bên, đậu phộng tròn và hạt dưa chiếm một bên đĩa, đặt ở góc bàn dựa vào Khương Đường. Bàn tay Cố Kiến Sơn rất đẹp, các ngón mảnh khảnh thon dài, chỉ duy nhất không được hoàn mỹ chính là trên tay có mấy vết sẹo sâu cạn khác nhau.

Thấy Khương Đường nhìn qua, hắn mỉm cười với nàng, lại không nói gì.

Xem xong một vở diễn, Khương Đường liền kéo tay áo Cố Kiến Sơn: “Trở về đi.”

Cố Kiến Sơn nói: “Không xem nữa à?”

Khương Đường: “Chàng phải đưa ta về nhà đã rồi mới quay về, nếu bây giờ không đi thì trời sẽ tối mịt mất, về sớm một chút đi.”

Cố Kiến Sơn gật đầu, đến chỗ tiểu nhị trả bạc, Khương Đường thì gói đậu phộng hạt dưa chưa ăn xong lại mang đi.

Bên trái bên phải thấy người đang xem diễn cũng không ít, nhưng mà phần lớn đều là con cháu thế gia nhàn rỗi vô sự.

Đối với chuyện Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, còn chưa tới phiên bọn họ thấy thế nào. Ý niệm duy nhất trong đầu chính là nữ tử bên cạnh hắn có dung mạo có thể nói là tuyệt sắc, hơn nữa ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, thậm chí một nụ cười cũng đều linh khí mười phần.

Nghe nói làm ăn cũng tốt, không chỉ riêng dung mạo mới là chỗ đáng khen.

Cũng chỉ có Cố Kiến Sơn mới vậy thôi, nếu là bọn họ, nha hoàn trong phủ trực tiếp đòi tới tay là được rồi, cần gì phải quanh co trắc trở như thế.

Tuy nhiên, có Cố Kiến Sơn ở đây, cũng không có ai không có mắt dám đi đùa giỡn Khương Đường.

Trên đường trở về Khương Đường mệt mỏi rã rời, nhưng xe ngựa xóc nảy, hơi nghiêng một cái liền đụng vào thùng xe. Hơn nữa thùng xe này làm bằng gỗ, cho dù có lót bông nhưng người đụng vào vẫn đau.

Không biết qua bao lâu, Khương Đường mơ mơ màng màng, cảm giác xe dừng lại, sau đó Cố Kiến Sơn liền tiến vào.

Cố Kiến Sơn ngồi xuống, đỡ đầu Khương Đường tựa vào vai hắn còn điều chỉnh vị trí cho nàng: “Đi thôi.”

Xe ngựa lại xóc nảy đi về phía trước, Khương Đường mở mắt ra: “Sao chàng lại vào đây?”

Cố Kiến Sơn nói: “Gặp Xuân Đài rồi, bảo hắn đánh xe.”

Khương Đường ừ một tiếng, xe ngựa vẫn đi thẳng giống như đi một đoạn đường rất dài, nàng hỏi: “Cố lang, có phải sau khi đính thân xong chàng sẽ trở về Tây Bắc không?”

Cố Kiến Sơn ừ một tiếng: “Hoàng Thượng lệnh khi nào thì đi khi ấy.”

Hắn mang về năm vạn đại quân, Tây Bắc còn có mười vạn binh mã, không biết Hoàng Thượng có thể để hắn mang binh trở về hay không.

Trong lòng Cố Kiến Sơn cảm thấy hổ thẹn, có thẹn với Khương Đường, cũng có thẹn với Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Khương Đường nhắm mắt lại: “Cố lang, vậy chàng phải trở về sớm một chút.”

Trở về sớm một chút để thành thân, đợi đến khi quân tình Tây Bắc ổn định rồi thì nàng có lẽ cũng có thể đi theo tới Tây Bắc.

Thần sắc Cố Kiến Sơn dịu dàng, hứa hẹn: “Ta sẽ.”

Cố Kiến Sơn đầu tháng trở về, trước mắt là sẽ đính thân, phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ phải đi. Sau khi đính thân xong còn phải thỉnh người tính hôn kỳ, năm ngày sau, Phùng thị cùng bà mối lại tới cửa, hôn kỳ sẽ tổ chức vào tháng hai năm sau, định là ngày mười sáu tháng hai. Đương nhiên cũng phải xem Cố Kiến Sơn có thể trở về hay không.

Nếu Cố Kiến Sơn vẫn còn ở Tây Bắc, hôn kỳ còn phải thay đổi.

Lúc đó, cách Cố Kiến Sơn trở về Tây Bắc đã qua ba ngày, Phùng thị nắm tay Khương Đường nói: “Ta sống một mình, chúng ta sau này cũng nên đi lại nhiều hơn.”

Phùng thị là trưởng bối, Khương Đường nào có đạo lý từ chối đâu.

Nói xong, Khương Đường cười tiễn người ra ngoài. Hôm nay Lục Cẩm Dao không tới, đầu tháng, nàng đi theo Trịnh thị cùng mấy chị em dâu đến Phổ Đà Tự dâng hương.

eyJpdiI6IkNsRXgweVRtV3pJU2ZLeVdwV0NKdFE9PSIsInZhbHVlIjoiWEk4azhLeE9ib1dtNHozWDRTXC9kTHFERHdYQWd0dDhQZUtPdlhJalk2M0V0U3lHNUx3MkoxZWxMUk0rXC9cL2ViWUJGYndKbExYWmExKzgwXC9YeDEyRWt3SUc5aDh6clIxbHY3SzZWQU5hZGRsa1BwMTJSYnZqNFpwSUg2XC9RMEhZTFZSWndONzJwNFdlaU5wTE9tQUtROFlsVGY3WFRsQkxjcWwyR3Z5OVF6Q2RCWjdoTVBCT0xDcHZqVm85Q09yZE9mOWpYdTZ1SkVvMDUzNDh0UGJmNkcwRW1xMFZhWnAwVnZHejl3THpod1hESjY0V2xFdld4QWhBRThsTDBWbDlYcUxGSVZ3WjdcL2puZTBldEhiZ1FyQkVBTVBMbE8xdDRUQkUxZW5RUkFhM3c9IiwibWFjIjoiZjVhYTJlMWFlZTY0MmRhZmQ3OWU3YWJlYTYxOWZlNTE1MmY4YWFhNjk1MTRiZjYxNzk5ZTZkODc5NDk4YjkzZCJ9
eyJpdiI6Ik9LQmlOdWh4amtVYXJTUXlyRUFvR2c9PSIsInZhbHVlIjoiSFRPMVp0VkdBUGdkeGNVUXJpUmJ5ZzkzOG1RYVFpXC9CV0E0KzV2ZDJOTlg0NzE0XC8xTXlKQVRVblNqXC8rSERPeWcwWDB1MXFMRTR2eTlcL3ZTb3NrM2o2Qm9oZEZ0Yk5Wd2J0UUYzNmE0S3FGQXBxdjl5anh1T3g4TVM3M2luTGdNU0M4Zk5RWXZXaE5rMnNjWEF1S0Z4ZTIxaUFwOTVzcDZxUVhQWmtzXC9zbWFhbldwaEJQRThUbFdxV3d2V3duTHFkUCtlelZLZTIyeWtQNktHeFZsYkFtc3J4akVQbkdVZmNXU1pNdEFxa2JkZlJDNjMxR0VabzBOTmtLQnhKWnlHTWdvSDNkRmFTSjF1dVJXTXpLblZPNXhuTDI1VE1ieGc2XC9jTmY1YlNzRXduVFNFN1hEZ2tXTlRsOE4zQTc1UGYiLCJtYWMiOiJjN2QzMTBiNjA1NjAyMzlhNDM0ZWJiMTFhMDYxYmE1MzY2NTQ3YWQ3NWU0ZDFmYjQ2ZDQwYWRkZWM2NGI4NDU0In0=

Tuy nhiên Trịnh thị nói, là bởi vì việc quản gia này học được nhiều chừng nào thì tốt chừng nấy, tránh cho sau này phân gia không ứng phó được, vậy nên bây giờ mới học trước.

Ads
';
Advertisement