Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

An Khánh Đế nhìn nhi tử quỳ gối trên Thái Cực điện, ánh mắt trầm xuống: “Vậy thì theo lời Tần Vương nói, phái người đi tìm lại. Thị vệ tùy thân của Yến Vương hộ chủ bất lợi, trước đánh hai mươi đại bản, còn lại chờ Yến Vương trở về lại tính tiếp.”

Thân vương gặp chuyện không may cũng không ảnh hưởng đến triều cương. Rất nhanh liền có người thượng tấu, đến khi xử lý xong tấu chương các nơi thì mới hạ triều.

Cố Kiến Châu bây giờ là quan tứ phẩm, được cho phép thượng triều. Trong ánh mắt hắn bao phủ một tia nghi hoặc, là hoàng thân quốc thích, đi qua quan lộ, lại là vì dân chúng làm việc, ai dám đánh chủ ý mà ra tay đây?

Một khi bị bắt chính là đại tội tru di cửu tộc.

Con đường này Cố Kiến Châu đã đi mấy lần, không có lần nào xảy ra chuyện.

Cho dù là giặc cướp thì cũng phải biết cái gì là quan trọng, người nào không nên cướp, đến tột cùng là vì sao lại xảy ra chuyện, quả thực là khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị khác thường.

Cố Kiến Châu cảm thấy chuyện Yến Vương mất tích có chút gì đó kỳ lạ, nhưng nếu nói bị người hãm hại thì ngoại trừ vì tranh ngôi vị hoàng đế ra, Cố Kiến Châu cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Nhưng loại chuyện này nếu muốn chỉ rõ thì cần phải đưa ra chứng cớ.

Còn nếu chỉ nói suông mà không có bằng chứng thì chính là vu hãm hoàng tử, tội cộng thêm một bậc.

Mặc dù Cố gia chưa lên thuyền của Yến Vương, nhưng một đoàn cùng đi Điền Nam, Cố Kiến Châu cảm thấy Yến Vương điện hạ là người khiêm tốn, trong lòng có nhân nghĩa, lại cực kỳ thông minh, là nhân tuyển số một cho vị trí Thái tử tương lai.

Nếu Yến Vương xảy ra chuyện, cho dù là bị thương một cánh tay hoặc một chân,cũng tuyệt đối không thể làm thái tử nữa.

Ngự triều không có hoàng đế nào mà thân thể có tất cả.

Cố Kiến Châu mím môi, trong lòng chỉ mong Yến Vương bình yên vô sự, những thứ khác, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Mùng chín, không có tin tức. Mùng mười, vẫn không có. Chờ đợi đến mười hai, vẫn không có tin tức của Yến Vương.

An Khánh Đế hạ lệnh sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Nhưng người báo tin nói, đã phái người tìm phía dưới vách núi, ở phụ cận cũng tìm qua một lần, hơn nữa mấy ngày nay Lĩnh Nam có mưa, căn bản không nhìn thấy tung tích gì.

Ngay cả một góc áo của Yến Vương cũng không phát hiện.

Người báo tin không nói, nhưng trong lòng cảm thấy Yến Vương có lẽ đã bị mãnh thú ăn thịt rồi.

Khí hậu Lĩnh Nam thiên về hướng khô nóng, mùa đông ít tuyết, mấy ngày nay đều là mưa.

An Khánh Đế nghe xong liền ho cả một tràng. Bệnh của hắn vốn đã khỏi, nhưng mấy ngày nay vì chuyện trong triều cùng chuyện Yến Vương mất tích mà thêm phiền lòng, mơ hồ lại muốn mắc bệnh.

An Khánh Đế hỏi: “Người dân địa phương cũng không thể tìm thấy sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, Lĩnh Nam quá lớn, địa thế hiểm trở, ở trong núi tìm một người không khác gì mò kim đáy biển.”

An Khánh Đế ấn mi tâm: “Tiếp tục tìm đi, sống phải thấy người.”

Đã hơn mười ngày rồi, cho dù ngã xuống vách núi không c.h.ế.t nhưng trong núi không ăn không uống, người tìm không thấy thì cũng lành ít dữ nhiều. An Khánh Đế làm sao không biết cơ chứ, chỉ phất phất tay cho người lui xuống. Hắn vốn định mượn chuyện Điền Nam lập thái tử, nhưng Triệu Chân xảy ra chuyện, là c.h.ế.t hay sống cũng không biết. Cứ như vậy, nhân tuyển cho vị trí thái tử cần phải tính toán lại.

Không thể bởi vì một người mà làm chậm trễ chuyện quan trọng.

An Khánh Đế vốn triệu Cố Kiến Sơn trở về, hiện giờ người đang ở Phù thành, cách Thịnh Kinh chỉ khoảng sáu mươi dặm.

Tây Bắc liên tiếp truyền tin chiến thắng, lại chiếm được thêm ba thành, An Khánh Đế đã bổ nhiệm thành thủ mới. Tù binh Hồ Tộc ban đầu còn nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng ở Ngự Triều sinh hoạt một thời gian, tự nhiên cảm thấy so với ở Hồ Tộc trốn đông trốn tây thì ở lại nơi này lại tốt hơn.

Huống hồ, người Ngự Triều biết cách làm ruộng, biết cách xây nhà, biết cách dệt vải. Ở chỗ này có thể được ăn no mặc ấm, không bị chiến tranh quấy nhiễu, dần dần cũng ổn định lại.

An Khánh Đế sai người truyền mật hàm, Cố Kiến Sơn không cần hồi kinh.

Ngày hai mươi tháng mười một, trong triều vẫn không có tin tức của Yến Vương.

Tần Vương mấy ngày không ngủ, sắc mặt cực kém, bộ dáng vì đệ đệ mà lo lắng đến cực độ.

Chờ trở lại Tần Vương phủ, cả khuôn mặt liền đổi thành ý cười, cái loại ý cười rốt cục cũng xong cả rồi, toàn thân đều thống khoái, cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ hận không thể uống cạn mấy chén liền.

Làm cho thủ hạ đều cảm thấy luống cuống.

Tần Vương Triệu Diệu cảm thấy chiêu này còn cao minh hơn cả kế của Công Tôn. Tuy răng có người cho rằng quá mức tàn nhẫn, nhưng nếu hắn không ra tay, cuối cùng người c.h.ế.t chính là hắn.

Thắng làm vua thua làm giặc, đây đã là đạo lý từ xưa đến nay rồi.

Triệu Chân là người mà phụ hoàng hắn có ý muốn chọn để kế thừa đại thống. Ban đầu chỉ là suy đoán của Triệu Diệu, dù sao những chuyện phụ hoàng hắn làm ra đối với hắn cũng không tính là chuyện tốt gì, về sau mới tin chắc như vậy.

Bởi vì Điền Nam, bởi vì công lao, cái loại cẩn thận mưu đồ này, chuẩn bị đường ra, bước cuối cùng là cái gì đây, có phải là danh chính ngôn thuận lập thái tử.

Nếu hắn không ra tay, chỉ sợ sau khi Triệu Chân trở về sẽ trực tiếp lập thái tử. Sau khi biết Triệu Chân mất tích, trong mắt phụ hoàng đau lòng thật khiến người ta động dung a, thật muốn vỗ tay khen hay cho một màn phụ tử tình thâm của hai người này.

Triệu Diệu cũng không ghen ghét chuyện phụ hoàng hắn đối xử tốt với Triệu Chân. Hiện giờ hắn đã ba mươi tuổi, đã sớm qua cái tuổi vì phụ hoàng thiên vị mà ghen ghét nữa rồi. Cái hắn muốn chính là quyền lực, quyền lực chí cao vô thượng.

Hàn Văn Bách một mặt vừa cảm thấy tàn nhẫn, mặt khác lại sợ chuyện bại lộ nên khuyên nhủ vài câu.

Ngữ khí Triệu Diệu lạnh lùng cứng rắn: “Nếu cảm thấy bổn vương tàn nhẫn thì không cần miễn cưỡng chính mình, bây giờ vẫn có thể rời đi, còn kịp.”

Hiện giờ Triệu Diệu còn cách vị trí kia cơ hồ chỉ một bước chân, Triệu Chân hoặc là c.h.ế.t hoặc là tàn phế rồi, những người khác đâu phải là đối thủ của Triệu Diệu. Bọn họ muốn rời đi, nhưng Triệu Diệu ngay cả đệ đệ ruột cũng có thể giết. Vậy ngày sau kế vị, bọn họ sẽ có kết cục tốt nữa sao?

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, miệng đồng thanh nói: “Chúng thần nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.”

Triệu Diệu lúc này mới hài lòng cười cười: “Chư vị yên tâm, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt của chư vị. Trịnh Tiên, Cố Kiến Sơn bây giờ vẫn còn ở Tây Bắc phải không?”

Người tên Trịnh Tiên nói: “Vẫn còn ở Tây Bắc.”

Triệu Diệu cảm thấy không bắt được Cố Kiến Sơn cũng tốt, chỉ cần ngày sau hắn đăng cơ, không lo không dùng được Cố Kiến Sơn. Một thanh đao mà thôi, chỉ cần Triệu Chân chưa từng dùng qua thì hắn liền không so đo cái khác.

Hắn thậm chí cảm thấy hết thảy những chuyện phụ hoàng cũng không phải không có tác dụng, ít nhất hiện giờ giang sơn vững chắc, sau khi hắn kế vị có thể đỡ mất công làm rất nhiều chuyện.

Thiếu Cố Kiến Sơn, vậy hắn động thủ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Phụ hoàng ngày phòng đêm phòng, sợ hoàng tử phía dưới vươn tay đến Tây Bắc, lại không nghĩ vừa vặn giúp hắn.

Tâm tình Triệu Diệu thoải mái hơn rất nhiều: “Yến Vương bên kia thì cứ ra sức đi tìm, cho dù ngày sau bị thương nặng, hắn vẫn là đệ đệ ruột của bổn vương, bổn vương sẽ không đối xử tệ với hắn.”

Người phía dưới trong lòng chợt lạnh, nói như vậy tức là cho dù có tìm được cũng phải đánh cho tàn phế.

Quả nhiên là tàn độc nhẫn tâm.

Đến cuối tháng mười một, vẫn chưa có tin tức về Yến Vương. Nhưng không ai đề nghị chuẩn bị tang sự cho Yến Vương cả.

An Khánh Đế không lên tiếng, ai cũng không dám khẳng định hoàng tử đã chết, càng không ai dám đề nghị lập Thái tử vào lúc này.

Bầu không khí trong triều giống như đông lại, dường như đang chờ Triệu Chân trở về. Thời gian kéo dài, Tần Vương cũng cảm thấy phiền lòng.

Có đôi khi hắn nghĩ, dứt khoát tìm một t.h.i t.h.ể có vóc dáng tương tự, coi như Triệu Chân đã chết.

Nhưng nếu chẳng may Triệu Chân vẫn còn sống, t.h.i t.h.ể giả mạo kia phải giải thích thế nào đây. Tần Vương hiện tại chỉ hận đám giặc cướp kia không lập tức đi dưới vách núi nhìn một chút, một đao kết liễu Triệu Chân.

eyJpdiI6IjA2WkVxb3lIKzRzbjdlRnc1WVwveWFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis0YzB3M1ptTnJ0bVdnTDdFemV5V2NVVW14RGs2WUNtVWROUVwvXC9mOVoxT3lseHZ1YUF1dDFDRThSUWRUUkg5dk1NQm1GMlJ6YzFPMFJRSVhmeTJUMVFUN0lcL0wwMU1mK3NLWTZ6XC90RE5EVTBscjI4K05kTlhGRFpPVEcrR2NvdWpmSXd3UmloUXZHMHRobzVzK2FyR2dUNXkxMDdjRVVIQXJOdDZOODhoSURJTmNDSFBmZGFEanBzR28xa2VSdjhtYkVQbzdHbEFOdElEYjJ5SW03YzZWekFISUJTT1FxSlNVM205N1hlTCtKWFhHTUF2ZEFsNnRDNFBUeW45N09UQjVIckZNcDhqQ2NlYWpWUXlDSGpMeFYrVkpPZFhHVUFtcWFpalRvUk9PcWU4b3g2M1wvR08zeEdKdG1IbHpyV0ptb09ZVnVnV2hhXC81ZFU1WHQyN2RQdz09IiwibWFjIjoiM2Y5NmU3MDgxMzdmNzdjZGVmMDg2Yjg5ZWYwOTUyMzdhN2Y0MDA2NjA3ZjY4OTc3ZGZhYmMxZWU5ZDMyYjZlNSJ9
eyJpdiI6IkRjXC9OUmNHTFNmK3dGZGxYdUw2UVBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImF2WmsreUl0NHpqSnQ2SjFQandXZ3FlZVNETjNKdjcyditqYnhmTzVyYW9vWWFNQ0lsVTNtQWkwYmppelVxNUxqQTZJcXdWZmdZcTNqN0xZNlJPTDY3dzE3blwvZWFCMVhmcnJiUXlSTUxMM2NzUUF5Um1nb0c4TzROYUFGZTZCd3VveVZ2ZmJXZDh6SmkxVllnSnVSc29SQ3BLa2V0UXR1MUkwZEdiaEt4TGxzYkYyRXpOdnZJSWhISWxPN1VkbEVaWGNQWEQxYTRoM1N3b01VRXBGZ3NZVmF5d1wvYk5zZHdGejhVaWUzNXhOYmV3eXROM1FLa3o5Z01DNVF4eVpjZUFTM3BIcFdabEdWdU9BSUdqbFd0bjUrT1hPZExlZzE4OTArUHVKZXBWUDA9IiwibWFjIjoiNTJiNGQ5Y2EyZWNhYTEyMzc2MDA3N2VhNzJjNTM5ZTAwYzA3YmJiOTAyNjgyNzAyMDQxMWViZjRiZTAyYWFjNSJ9

Đến cuối tháng mười một, vẫn như cũ không có tin tức của Yến Vương. Lại có tin tức truyền đến dân gian, nói là Yến Vương điện hạ táng thân Lĩnh Nam, t.h.i t.h.ể bị dã thú cắn xé, ngay cả một mảnh y phục cũng không còn.

Ads
';
Advertisement