Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Áo cưới màu đỏ tươi, thêu hoa văn khéo léo phức tạp, trên đó thêu những mảng lớn hình chim phượng hoàng bằng chỉ đỏ và chỉ xanh lam, còn có chỉ tơ mảnh màu trắng thêu những đám mây lành. Trong hoa văn phượng hoàng xen lẫn những đường chỉ vàng, mà trong những đám mây lành lại xen lẫn chỉ bạc.

Lúc ở trong phòng không thấy rõ nhưng khi đặt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vạt áo và ống tay áo đều tỏa sáng rực rỡ, ngay cả cổ áo cũng được đính thêm những hạt trân châu, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể dời mắt. Cũng không biết xiêm y xinh đẹp như vậy rồi đến lúc mặc trên người Khương Đường sẽ như thế nào.

Bội Lan nhìn bộ áo cưới này mà chính mình cũng muốn lập gia đình.

Áo cưới này được thêu hơn nửa năm, là Bội Lan các nàng tranh thủ thời gian rảnh rỗi để thêu.

Bình thường mùa đông cũng ít việc, thường ngày cũng chỉ tập trung ở sương phòng nói chuyện phiếm mà thôi. Chẳng qua thêu áo cưới sẽ hao tâm tốn sức dễ bị tổn thương mắt, cũng bởi vì các nàng có quan hệ tốt với Khương Đường, hơn nữa thỉnh thoảng Khương Đường cũng tặng đồ tới đây nên các nàng mới cam tâm tình nguyện hỗ trợ như vậy.

Đồ vật làm xong đương nhiên không phải đưa đến Hầu phủ.

Khương Đường thường đi Cẩm Đường Cư, Hoài Hề cũng luôn đi tới đó, vậy nên đóng gói đồ ăn túi lớn túi nhỏ thuận đường mang tới luôn.

Đối với chuyện bọn nha hoàn thêu áo cưới cho Khương Đường, Lục Cẩm Dao chưa từng để trong lòng. Thứ nhất nàng xem như là người nhà mẹ đẻ của Khương Đường, áo cưới mũ phượng đều nên do người nhà mẹ đẻ chuẩn bị. Thứ hai, đây cũng là bọn nha hoàn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm nên nàng cũng mặc kệ.

Điều mà Lục Cẩm Dao lo lắng lại là một chuyện khác, Khương Đường thành thân thì nàng phải thêm trang, ngồi ở chỗ của trưởng bối, nhìn hai người bái đường.

Đây vốn là chuyện mà phụ mẫu song phương sẽ làm, nhưng Khương Đường trước đó đã bán mình cho Bình Dương Hầu phủ, đã sớm cùng Khương gia cắt đứt quan hệ rồi. Còn Cố Kiến Sơn lại rời khỏi Hầu phủ, nhất định Vĩnh Ninh Hầu và Trịnh thị sẽ không đến tham dự tiệc cưới của hai người.

Để được an toàn đến tối đa, Lục Cẩm Dao còn sai người đi tới huyện thành mà Khương gia đang sinh sống nhìn chằm chằm, tránh cho hai phụ mẫu bán nữ nhi này lại nảy sinh ý niệm khác trong đầu.

Cũng may, Khương gia cách Thịnh Kinh rất xa, lúc trước cũng đã nói rất rõ ràng nên hiện giờ cũng không biết tin tức bên này.

Người được sai đến tìm và nhìn chằm chằm Khương gia, viết thư báo cáo tất cả mọi chuyện gió thổi cỏ lay cho bên này, sau đó liền trở về.

Giải quyết xong chuyện của Khương gia, Lục Cẩm Dao lại đi cầu Trần thị.

Lục Cẩm Dao hy vọng Trần thị có thể đến tham dự tiệc cưới của Khương Đường. Có thêm nhiều trưởng bối, dù sao cũng tốt hơn một chút.

Ở bên ngoài, Lục Cẩm Dao luôn nói Khương Đường là muội muội của mình, nhưng nếu như Trần thị không đi, lời này tựa như là giả.

Chuyện cho tới bây giờ Trần thị cũng không còn lời nào để nói, chỉ nói Khương Đường là người có tâm cơ, bằng không làm sao có thể mê hoặc một công tử Hầu phủ mà ngay cả gia đình mình cũng không cần.

Bà ấy thậm chí còn cảm thấy may mắn, nếu Khương Đường mê hoặc Cố Kiến Châu, vậy Lục Cẩm Dao ở chỗ này chẳng phải là không thể an bình.

Trần thị nói: “Có phải ngươi bị ngốc không hả? Chuyện đã tới nước này rồi mà vẫn luôn giữ quan hệ tốt với nàng ta, phàm là người có tâm nhãn thì đã sớm cắt đứt lui tới rồi. Ngươi xem nàng ta đi, vừa nhìn đã biết tâm cơ thâm trầm, không chỉ mê hoặc công tử Hầu phủ mà còn mê hoặc ngươi đến trái phải gì cũng không rõ, không biết là dùng loại yêu thuật gì…”

Lục Cẩm Dao nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài: “Nương, xem lời ngài nói kìa, cái gì gọi là mê hoặc chứ? Khương Đường bình thường ở Yến Kỉ Đường làm việc, hoặc là đi chính viện. Còn Cố Kiến Sơn thường ở Tây Bắc, thỉnh thoảng trở về một lần, cho dù trở về cũng là đi quân doanh, căn bản không ở lâu trong nhà. Trước khi Khương Đường chuộc thân thì hai người cũng chỉ mới gặp mặt vài lần.”

“Hơn nữa, khi nàng ấy còn làm việc ở Yến Kỉ Đường luôn thành thật giữ đúng bổn phận, nếu muốn nói là “yêu thuật” thì cũng chỉ là nấu ăn ngon một chút, người hiểu chuyện một chút mà thôi.” Lục Cẩm Dao nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cẩm Đường Cư hiện giờ mỗi tháng đều có thể kiếm được gần một ngàn lượng bạc, nương, ngài cho rằng bạc này là do gió lớn thổi tới à?”

Trần thị nghẹn họng: “Vậy thì nàng ta cũng không phải là đơn giản!”

Lục Cẩm Dao nói: “Đơn giản hay không đơn giản ngài còn không rõ ràng à, Khương Đường chính là người mà ngài chọn cho nữ nhi đấy.”

Trần thị lại nghẹn họng: “Ta nói không lại ngươi!”

Lục Cẩm Dao biết nói chuyện với mẫu thân nàng là không thể một mực dựa theo suy nghĩ của mình được: “Sao lại nói không lại được chứ, ta thấy nương chỉ là không muốn nói mà thôi. Hơn nữa, nương chỉ biết một mà không biết hai. Tuy nói Ngũ đệ đã rời khỏi Hầu phủ, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay về. Huống hồ việc làm ăn này của ta cũng không thể tách khỏi nàng được, vậy nên đương nhiên phải giữ quan hệ thật tốt. Ta lớn như vậy rồi, còn không nhìn ra được là ai thật lòng ai giả dối nữa thì hóa ra bốn năm sống ở chỗ này vô ích rồi sao.”

Trần thị không phủ nhận Lục Cẩm Dao nói có đạo lý, nhưng mà...

Bà ấy vẫn sợ nuôi hổ gây họa, tuy nhiên, rốt cuộc là nữ nhi của mình đã ở chung trong một thời gian dài với Khương Đường. Lục Cẩm Dao cho đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có lẽ thật đúng như nàng nói, là quý nhân cũng nói không chừng.

Trần thị thầm nghĩ, còn có Cẩm Đường Cư. Lúc đó Khương Đường là nha hoàn, cái nên nhận thì không cần hàm hồ, dùng công thức không trả tiền cũng được. Nhưng sau khi chuộc thân rồi vẫn còn nguyện ý làm điểm tâm cho Cẩm Đường Cư, không tự mình mở cửa hàng khác, cũng có thể nói rõ cách làm người của nàng là như thế nào.

Mắt thấy nàng sắp gả cho Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở trong triều là võ tướng tam phẩm. Hắn còn chưa đến hai mươi, thỉnh phong cáo mệnh cho Khương Đường chỉ là chuyện sớm muộn, cứ như vậy thân phận cũng không tính là quá kém.

Trần thị không còn cố chấp với chuyện của Khương Đường nữa. Bà ấy đến thăm ngoại tôn tử. Chiêu ca nhi đã hai tuổi, sinh ra giống như một cục tuyết, giọng gọi ngoại tổ mẫu giống như thêm mật đường, Trần thị một ngày không gặp liền nhớ đến lợi hại.

Tuy rằng bà ấy cũng có tôn nhi, nhưng hài tử của Lục Cẩm Dao thông minh đáng yêu khiến người ta thích, đây cũng là chuyện không có biện pháp.

Nghĩ về đứa ngoại tôn tử bình an khỏe mạnh và nữ nhi xinh đẹp hòa thuận của mình, Trần thị cũng buông ra nói: “Ngày Khương Đường thành thân, ta sẽ đi một chuyến, chẳng qua là nể mặt ngươi thôi.”

Lục Cẩm Dao nói: “Đa tạ mẫu thân.”

Lục Cẩm Dao cảm thấy Trần thị làm người toàn phúc là tốt nhất. Tuy nói có đôi khi mẫu thân nàng nói chuyện không dễ nghe, nhưng nhi nữ song toàn, con cháu đầy đàn, cũng rất mỹ mãn.

Trường Ninh Hầu phu nhân tất nhiên sẽ là thân thích của Cố Kiến Sơn bên kia. Còn Khương Đường bên này, nàng ngồi chủ vị cũng có thể miễn cưỡng nói được. Để mẫu thân nàng tới đây, cũng là để lễ nghi được chu toàn.

Tân khách đến dự tiệc mừng ngày đó, còn có đầu bếp phụ trách tiệc mừng cũng phải bàn bạc xong. Mấy chuyện này Lục Cẩm Dao cũng không có gì cần lo lắng cả, nàng tận mắt nhìn thấy Khương Đường từ chỗ cái gì cũng không hiểu đến chỗ cái gì cũng biết, những chuyện này Khương Đường có thể sắp xếp tốt.

Mắt thấy Khương Đường sắp lập gia đình, trong lòng Lục Cẩm Dao còn rất luyến tiếc.

Sau khi tiễn Trần thị đi, Lục Cẩm Dao cùng Chiêu ca nhi chơi một lúc: “Đường di của ngươi sắp thành thẩm thẩm của ngươi rồi, ngươi còn nhớ Đường di không?”

“Đường di!”

Chiêu ca nhi hiện giờ đã biết nói chuyện, lúc bước đi vẫn còn chập chững, chỉ có lúc vịn đồ vật mới có thể đi vài bước. Lục Cẩm Dao đã quên mất những nỗi khó khăn vất vả khi mang thai cũng như cảm giác đau đớn khi sinh con, nhìn thấy hài tử trong lòng tràn đầy cảm giác vui mừng.

Chiêu ca nhi biết Đường di, cũng biết Ngũ thúc thúc, Lục Cẩm Dao xoa đầu cậu bé: “Mẫu thân phải đến chỗ tổ mẫu ngươi một chuyến, chờ mẫu thân trở về.”

Đến chính viện, Lộ Trúc đi theo tới đây liền cùng nha hoàn trong phòng ra ngoài cửa canh giữ.

Trịnh thị vẫy vẫy tay với Lục Cẩm Dao: “Mau nhìn xem mấy bộ xiêm y nhỏ ta mới làm, xem thử Chiêu ca nhi mặc có thích hợp không.”

eyJpdiI6ImpsTk9qWENVd1JHaDdEVzRObUVEU3c9PSIsInZhbHVlIjoiczY0M295WXpRT3o2bTlyZnNYdGY3clwvWFdGMVlOZUVaaWNiRGd0VmV4Vllla0FpRDAyY2lCTmp6TUhjUEJpR0xtUmVNbnZBQmxGM29NUHZHSlNoRU52K1hPY3ZhZlRHSnVwUGs0cHlIaHVZYW40ZHlaS0JPdkFRVUpkSjNxQVliZzBmdXNNaFh4ajAxbzNnSXVGNGRNMllNTUhoTjhqNTdyUWZlT0J1blRQRVlIc2wwZkVxbTZMK0ljZGxTXC9tMkwrMTMxRVRERzg4MXpXUXV5eW5wcmdKYXJyS3ZTa2tUUWtHME9USzBnejI3SHM0QytVZEhrNFBBdVwvR0pyZ08wbVhXVTFNdGhnNnZPREg5K1N0ZkRWSzJ6K0llVHVKd1hjOXhsemh5V2xCaXZ1SzA2T0hQNEhqMG9NSDV6emxJR21sRlkzOFBPNnMzXC9zMkRzQXRTeHY2SkNHeSs3K0k0Q0lPYzY3NkJ6Mk5kakRMZnllSGZudHBZSHFcL20xOFIzeHI4YkFlRDRaS0FaYVJpWnIxODNNT0Voa0ZHemtMelJ2b043dzlWQWxEM252Kyt4M1RIQlhGdExqYitBZDBKNjFIb1lHczlmaElVVlE5V0Njczl1RFRKVWs0TThEUTdpR1d0bldZYW1zUUZUM2J1MFdNYVFpTzMwNXRPdXRqbDFTdHhkcmg5N1AwTGNQNnA0UVNaS2tmb2tZRXBZbXNzOVJ5Qnk1UzNoMDMydTQ9IiwibWFjIjoiNmFmZDFmNjViYjc1OGQ0OTFlNGQ0MWMxYzZkZDM2NTMzM2UwMDRmZWFkMmM3YzcxY2I5ODI1ZjZhMGYzZmMzZCJ9
eyJpdiI6InNnbmx5N3o5M3NqcmRydlpwcGczaWc9PSIsInZhbHVlIjoick5DaUVRZlpGUkZxc0JVbkVtNXAyVUo5Wksrc3BJWTliaGptXC9xWURaY0FIcEMwZXFRaXp1dWp2dDhEeFYzV0h4M0tMTTBpR200THFLcFFjeUpJVUlLWXU5NEZqQ2o1TFk1SGQrTnM0WHgwbTBuQlY4ZitcL0FxRXNCbUFJbzhQaTdSUU1tWkxmQnBSendtNkZLXC9rXC9lV1I2dGVFbUp3VThWSTdjdzlFRTFCTDNQaEZnbGhxZm4wNVwvOEFyQitcL3BBXC9YNHlIdzZpWnVXWFRFTDltZWRlUW1XZG1DeThKM3NSVmpKUlFFWUFWVlVjbk92eDJPOWdBYk43Zmc0Qk9oK3BkU1BPMmE1bnBBVUZSdlF5all6bjV4dVUwK1pFV2RFTzN3SjZnakJIRU9wZGg1ZDlnMTdLNjFsWmpOSzh0MFg4eWlMamVLXC9tUEorTVBwTnBXWm0xUXgxT2JGVlFlZ0UxMGorTHYxYmZObGlqSXRVMm9EdDJBMWVVYVwvcGRSelNROVk4STkwUjhtcmhaaWhYT09lUHZlUW52WENOSlF6WnhPK3J0WDREdUhpbGFGTWJlWWVGYzFHQUdjOXptOEF2Z1M3eGpWaWVnbGJ0VEg2UUJSQWhSY01sSytSMEVqYlZ0blF4dlUrQnA2ckZMRkNzTVREXC9vVUx5UDdLemNEemtEbWVMWTdRT0s4ZEhkajJEYkMyTW83YWthWTVMOGNQMXpkMXFra2xYbEM1Mm5OVURmZGpPdFJuQW5DYUNIZlF5Um1uRWFlb2Jiak5JZXdvaVlIY0JZSHoyK3BNMHkxNUdPY3k0SkloMkxVamdCQWhxVVNYdHRycVdveVdTSDdxaEF3cjZsT1dzT3g3U1I1K05hWHhJNzNSRFpEWlFJK3V3WTVndlRLSlIzalFMRGtQaDBZdnFRVklRODJibExabytmYzJwYVRmQ1VZU0xxODM2N0tBOUkzSXV1bWNLXC9UeWY4MHN1eDAraFwvYnNFQ0grWldUTEhoc3J6WG5NWHU4WVhYcUpwM2phdGsxTExzUGk0QVNLRmlZS2pHcGFsVTJrTXI2YUZibVIxS2dYUnJkT2ltakdBaDlpaWRcL0tPY3ExUUo5Szd1U3hmWTBjOXBKS1RmQzJwWml5cE9yQmhKVnZMXC9UQVZDMUIzQkhMRmVXUVE3aTloWUIwTm9GK293ZWdWVzNMY2FJUDZQNnVHUUFjRVo4MVpjVmFLamhGMk5FZUo5K0FpWlk3VllpbSs0d1wvYWhDdWE1azhQSDB5dmsrU2FGRzVuYXhaZ3ZQWkduNmNRa25sclhVbDZIbW9TQ3drMTc4MmFuXC92R0FXc3FldWxtZ1g1TVArWkNNalIrZ3pTUEN3d2lYbnl1Nm4yRGU4V21lRVNpR044MjNDb3A3eHZ4R0UxRDdYcmFPRDlDc1NWNms4K0NNQ2hNdjBZODQ0TFFJK0JjWWd5a1JKcHM0SDVjOGpWMHBtcFdjS3pzdFJMY0p3cm9MSVwvZ1dETXdjeXZWMWJqOEpKN3BralNPVzFHc2hia2ZMR1wvQmhFYWFlajZUMU5pdmtpMHZxdjh6QVBaK2FpWmt4bitvSTlOZmV5YWhTRDMzVnROUDJuUWVBT1UxRmdpSWxQQ3lvWUhDNlNsRGNJZkF6RWRGR0VRdEwrc0c4SnVVTW1EWE9IMlJqd1dncFwvU2JGSHN4WTBHTVZsUXV4UzRlZnpnWFl3Rk54aitKck5XalMxenRMWGR2YnZwTTZadmdqUVVCN05Qa0RRQ3JDQytFb3V4NWlUMlNvekg5eCIsIm1hYyI6IjM0NTQ3MmI2OGJhY2EwOTUyY2E5ZmVjZTJhODRlZDJmOWQ0YzkyMGNkZDg4OGQwNjJlYzExZGM0MmU1YTg5OWUifQ==

Mà cách Lục Cẩm Dao làm việc đều khiến Trịnh thị vừa lòng, quản lý mọi việc trong nhà rất tốt, một giọt nước cũng không lọt. Còn hỗ trợ mang đồ cho Khương Đường, ít quan tâm đến chuyện nhà mẹ đẻ, so sánh hai bên, liền biết ai càng hợp tâm ý hơn.

Ads
';
Advertisement