Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Quân doanh có rất nhiều người đã thành thân, nói chuyện vừa thô tục vừa hài hước, Cố Kiến Sơn nghe mấy chuyện bậy bạ này còn nhiều hơn nội dung mười quyển sách nhỏ, chỉ là ở trước mặt Khương Đường, hắn không tiện biểu hiện ra ngoài thôi.

Cứ xem như chẳng biết gì đi.

Khương Đường hỏi Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt là cái gì, Cố Kiến Sơn lắc đầu nói không biết, hắn chưa từng nhìn thấy: “Mẫu thân cho nàng, tất nhiên phải để nàng tự mở quà chứ.”

Khương Đường đặt tay lên phong thư, lại do dự. Trước khi đính hôn với Cố Kiến Sơn, nàng đã nghĩ mình rất có lỗi với Cố gia, đối với một người làm mẫu thân mà nói, thân nhi tử vì một người khác mà rời bỏ gia đình hắn đã sống mấy chục năm qua, sự khó chịu trong lòng bà không gì có thể so sánh được.

Trịnh thị vì Cố Kiến Sơn mà trở bệnh nặng.

Sau đó bà còn nhờ Lục Cẩm Dao đưa quà năm mới tới đây, một là phần nhân tình lúc trước nàng từng chăm sóc bà lúc còn ở Hầu phủ, hai là vì Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh, bà có thể săn sóc nàng được bao nhiêu thì săn sóc.

Hiện giờ Trịnh thị có thể thừa nhận người tức phụ là nàng, về sau Cố Kiến Sơn không cần phải khó xử nữa.

Cố Kiến Sơn không muốn nàng phải chịu tủi thân, Khương Đường cũng không muốn Cố Kiến Sơn trở thành chiếc bánh kẹp, bị cả hai bên làm khó xử.

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn mỉm cười: “Vậy để ta mở ra.”

Cố Kiến Sơn: “Mở đi, chỉ có nàng có quà gặp mặt, ta lại không có, xem ra mẫu thân thương nàng nhiều hơn ta.”

Tuy đây chỉ là lời nói đùa nhưng cũng khiến Khương Đường cảm thấy vui vẻ. Nàng mở phong thư ra, bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộm.

Một xấp ngân phiếu, mỗi tờ trị giá một trăm lượng, nàng đếm một hồi, đếm được tổng cộng năm mươi tờ.

Năm ngàn lượng bạc chính là lễ gặp mặt của Trịnh thị, Khương Đường cảm thấy quá nhiều, nàng không thể nhận nhiều bạc như vậy được: “Cái này quá quý trọng rồi…”

Không đợi nàng nói xong, Cố Kiến Sơn đã nói: “Mẫu thân cho nàng, nàng cứ nhận đi.”

Sợ Khương Đường không yên tâm, Cố Kiến Sơn lại nói: “Mẫu thân cho các tẩu tử cũng khoảng bao nhiêu đây.”

Cố Kiến Sơn cảm thấy bản thân hắn chẳng cần gì cả, nhưng hắn hy vọng mẫu thân có thể công nhận Khương Đường. Lúc Cố Kiến Phong thành thân hắn vẫn còn nhỏ, đã sớm không nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng lúc Cố Kiến Châu thành thân, sáng sớm ngày tiếp theo sẽ đi kính trà, lễ gặp mặt khi đó là hai thôn trang và một gian cửa hàng.

Sao hắn lại biết à, là bởi vì Cố Kiến Sơn mãi chẳng chịu thành thân nên Trịnh thị đã làm chủ giao lại thôn trang và cửa hàng cho hắn, nhưng sau khi hắn rời khỏi Hầu phủ, bà để thu lại khế đất, bây giờ lại gửi cho Khương Đường năm ngàn lượng bạc.

Cố Kiến Sơn không cần mấy thứ này, nhưng nếu đã cho Khương Đường, nhận lấy cũng chẳng sao.

Khương Đường cũng gật đầu: “Mẫu thân bên đó chắc là sợ chúng ta không có bạc, sau khi thành thân phải tiêu dùng nhiều thứ, nhưng ta cũng kiếm được rất nhiều bạc, chắc chắn có thể có cuộc sống ổn định…”

Cố Kiến Sơn đã biết còn cố hỏi: “Tại sao sau khi thành thân lại phải tiêu dùng tốn kém?”

Khương Đường nói: “Hai người thì ăn nhiều hơn, hơn nữa chờ tới lúc có hài…”

Khương Đường nhanh chóng ngậm miệng lại, còn chưa thành thân đâu, hài tử cái gì chứ.

Cố Kiến Sơn cúi đầu cười cười, vẻ mặt dịu dàng: “Ta sẽ không để một mình nàng ra ngoài kiếm bạc đâu.”

Lo toan sinh kế trong gia đình là chuyện của nam nhân, bạc Khương Đường kiếm được là bạc của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, nhưng Cố Kiến Sơn không thể yên tâm thoải mái tiêu pha bạc mà Khương Đường kiếm được.

Khương Đường khụ một tiếng: “Cái gì mà kiếm bạc với không kiếm bạc, nhưng mà lần này sau khi chàng trở về, hãy mua một căn nhà nhỏ ở Liêu Thành đi.”

Liêu Thành nằm ở Tây Bắc, Khương Đường cũng chưa nói là mua làm gì, nhưng nhà cửa thì còn có công dụng gì chứ, chỉ có thể dùng để ở thôi. Cố Kiến Sơn đã rõ ý tứ của Khương Đường là, ngày sau nếu có cơ hội, nàng nguyện ý cùng hắn đến Tây Bắc.

Trong lòng Cố Kiến Sơn chua xót một hồi: “Được.”

Khương Đường: “Không cần mua quá lớn, nghe nói bên kia rất lạnh, chàng có biết giường đất là cái gì không, nhớ làm giường đất đó, lúc chàng đi thì qua chỗ ta lấy bạc.”

Tuy rằng hai người chưa thành thân nhưng hắn đã đưa bạc cho nàng giữ. Trên người Cố Kiến Sơn chẳng có bao nhiêu bạc, hắn không uống rượu, không bài bạc, không tiêu xài gì khác, cũng chỉ mua cho nàng mấy thứ quà vặt trên đường tới đây thôi.

Cố Kiến Sơn nắm lấy tay Khương Đường tay: “Ta nhớ rồi.”

Hai người ngồi cách nhau khá gần, Khương Đường muốn rút tay về nhưng lại không thể động đậy.

Kể từ sau cái đêm nàng hôn Cố Kiến Sơn một lần, hắn hình như đã hiểu sai cái gì đó, cho rằng lúc hai người ở cùng một chỗ đều có thể làm như vậy, Khương Đường cũng không chán ghét loại cảm giác này, thế nên Cố Kiến Sơn lại được một tấc muốn tiến thêm một thước.

Sẽ thò đầu qua hôn lên mặt nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, từ đôi mắt đến chóp mũi, sau đó là gương mặt, cuối cùng mới là khóe môi, một khi nàng có động tác đáp lại thì đừng mơ cái hôn môi này sẽ dừng ngay.

Ánh mắt Cố Kiến Sơn trở nên nặng nề, đôi mắt như chứa một cơn lốc xoáy muốn hút người ta vào bên trong.

Ngay sau đó lại là một nụ hôn, mà người ở nơi này gọi đó là tiếp xúc da thịt.

Khương Đường có thể nghe thấy hơi thở dồn dập nóng rực của Cố Kiến Sơn, chờ nàng duỗi tay đẩy đẩy, Cố Kiến Sơn mới dừng lại bắt lấy tay nàng.

Lúc đó, hắn lại nghĩ tới mấy thứ trong quyển sách, hắn nhìn Khương Đường một hồi lâu rồi nói: “Nàng… Chờ ngày mai ta lại đến.”

Lại thêm mấy ngày hai người không được gặp nhau.

Ba ngày trước khi thành thân đôi tân nhân không được gặp mặt nhau, cũng không biết là quy củ có từ đời nào, nhưng đối với Cố Kiến Sơn mà nói, chuyện này chẳng khác gì một loại dày vò.

Khương Đường vỗ mặt, không biết đôi môi của mình đã ửng đỏ hơn một chút, nói: “Chàng cũng không cần phải chạy qua đây hoài đâu, công sự quan trọng, Hầu phủ bên đó, nếu có về thì về thường xuyên một chút.”

Cố Kiến Sơn: “Được.”

Khương Đường nói: “Vậy chàng đi đi.”

Cố Kiến Sơn lại khom lưng hôn lên khóe môi của Khương Đường: “Ngày mai ta lại qua đây.”

Hắn chỉnh trang lại chiếc áo choàng rồi mới ra cửa. Hàng xóm hai bên thấy nhiều lần rồi nên cũng chẳng nói gì, cũng đã sắp thành thân rồi, hơn nữa Cố Kiến Sơn lại thường đến Tây Bắc, nửa năm mới trở về một lần, ra cửa nắm tay đi dạo đều là chuyện hết sức bình thường.

Qua đây cũng chỉ để ăn một bữa cơm mà thôi, cũng là chuyện thường.

Khương Đường đã mấy ngày không được rảnh rỗi, nàng phải bận rộn tiếp đãi khách nhân, xung quanh có mấy người Lưu đại tẩu thỉnh thoảng sẽ đưa qua mấy thứ bọn họ tự làm, Lưu đại tẩu còn hỏi thăm sau khi Khương Đường dọn đi thì tòa nhà này sẽ xử lý thế nào, cho thuê hay là bán đi.

Sau này Khương Đường chắc chắn sẽ không ở căn nhà này nữa, đã ở đây một năm rưỡi, ngoại trừ một vài hàng xóm cá biệt không thể ở chung, những người còn lại đều là người hiền lành.

Khương Đường không tính bán, tòa nhà này cũng xem như là của hồi môn của nàng, tuy rằng hơi nhỏ nhưng nếu sau này nàng và Cố Kiến Sơn cãi nhau, ít ra nàng cũng có một nơi để về.

Khương Đường bây giờ thật sự rất thích Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở đây chính là một niềm vui ngoài mong đợi, nhưng nàng cũng không thích đến mức quên đi chính bản thân mình. Có lẽ nàng sẽ không cho thuê tòa nhà này, cách một khoảng thời gian cho người tới quét tước dọn dẹp là được, có lẽ sau này Thịnh Kinh sẽ càng ngày càng phồn hoa, giá nhà cũng sẽ như thuyền lên theo con nước.

Lưu đại tẩu cảm thấy như vậy cũng đúng, nàng ấy cũng thật lòng mừng cho Khương Đường, cũng cảm thấy có thể cùng làm hàng xóm với Khương Đường trong một năm rưỡi này chính là phúc khí của nàng ấy. Cuộc sống của gia đình nàng ấy ngày càng tốt lên, tất cả đều nhờ có Khương Đường, Lưu đại tẩu không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ nói đơn giản: “Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, ngươi cũng đừng khách sáo với đại tẩu.”

Khương Đường nói: “Sao ta lại khách khí với tẩu tử chứ, nếu tẩu tử có chuyện cần thì cũng đừng xem ta là người ngoài.”

Lưu đại tẩu cười nói: “Đâu phải ngươi không biết ta là người như thế nào.”

Mắt thấy Khương Đường sắp phải thành thân, một hai năm nữa Đại Lang cũng nên cưới thê tử, Lưu đại tẩu cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, sau này Khương Đường chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

eyJpdiI6Ino4K3dNczlQMjJqd2RJaVl6b2c3U2c9PSIsInZhbHVlIjoiNUU3RitQVXhxa2Fxamlsa0lhSjJMcVRyQXRKNlRYbVRndzkxNnQ4VERGbkM4cnpIWHNsdzZxSmdcL244R2I5b0RxQm9DZEoyZWt6NVJnbG5yV1hZZXpiRUg3YnZBY1RhMzRBZTI5XC9GbUNVMGRUVTVCTkVjNVVVQXp6TWhQWnNcL25BZjcyMkZMSHFSNUUxbGdxUGNranRXcmlFcXVhOFZBd2tVK2tqckZuVXJpZ1laODM2cVVqUVRUUER1Qm1ueEt4R1BrRkIxZUFKZ0tDK1NQZlZoQ0VTVmFBSU8xSnJiODFTNjFwanY5ZjVMTk1GYTZINTkrcms4ZFdoaXoySDdJVzFVbktWMDZQV1dRMktXcDhcL0Mxdjl1VXlkdkxRSUM0QWNuVDllenppdWZqXC9DaVFVbWdaWWh6TlprVktvZ3M2alg4T1NWeFdCYVdvMmZOMjVvb0szN3hwQ2tSODFHS244MWhlZEJcLzE2cHF5SHBvXC9iXC9iZFVkT3B3QjdYb3cwY0ZnUVlOQmFuSGFYYk9QUHFUXC9hT2traXlXTWRkdEh6aUtkbU5NQ3ZjN1ZDOHZCM25sUlNUVkphNXJ0S1wvaWgwOGRvanY3V2F1bFZnZzhKN3RYcU1uZ0ltamR5dTB2RjNuUVRFN2NIXC9Uek9jMUlMMTJ6a0h3ektkeXRtelY3N1NtMWpNeHZ0SndSZEpSdjhxV2JtN1kxTEF6ZHNJRTU4Qkt6anNsZHhDSk9pdTU5SFlTcG5ZTmEwZkR3TlF4VHpockpONnZma3pkRzZBdmdEY1NaVlMzZmNsM1Y2MHNNbzdyNWVLZzloWnBCZjVReWhLUitad0NaRWhtaFNONUZUeExtVmpBbmx1VjNnTTNFUjZNcWNwVHdWWUxLditBN3ZsXC92NHhjUVRQS2MzcFdMNjMzVnJ1ZG1FK21ZOE1Jek9QR1A4NGxTWGlVb2RrWHFBNFwvMWVwU1BNdz09IiwibWFjIjoiZDBmMWY0MjU3NTdkMmVjMjY1NzQ3NmNlOTM1MmMwOWUzZjVlNGM0NjU0NTdiZTE3OTE1ZTk2NjVmNmYzYjkyMiJ9
eyJpdiI6InppQ0wra2VqYkdwWCsrd2hiRnFGUkE9PSIsInZhbHVlIjoidWdPZjFpMDB1bU9BZ2RRNEE0WEpqZCsyMGJqVnBIV1R0dHpQdUxpcUNwNkpWd1lUVENYK3VUckNMbitiTWQxeGU3a3V0RjE1OXBRVVFOMWoxR3BycllOVmlhMDREek84b3ZrSUY5Z0NaSUpITVwva1VUVnYzU1dLVSsrcXFYbmVyTzY0bTN2MklNbW00R1luM0t1WDJhT1ZIVFFETnB6V2VTazdXR01SZ3M5eElYMWVkMllJQ0J3XC9qNGNvTmZqVTlMa0NER1crZUh6eXpZbzc5TGErQ1Jnd0VsNFZTdUF5OWRSSTQ5Vk5pV3g5TkZPRWEwc1ppM3h2SkpaVFdCbzhYcHppUEU0U3dib0t4dGcxZG5ONmRNTk1UQ0tBQlMrTVdRd1FTaTgwSFE0aWo1QStRODZWRGxraVhcL3JiOEMzVVBKWlRiXC95ZGRaRExmZEFhODlscWRwQ1loU0VMNWJyenJmWVlqbTR2VDM5Nm96VlRTcUZPTnhwaXUzbCtWWFJOSDJxbk9WeUhmenhzeE91aWFIblM5KzRIMGUwbHppeVwvbjNMdWlvKzVkVGt2cU1cLzZ4WVZUSlViU0s1MnFkd01DR2diMXZvSlFyNTQybVNhRVRjYk43UzhVVWErbGwxVERNTHEzU1A2RnFTT0JqZ3hsWFJQd2RzNXpTeUhhUVJpZHpPSnpuMkVzRFhNNGdmemU5cXhRYjJ5YzB6cFBVWjNhT0tjXC96ZTZLVVZCSEJlYkl0Z2dPQmVhWWMrQlVoenBMRVBMdkI2Z252eU1LbU5KY0lhbkprU0FNbzg2S05ZRHdvTjBKNlBZdWxpZURpbnc3QVQxXC9GbFZLa2V4WVc4RGprcmpNR1U3MW1BZEhQaXdiZENyUGlNNzdQNklxZ1FcL21scVA5RDRLVHZwZTk1N0JYeGJDZkJpMHZxNUJ4Rk5PeHFCN0c4Zm54cW14bVZudXdMd3k2cFp0Z2V5cjQ4Rmg4SUtVRFJVS3VuQnhNS091QjVTRUZGeHJGSDBPaDR4SDFBIiwibWFjIjoiZmI4ZDIxZjc2ZDQ0M2FlODZjMzY1YzZhOGFkMGRmZTEwMTkyMDJmOTQwOTk2YTM5MDYxMGYzMjkzZjE3MDQ0ZSJ9

Mãi cho đến lúc giao bạc mỗi tháng Khương Đường mới gặp được nương tử Hứa gia Vương thị, vóc người Vương thị nhỏ gầy, ăn mặc vẫn như trước kia, nhưng Khương Đường thấy ba nữ nhi của nàng ấy đã khá hơn trước rất nhiều.

Ads
';
Advertisement