Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Trong lòng Triệu Diệu cảm thấy nực cười, không phải là ghen tức hai người phụ tử tình thâm là là ghen tức với việc Triệu Chân được coi trọng. Triệu Chân rốt cuộc có chỗ nào giỏi giang, còn cho hẳn ba tháng để dưỡng thương. Triệu Diệu nhớ rõ cái ngày hắn ta lên núi tế trời, phụ hoàng tốt của hắn cho người chuẩn bị một cái đầu heo xấu xí.

Thứ gì cũng cho Triệu Chân, ngày sau còn cho thứ gì nữa, hoàng vị sao.

Triệu Diệu vẫn luôn chờ đợi, đợi An Khánh đế cam tâm tình nguyện truyền ngôi vị cho hắn, nhưng lại đợi được tin Triệu Chân bình an quay về, vậy thì những triều thần ủng hộ hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Đây là ở bên ngoài nên Triệu Diệu có thể kìm nén lửa giận, hắn ta nghiến chặt răng, thậm chí còn phát ra tiếng chói tai, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Chân.

Tay Triệu Diệu cũng siết chặt, hắn thậm chí có thể hiểu được ý trong lời điều tra chuyện của Lĩnh Nam, là tra xét tri thủ Lĩnh Nam ư, không phải, là điều tra hắn ta.

Nếu tra ra kết quả gì thì hắn có thể sống tốt được không, đến khi Triệu Chân kế vị, liệu hắn có buông tha cho mình hay không?

Triệu Diệu còn từng nghĩ rằng, nếu Triệu Chân đứt tay gãy chân thì hắn ta còn có thể dung chứa được. Nhưng Triệu Chân lại yên ổn quay về, đến khi hắn ngồi lên cái vị trí kia thì liệu có tha cho người huynh trưởng đã từng làm hại hắn không?

Lại nhìn thái độ thảnh thơi của hắn hôm nay, hai người đã định sẵn không c.h.ế.t không thôi rồi.

Triệu Diêu không hề sợ, mà lại hơi hối hận, hơi hối hận vì không làm dứt khoát một chút, trực tiếp nhổ cỏ tận gốc luôn.

Còn đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc về sau, hắn ta thấy là lửa thảo nguyên chẳng rụi được cỏ, gió nổi rồi lại mọc lên thôi.

Tai hại để lại ngàn năm.

Triệu Diệu cũng suy ngẫm, nơi cao như thế, sao Triệu Chân có thể không ngã c.h.ế.t chứ. Hắn ta tự biết nghĩ những thứ này cũng vô dụng, nên sau khi về vương phủ đã lập tức triệu kiến môn hạ, tính kế cho sớm.

Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Triệu Diệu cũng không muốn dùng đến cách cùng tận này, hắn ta đã có gia đình, đằng sau còn có các đại thần đi theo hắn ta, nếu như thật sự có chuyện thì thật sự chẳng còn gì cả.

Triệu Diệu phải đợi sau khi Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc đã, hiện giờ vẫn không thể có bất kỳ hành động nào.

Triệu Diệu hỏi: “Lúc nào Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc?”

Có võ tướng đáp: “Nói là sớm ngày mai.”

Cơ hội này cũng khéo quá, Triệu Chân vừa quay về là Cố Kiến Sơn đi luôn, có lẽ lại là một cái bẫy.

Triệu Diệu chắp tay ra sau đi qua đi lại trong phòng, sau khi dừng lại thì xoa ấn đường: “Cứ chờ đi, dõi theo Cố Kiến Sơn, đợi khi hắn thật sự quay về Tây Bắc rồi nói.”

Người nắm giữ binh quyền trong tay có thể điều binh khiển tướng, hiện giờ quân đội của Kinh Bắc có ba vạn đại quân, chỉ cần sử dụng thỏa đáng thì không sợ không nên chuyện. Triệu Diệu đã ngã một cú ở Cố gia, có tên vô dụng Cố Kiến Phong cũng không móc nối được Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Châu: “Bên Lĩnh Nam xử lý sạch sẽ một tí.”

Kẻ dưới đáp vâng.

Chẳng ai ngờ được rằng lúc này Yến vương sẽ quay về, Vĩnh Ninh Hầu cảm thán trong lòng, con người phải tin vào số mệnh, đại nạn không c.h.ế.t thì nói không chừng Yến vương điện hạ chính là số trời đã định.

Chỉ có điều dù đến lúc này rồi phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng không dám theo phe theo phái.

Yến vương và An Khánh đế là cha con ruột thịt, lúc chưa phong tước thì Vĩnh Ninh hầu vẫn chỉ phục dịch Hoàng thượng, khi ấy An Khánh đế vẫn là hoàng tử, sau khi ông ấy đăng cơ Vĩnh Ninh hầu mới được trọng dụng.

Để mặc Cố Kiến Sơn lại đi lối mòn của ông, có điều con đường này là con đường ổn thỏa nhất.

Sau khi Vĩnh Ninh hầu quay về thì nói với Trịnh thị chuyện này, rồi lại hỏi Trịnh thị Cố Tương Quân đã đến Nhữ Lâm hay chưa.

Trịnh thị lắc đầu: “Còn chưa có tin, nhưng hẳn là đã đến rồi.”

Người đưa tin chậm hơn đôi chút, người phái đi theo cùng khá nhiều nên rất ổn.

Vĩnh Ninh hầu nói: “Đưa Tương Quân quay về là chuyện tốt, khoảng thời gian này ít ra khỏi nhà thôi, việc trong nhà vất vả cho bà rồi.”

Chuyện trong nhà là Lục Cẩm Dao lo liệu, Trịnh thị thở than Vĩnh Ninh hầu thật sự không không để tâm đến chuyện trong nhà, thậm chí ông còn chẳng biết tiền lương tháng của đám nha hoàn là bao nhiêu, đối với ông mà nói thì chuyện trong phủ là chuyện của bà, chỉ cần không gây phiền phức cho ông là được, những việc còn lại thì nhắm mắt làm ngơ.

Trịnh thị cũng không đính chính với ông rằng người khổ cực là Lục Cẩm Dao chứ không phải bà, bà gật đầu đáp: “Hầu gia ở bên ngoài cũng cẩn thận.”

Chỉ cần hơi mẫn cảm đối với chuyện trong triều là đều biết, Triệu Chân quay về thì e là trữ quân sắp định rồi.

Chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Cố Kiến Phong thở dài, chút hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng tan vỡ rồi, sau khi về nhà hắn kể chuyện này cho Hàn thị nghe.

Dạo gần đây Hàn thị gầy đi không ít, nàng ta ăn không trôi, gầy tới nỗi hơi hốc hác, trên mặt không có tí thịt nào, xương gò má nhô lên cực kỳ cao, dù ánh mắt vô hồn nhưng thoạt trông thì lại không còn cảm thấy con người này quá quắt nữa.

Cố Kiến Phong nói: “Đợi đến khi kết cục đã định, ta và nàng nhận tội, có thể bớt liên lụy đến hầu phủ bao nhiêu thì bớt liên lụy bấy nhiêu. Bên nhà mẹ nàng ta hết cách, thật sự là bất lực.”

So với Cố Kiến Phong thì Hàn Văn Bách mới là người thật sự lên thuyền của Tần vương, vạch kế bày mưu lôi kéo triều thần, nếu như Tần vương xảy ra chuyện thì người đứng mũi chịu sào chính là Hàn Văn Bách, hiện giờ người bị điều tra là tri thủ của Lĩnh Nam, còn đằng sau thì không nói được là ai.

Hàn gia sẽ có kết cục gì, là xử c.h.ế.t hay là lưu đày, Cố Kiến Phong cũng không nói được. Hàn thị là nữ đã xuất giá, có thể tránh được nạn này chỉ có thể trợn mắt nhìn trong nhà xảy ra chuyện.

Nếu như hầu phủ bình an vô sự thì hắn có thể giúp đỡ được một hai, nhưng tự thân Cố Kiến Phong còn khó giữ, sao có thể lại cầu xin Vĩnh Ninh Hầu lo toan cho cả nhà vợ liên lụy đến hắn được.

Vẻ mặt Hàn thị sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Vậy thì không cần lo, là ta có lỗi với chàng…”

Cố Kiến Phong vỗ tay Hnà thị, Hàn thị cứ luôn nói xin lỗi, nhưng đều đã làm cả rồi, lại có thể làm sao được nữa, hắn nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta đến thư phòng.”

Hạ tuần tháng hai, các viện có lẽ đều thay sang xiêm y mùa xuân, còn Hàn thị nằm trong phòng đã hơn bốn tháng rồi, cũng không biết khi sinh thời còn có thể trông thấy bên ngoài hay không.

Nàng ta cảm thấy mình đã sai rồi, khi ấy lúc phụ thân nói với nàng ta chuyện này thì nên khuyên bảo, ngăn cản phụ thân đừng liều lĩnh. Nếu là Lục Cẩm Dao, chắc chắn sẽ khuyên nhỉ, khóe miệng nàng ta kéo lên một nụ cười khổ, bây giờ nàng ta còn sống nhưng sống như đang chờ chết.

Nàng ta không giúp nổi nhà mẹ đẻ, cũng không giúp nổi Cố Kiến Phong.

Yến vương mất tích rồi lại quay về, chuyện này Khương Đường nghe được từ miệng của Cố Kiến Sơn, lúc ăn cơm Cố Kiến Sơn có nói một câu, Khương Đường cũng có nghe nhưng không nói gì khác.

Trong sách không có đoạn Yến vương ngã xuống vách núi, nên chỉ có thể nói số trời đã định, cho dù nàng có thể thay đổi đôi ba chuyện nhỏ thì cũng không đổi thay nổi chuyện lớn.

Cố Kiến Sơn nói: “Gia quyến của mấy vị vương gia sẽ không dễ nói chuyện với nàng, nếu có người tới nhà tặng đồ thì không nhận là được, trông chừng hạ nhân. Phần còn lại có ta chống đỡ.”

Khương Đường biết nặng nhẹ: “Ta ghi nhớ trong lòng.”

Cố Kiến Sơn mỉm cười, Khương Đường lại đứng dậy đi thu dọn hành lý của Cố Kiến Sơn, lần này hắn không biết đi bao lâu, lúc ở hầu phủ là Trịnh thị thu xếp, mấy tẩu tử giúp đỡ sửa soạn. Sau khi rời khỏi hầu phủ thì là Xuân Đài lo toan, Khương Đường chỉ làm ít đồ ăn, giờ đây thành thân rồi, đến cả y phục, lương khô, thuốc men đều được nàng chuẩn bị.

Bên kia lạnh, cũng có mùa hè nên phải mang xiêm y mùa hè, xiêm y mùa xuân mang theo mấy bộ, rồi sau đó chính là chăn bông và áo bông, sợ rằng cứ mãi ở đó lâu dài nên đều mang theo đề phòng.

Dược liệu nàng cũng có, trong nhà không dùng đến đều đưa cho Cố Kiến Sơn mang đi, lương khô là thịt khô và bánh, những thứ khác thì lần này không để được.

Viên canh mang nhiều thêm ít, từng món từng món một gói gọn lại rồi dùng vải bọc lại, rồi cài vào trong y phục là được.

Cố Kiến Sơn thu dọn cùng với Khương Đường, có món không thực sự dùng đến thì bỏ lại. Tủ quần áo rất to, là gỗ sưa, quần áo của hai người để trong một chiếc tủ, đồ của người đặt kề đồ của ta, đồ của ta đặt kề đồ của người, Cố Kiến Sơn nhìn mà cảm thấy tim nóng vô cùng.

Tay hơi không kiềm chế được, vừa định đỡ lấy bả vai Khương Đường thì lại thấy Khương Đường khom lưng, lấy chiếc khăn tay từ chỗ áo quần của Cố Kiến Sơn lên: “Sao lại chạy đến chỗ chàng vậy?”

Là khăn tay của nàng.

Khăn tay của nàng không thêu tên, cơ mà độ dài đều na ná, rất dễ nhận ra.

Khương Đường tưởng lúc thu dọn đồ đạc không cất cẩn thận, hoặc là lúc nha hoàn bên dưới giặt y phục trộn lẫn đi, ai mà ngờ nàng vừa định gấp đi cất gọn thì bị Cố Kiến Sơn đặt lại vào bao hành lý.

Cố Kiến Sơn nói: “Không phải chạy đến đó, là ban đầu ta dùng.”

Không thể nào, sao có thể, Cố Kiến Sơn cũng không giống người biết dùng khăn tay.

Khương Đường nhìn chiếc khăn tay, bỗng dưng nàng nhớ đến một chuyện, khi trước nàng có đánh mất một chiếc, trước tiết Khất Xảo năm kia, đợt ấy nàng cứ tưởng không cẩn thận làm mất.

Hay là nói, Cố Kiến Sơn cũng dùng chiếc khăn như thế.

eyJpdiI6IkRaeVlcL1loTEpTZVRhbVo2SjQ3WnVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdIM1wvVFA0eGlJRk1OdkJPY204K1FxOTB6WHd3cDRQTnh6dm5pOTJOQzAxU09OUnZRWXZKNWNnVUNPWlFvSWhJTEFBR2JmeHNSZGNWOEZTZUVQYXlIOCtMT1VZd2ZLNkllSDhCR1U5UXRBZlNUMmY5MVBMcCtCeElCaFB1M3c3cWI4UFNtdW01ZW5teld0Z2lLREIrcHgyMk5PNFU4aUphMWtuN0RYTUNzNUZOMDhleDExZ0hMUTdnOFp6ckJ6NDZSQUJvSVc2cWQ5UmRVS0tESUlpYkpFRWZLUGQyTjBMcTRiMjV6Y0V6SGk3TDNwZHBzTVZcL3RKR0lvSHBWOUhxUHZQVWxUVHM0NjQ2QU50ajFGOUlcL2dkU3JYczNha0VJOUNQM1hWNm5EQWxkSFN2UVwvK0dqSEVDXC9xb3J0NU9SN29PdDZSVTBjbmRpXC9jZEY3Y04rRVphenRJWTNhM2pEN1M4U1JHUFdOQjFSeGdLOE5XQnhRaEZkMGp6ejg1S3VicmlPTk1aZDIxaDl1azhiZEZRQUdST0hoUEdsMGNDeGZzSUZMXC9vYnBIU1JkalwvY3REaUNQTVFxdmlxb3NxQlR6S3FsZk1IZVREclIrZnpNNWw2aE53Ync9PSIsIm1hYyI6IjQzYzljMjBjOGFhOGFlMzk1NzgyY2YyOTk1YjNiYjQyZjYyYTJkODY0ZWYxOWRjMGVhMjQzNTM5YTM4MThhZWMifQ==
eyJpdiI6ImU2MVhyc2w2aXNZdTRBUzBJbEhSXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpNNk9oUHoxY3dydzJwUW9iWmpkODB2SklxMzRMeTVzTGhhVHZ3aE5hNVJnVFJTeTM0bzczTUlOV0Y3aVZhQlpmQldFS3hPek92VmhhaHlCV21acEJoN1NxQ0tkMU5qYjYreFpiUnJYMmx4MmdvYzZ0QlJlWnRpNzBRRDhON1IzaGR0MDAyNFRpaTBUdWQ4WmVuMkFHZz09IiwibWFjIjoiYzhiMDZiYTE1ODk4ZThkOWJhYzE5NjRhZWRmN2MyNmY4ZDU0Y2NhZDllNTQyYjdmNjE1NGY0MzEwNDQ0ZTg0NiJ9

Cố Kiến Sơn nói: “Cái này cũng có thể quên được… hòn non bộ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, khi đó nàng đỡ ta dậy chính khi ấy nàng đưa khăn tay cho ta.”

Ads
';
Advertisement