An Khánh Đế càng như thế, Triệu Diệu lại càng tức giận. Đã đến lúc này rồi mà hắn vẫn như vậy. Là vì chắc chắn hay là có chỗ dựa gì, nhưng Cần Chính Điện đều đã bị hắn vây quanh, trong phòng chỉ có hai cung nữ cùng một thái giám...
Triệu Diệu sợ cung nữ cùng thái giám cũng có vấn đề, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ánh mắt An Khánh Đế từ xa nhìn lại lại có vài phần nhu hòa, hắn lạnh lùng nói: “Trói ba người kia lại.”
Rất nhanh, tư binh liền lấy dây thừng đem ba người trói gô lên.
An Khánh Đế thở dài: “Ngươi trưởng thành, có chủ ý của mình, cũng là lỗi của phụ hoàng...”
Triệu Diệu ngắt lời: “Đừng nói nữa, phụ hoàng nếu thật sự cảm thấy còn có tình phụ tử, tại sao năm ngoái trong tế thiên đại điện lại lệnh cho Lễ Bộ chuẩn bị tế lễ bị hỏng cho ta.”
An Khánh Đế vừa định mở miệng, Triệu Diệu lại nói: “Phụ hoàng muốn nói không phải là ngươi? Vậy nếu đã biết là ai chuẩn bị rồi thì vì sao lại không trừng phạt? Trái lại cũng buồn cười, còn dùng lời ngon nói ngọt bảo nhi thần tránh đầu sóng ngọn gió, coi như là trừng phạt ta, còn mệt ta khi đó còn cảm thấy phụ hoàng hài lòng với ta nữa, thì ra là vì Lục đệ mở đường.”
Triệu Diệu không muốn nói nhảm nữa: “Phụ hoàng, thoái vị đi, nhi thần sẽ đối xử tử tế với Lục đệ, tuyệt đối sẽ không giống như ngươi đối với Tứ ca đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.”
An Khánh Đế không trả lời câu này mà là hỏi lại: “Tại sao ngươi lại không nghĩ ta sẽ truyền vị cho ngươi?”
Trong mắt An Khánh Đế có ôn nhu nhàn nhạt, Triệu Diệu nhìn thấy liền sửng sốt, nghĩ tới sao, nếu nghĩ tới, hắn làm những việc này há chẳng phải là điều thừa?
Không, ngay cả khi nghĩ tới thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
Nói hay đến mấy cũng không bằng làm, Triệu Diệu từ trong n.g.ự.c móc ra một quyển thánh chỉ màu vàng sáng, một tay cầm kiếm, một tay cầm thánh chỉ, đi về hướng An Khánh Đế. Tuy nhiên vẫn là bởi vì câu nói vừa rồi mà giọng điệu cũng mềm mại hơn một chút: “Phụ hoàng, hai chúng ta vẫn là một hồi phụ tử, vẫn nên viết chiếu thư truyền ngôi đi…”
Đúng lúc này, cung nữ bị trói cũng không biết tại sao lại giãy thoát khỏi dây thừng. Động tác kia cực nhanh, Triệu Diệu rút kiếm lên ngăn cản nhưng cho dù một chiêu cũng không chống đỡ nổi. Người còn lại cũng mở dây thừng ra, quét sạch người phía sau, lại quấn lấy đấu với Triệu Diệu mấy chiêu nữa. Chỉ qua mấy hơi thở, một thanh đoản đao đã kề sát vào cổ hắn.
Đôi mắt Triệu Diệu như b.ắ.n thẳng ra ngoài, cũng không để ý đến lưỡi đao ngang cổ, quay đầu hướng về phía An Khánh đế hô to: “Phụ hoàng, đến lúc này rồi mà ngươi còn lừa gạt ta!”
Trong mắt An Khánh Đế tất cả đều lạnh như băng, hắn nói: “Trẫm không có loại nghịch tử khi quân phạm thượng như ngươi. Tần Vương đã nhận tội, các ngươi còn đứng ở chỗ này chờ c.h.ế.t sao.”
Đế vương nổi giận, không đánh mà thắng.
Tư binh tiến vào vẫn đang đứng ngoài cửa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, An Khánh đế nói: “Nếu bây giờ nhận tội thì còn có thể lưu lại cho các ngươi một cái mạng, nếu chờ người tiến vào, chỉ có một con đường chết.”
An Khánh Đế làm hoàng đế mấy chục năm, khí thế không ai sánh bằng, hơi trầm mặt xuống, tư binh Triệu Diệu mang vào liền quỳ rạp xuống đất.
Triệu Diệu nhớ tới Lý Đức Thuận c.h.ế.t ở cửa, lại nhìn về phía cung nữ cầm đao kề sát cổ mình, chỉ cảm thấy buồn cười. Đây đâu phải là cung nữ, rõ ràng là nam nhân hình thể gầy yếu giả làm cung nữ mà thôi.
Cung nữ là giả, nhưng Lý Đức Thuận bị hắn tự tay cắt cổ, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn được nữa.
Ngay cả lão thái giám bồi hắn mấy chục năm cũng bỏ được, hắn thua cũng không tính là oan.
Triệu Diệu muốn cười: “Phụ hoàng a phụ hoàng, để ngươi mở đường cho Lục đệ như vậy cũng thật làm khó cho ngươi đấy. Để Cố Kiến Sơn trở về rồi lại điều hắn đi, Lý Đức Thuận cũng không cần, nếu nói vô tình thì vẫn là ngươi vô tình nhất. Ngươi cảm thấy nhi tử tàn nhẫn, nhưng tâm tư của ngươi và Lục đệ so với ta còn ngoan độc hơn nhiều!”
Hắn cũng đã hoài nghi đây là một cái bẫy, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Đức Thuận, hoài nghi trong lòng đã bị dỡ bỏ hơn phân nửa.
Đây chính là lão thái giám đi theo phụ hoàng nhiều năm a, nếu biết trước làm sao có thể để cho hắn canh giữ ở ngoài cửa, nói bỏ liền bỏ như thế.
Hắn thua chỉ thua ở chỗ quá mềm lòng.
An Khánh Đế nói: “Ngươi nói không sai, ngươi đủ độc lại không đủ tàn nhẫn. Nếu lão Lục thật sự c.h.ế.t ở Lĩnh Nam, c.h.ế.t thì cũng đã chết. Trẫm sẽ không vì một hoàng tử đã c.h.ế.t mà so đo với người còn sống, thậm chí còn có thể truyền vị cho ngươi. Nhưng mà, lão Lục lại bình an trở về. Trước khi ngươi làm ngươi đã từng nghĩ tới chuyện này chưa? Nếu sau khi hắn về rồi ngươi có thể sống tốt được không, ngươi không có đầu óc à?”
“Chuyện khác trẫm đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, tựa như vừa rồi, ngươi trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t trẫm, tự mình đề chỉ đóng dấu ngọc tỷ, nhưng ngươi lại không làm. Chỉ bằng điểm này, ngươi đã không thể làm Hoàng đế!”
An Khánh Đế đang chọn Thái tử tương lai mà không phải là coi trọng nhi tử, tài trí của Triệu Diệu cũng không thua gì Triệu Chân, nhưng mà ... “là ngươi bảo thủ do dự thiếu quyết đoán!”
Triệu Diệu cười lạnh vài tiếng: “Phụ hoàng là Hoàng Thượng, nói cái gì cũng đúng, làm sao có thể sai được. Nhưng tế thiên đại điển thì sao, phụ hoàng biết rõ là không phải, nhưng cũng cảm thấy là nhi thần...”
Việc này An Khánh Đế quả thật cảm thấy hổ thẹn, hắn phất phất tay: “Người đâu, mang xuống đi.”
Triệu Chân mang binh từ ngoài điện tiến vào, hắn áp giải Triệu Diệu xuống, mà tư binh trong Cần Chính Điện đều giao nộp binh khí. Có thủ vệ ở nội cung, An Khánh Đế cũng không bố trí quá nhiều người vào trong này.
Chẳng qua, nếu hoàng cung trống rỗng không một bóng người thì Tần Vương sẽ không tiến vào, cũng không dám đi vào. Cho nên việc này chỉ có hắn và Triệu Chân biết, những người còn lại cũng không biết.
Cố Kiến Sơn là một nước cờ, dùng để xua tan nghi ngờ của Triệu Diệu.
Mà Lý Đức Thuận, lại là mồi nhử.
Lý Đức Thuận thật sự cái gì cũng không biết.
Hắn đi theo An Khánh Đế mấy chục năm, lúc An Khánh Đế còn là hoàng tử đã đi theo rồi, đương nhiên có tình cảm
Nhưng nếu luyến tiếc Lý Đức Thuận, Tần Vương căn bản sẽ không dỡ bỏ phòng bị của mình.
An Khánh Đế hít sâu một hơi, đi ra ngoài nhìn t.h.i t.h.ể lão thái giám đã bồi mình mấy chục năm, hạ lệnh hậu táng.
Trên sàn Cần Chính Điện vẫn còn vết máu, còn có dấu chân bẩn thỉu, bên ngoài ánh lửa ngập trời, ánh sáng chiếu rọi cả chân trời. Hắn không khỏi nghĩ, mình ngồi trên ngôi vị hoàng đế này đã đủ lâu rồi.
Không có phụ thân nào muốn nhìn thấy nhi tử mình làm phản cả, An Khánh Đế càng hy vọng bọn hắn có thể thần phục.
Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi.
Tần Vương chỉ biết tới Cố Kiến Sơn, nhưng đánh trận không chỉ có một mình một người Cố Kiến Sơn mà đánh được, trong quân có rất nhiều người võ công cao cường. Chỉ có điều Cố Kiến Sơn đi thì mới có thể giảm bớt sự phòng bị của Tần Vương.
Trên con đường này tử thương vô số, cho dù Triệu Chân có được xem như nhân từ thế nào nhưng khi nói đến Lý Đức Thuận, cũng không còn lo nghĩ trước sau.
Thế này vẫn còn hơn là thiếu quyết đoán nhìn trước ngó sau, cuối cùng chẳng lo được gì mà thậm chí còn tự hại mình hại người nữa.
Chỉ là mất thêm một nhi tử, trong lòng An Khánh Đế cũng không được dễ chịu gì.
Mẫu gia Tần Vương cùng với các quan viên mà hắn cấu kết chẳng phải là số lượng ít, hắn không biết lựa chọn đó là đúng hay sai, hắn chỉ đứng ở góc độ một vị hoàng đế để suy xét. Triệu Chân có tấm lòng nhân nghĩa, cũng có thủ đoạn, so với Triệu Diệu càng thích hợp làm hoàng đế hơn.
An Khánh Đế muốn thanh trừ một đảng Tần Vương. Triệu Chân có một kế, sai tư binh đi từ nhà này sang nhà khác truyền lời. Lời truyền đương nhiên là mệnh lệnh của Tần Vương, nếu có nhà nào từ trong phủ đi ra ngoài thì sẽ lại lần lượt điều tra kỹ lưỡng.
Triệu Chân mang binh ở hậu cung, hắn phụ trách áp giải Triệu Diệu đi tới thiên lao, thấy Triệu Diệu liền thở dài: “Ngũ ca.”
Triệu Diệu không để ý, hắn còn mặc quần áo giáp binh, chính là cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc. Thua chính là thua, Triệu Chân không cần phải làm bộ làm tịch như vậy.
Triệu Chân thấy Triệu Diệu không nói lời nào, thức thời ngậm chặt miệng. Nói thật, nếu hắn là Triệu Diệu thì có thể làm càng chu đáo tỉ mỉ hơn.
Triệu Diệu vào thiên lao, Ngôn Quý phi trong cung bị ban chết, nhà ngoại Triệu Diệu tuy không phồn vinh như Minh Quốc Công phủ nhưng là nhà ngoại của hoàng tử thì cũng không phải thế gia tầm thường có thể so sánh, đương nhiên phải chịu liên lụy.
Còn có thê tử hài tử của Triệu Diệu nữa.
Tàn đảng còn lại còn phải điều tra kỹ lưỡng, phỏng chừng Thịnh Kinh phải cấm nghiêm mấy ngày.
Triệu Chân tuy rằng chiến thắng, nhưng trong lòng cũng không cao hứng cho lắm.
Hắn thắng ở trong mắt phụ hoàng, là người so với Triệu Diệu thích hợp làm hoàng đế hơn, chỉ thế mà thôi.
Nếu hắn làm không tốt, triều thần cũng sẽ không tâm phục khẩu phục, con đường sau này hắn vẫn phải tự mình đi.
Từ cửa cung đến cửa Thanh Hòa, t.h.i t.h.ể đều chất thành đống, có tư binh của Triệu Diệu, cũng có hộ vệ hoàng cung, nhìn từ xa, căn bản không phân biệt rõ ràng.
Triệu Chân sai người an táng thi thể, lại lệnh cho cung nhân rửa sạch vết m.á.u trên mặt đất. Mà vết m.á.u trên bậc thềm đá bạch ngọc trước cửa Thanh Hòa là do Triệu Chân tự mình múc nước rửa sạch.
Đợi đến sáng sớm, toàn bộ vết m.á.u trên mặt đất đã được thanh lý sạch sẽ. Lúc mặt trời chiếu tới, ngoại trừ còn có một ít mùi m.á.u tươi chưa tan sạch sẽ, thoạt nhìn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm, cửa Hầu phủ nghe thấy tiếng gõ cửa, người bên ngoài tìm Vĩnh Ninh Hầu.
Người gác cổng không dám đáp, trực tiếp chạy đến chính viện bẩm báo: “Hầu gia, bên ngoài có người tìm ngài.”
Trong lòng Vĩnh Ninh Hầu cả kinh, chẳng lẽ Tần Vương thật sự thành công sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất