Mãng hán nuốt nước miếng: “Ngươi muốn thế nào, bọn ta vì ăn điểm tâm của cửa hàng các ngươi mà sinh bệnh, hôm nay phải cho bọn ta một lời giải thích, bằng không ta sẽ phá nát cửa hàng của ngươi, chuyện buôn bán này của ngươi không cần làm nữa.”
Khương Đường nói: “Ta có thể chứng minh ta là chủ nhân của Cẩm Đường Cư, vậy còn ngươi, ngươi có thể chứng minh là các ngươi ăn điểm tâm ở cửa hàng của ta không, người thật sự đang nằm ở y quán sao? Nếu đã ăn điểm tâm của cửa hàng nhà ta, vậy thì nói cho ta biết ngươi ăn loại nào, mua mấy cân, giá bao nhiêu, quà tặng là cái gì?”
Khương Đường thật sự rất xinh đẹp, ở Thịnh Kinh khó mà tìm được một người xinh đẹp như nàng.
Nhưng giống như nha hoàn ở Cố phủ đã nói, ngay từ ánh mắt đầu tiên người ta có thể chỉ chú ý tới nhan sắc của nàng, nhưng một khi đã nghe cách nàng nói chuyện, cách nàng làm việc, người ta sẽ khó mà chú ý tới sắc đẹp của nàng nữa.
Mỹ mạo của Khương Đường chính là thứ không đáng nói nhất.
Mọi người đứng xem náo nhiệt, không tự chủ được bị Khương Đường kéo vào, hai bên giằng co không thể chỉ nghe lời phiến diện của một bên: “Đúng vậy, ngươi ăn phải điểm tâm nào mà sinh bệnh, ta cũng từng ăn điểm tâm của Cẩm Đường Cư nhưng chẳng bị gì cả.”
Mãng hán bị hỏi đến ngơ ngẩn, trong mắt xuất hiện một tia chột dạ: “… Là điểm tâm của các ngươi, đã ăn hết rồi ai mà nhớ được, dù sao ta cũng phải nhận được lời giải thích.”
Khương Đường thong thả ung dung nói: “Ngươi nói như vậy chính là không thể chứng minh bản thân đã mua điểm tâm ở cửa hàng của ta, cho dù có mua thì cũng không chứng minh được mấy người sinh bệnh vì ăn điểm tâm của ta, hơn nữa ngươi cũng không nói được ngươi đã mua món gì, giá cả bao nhiêu, tặng phẩm là gì, ta vừa hỏi mấy cái này là người đã ấp úng, cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác, ta thấy không phải ngươi tới tìm lời giải thích mà là tới kiếm chuyện mới đúng. Hứa chưởng quỹ, đừng dong dài với hắn ta, trực tiếp báo quan đi.”
Mãng hán cắn chặt răng, lại luyến tiếc con vịt đã đến bên miệng này, lung tung chỉ đại một món điểm tâm, lại liếc nhìn bảng thực đơn trên quầy: “Chính là bánh ngàn tầng này, năm mươi văn một cân, ta mua hai cân…”
Khương Đường hỏi: “Vậy tặng phẩm là gì?”
Mãng hán chỉ vào loại rẻ nhất: “Là cái bánh khoai nghiền kia, tặng hai cái. Ta mang về cho lão nương nhà ta ăn, vừa ăn xong đã đau bụng, hiện tại còn ở y quán, mất nửa cái mạng rồi, đáng thương cho lão nương nhà ta đã tám mươi tuổi, còn phải chịu tội như vậy, đúng là lòng dạ hiểm độc…”
Khương Đường xì một tiếng: “Từ lúc Cẩm Đường Cư khai trương tới nay, ngoại trừ lễ tết sẽ tặng một ít bánh chưng và bánh trung thu, những lúc khác chưa từng tặng đồ vật, nếu ngươi không tin thì cứ hỏi những người ở đây, đa số đều từng mua điểm tâm ở Cẩm Đường Cư. Vì bột mì và sữa bò dùng làm điểm tâm đều được lựa chọn kĩ càng, nói như ngươi thật sự không thích hợp. Những món hôm nay bán không hết thì qua ngày hôm sau sẽ được bán với giá đã giảm ba phần cho những người muốn thử hương vị của những món điểm tâm mới.”
Ánh mắt của Khương Đường dừng lại trên người mãng hán kia: “Cho nên, ngươi nói bánh khoai nghiền của ngươi là từ nơi nào tới?”
Mãng hán khẽ cắn môi, giọng điệu đã nhẹ đi rất nhiều: “Ta nhớ lầm, không có quà tặng…”
Khương Đường nói: “Vậy là ngươi lại sai rồi, bởi vì sự thật là có quà tặng, chính là những tờ phiếu giảm giá, lần sau tới đây có thể dùng như bạc, nếu ngươi nói ngươi đã mua đồ ở Cẩm Đường Cư, vậy phiếu giảm giá kia đâu?”
Không đợi mãng hán nói chuyện, Khương Đường đã chặn họng: “Ta đoán ngươi sẽ nói ngươi đã làm mất, nãy giờ những điều ngươi nói đều mơ mơ hồ hồ, không một câu nào là lời nói thật, ta muốn hỏi ngược lại một chút, ngươi là người ở đâu, nghe ai sai bảo mà lựa lúc này tới đây ném đá xuống giếng. Chư vị, Cẩm Đường Cư làm ăn buôn bán luôn đặt cái tâm của mình vào đó, cũng đã giữ được quan hệ rất tốt với các vị.”
“Như thế nào, Thánh Thượng cũng không định tội, các ngươi lại còn nóng vội hơn Thánh Thượng sao?” Khương Đường quan sát bốn phía, sắc mặt của mỗi người mỗi khác, trong đám đông có người đứng xem kịch, cũng có người chế giễu: “Muốn kiếm chuyện thì cũng phải có bằng chứng, lần sau nếu lại có chuyện như vậy thì cứ trực tiếp tới Cố phủ tìm ta, ta cũng là chủ nhân của Cẩm Đường Cư.”
Cố phủ ở Thịnh Kinh không phải là phủ Vĩnh Ninh hầu mà chính là nhà của Cố Kiến Sơn, sau khi bọn họ nghĩ ra là Cố gia nào thì cũng biết được Khương Đường là ai, là nương tử mới vào cửa của Cố tướng quân, nếu sớm biết phía sau cửa hàng này còn có Cố Kiến Sơn thì làm gì còn có ai dám tới gây chuyện.
Chẳng qua, nếu phủ Vĩnh Ninh hầu bị định tội vậy cửa hàng này chắc chắn không còn được như trước.
Mọi người cho rằng người nào đã bị giải vào Đại Lý Tự, đứng đi vào nhưng sẽ nằm đi ra, ai cũng không nghĩ tới cơ hội xoay chuyển tình thế, đã cấu kết với Tần Vương, cho dù có được thả ra thì sau này còn có thể sống tốt sao?
Nhưng thấy bộ dáng này của Khương Đường, cũng không biết được.
Mãng hán lúc này mới sợ: “Là ta nhớ lầm nhớ lầm…”
Khương Đường cũng lười nói lời vô nghĩa: “Hứa chưởng quỹ, người này tới gây chuyện, mau đi báo quan.”
Hứa chưởng quỹ lau mồ hôi, cùng với người của cửa hàng bắt người lại, cũng không để ý tới mấy người đang đứng xem kịch, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, mãng hán náo loạn đòi đi, ai ngờ bên ngoài lại có tiếng la hét ầm ĩ, quan phủ đã tới nơi.
Đợi quan phủ trói người đưa đi, Cẩm Đường Cư mới khôi phục lại sự im lặng.
Nhưng sàn nhà đã bị bôi bẩn, lại có dấu tay in trên quầy pha lê, cũng may điểm tâm được chiếc quầy pha lê này bảo vệ, vẫn còn sạch sẽ, có thể bán tiếp được.
Nhóm sư phó làm điểm tâm đều là nữ tử, chỉ có thể trốn phía sau không dám ra ngoài, Khương Đường kêu mọi người ra dọn dẹp cửa hàng lại một chút, chóp mũi của chưởng quỹ bắt đầu chua xót, cảm thấy bản thân thật là vô dụng, chuyện gì cũng phải nhờ Khương Đường ra mặt giải quyết.
Khương Đường nói: “Nếu người ta đã đến gây chuyện, chúng ta có giảng đạo lý họ cũng không nghe đâu, phải mạnh tay một chút.”
Chưởng quỹ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu chủ nhân, chủ nhân có trở về được không?”
Khương Đường không hề do dự: “Được.”
Chưởng quỹ lấy lại tinh thần, hắn là người của Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao xảy ra chuyện hắn cũng chạy không thoát, vẫn luôn thành tâm cầu xin trời Phật, ngóng trông người được thả về sớm một chút.
Việc này cũng khiến Khương Đường nhận ra một điều, trên đời này có rất nhiều chuyện dệt gấm thêm hoa, lại thiếu đi những chuyện đưa than giữa ngày tuyết, có rất nhiều nhân lúc cháy nhà hôi của, ngươi lúc tốt đẹp thì tới nói hai chữ tình cảm với ngươi, lúc hoạn nạn lại hận không thể rũ bỏ ngươi triệt để.
Chính nàng cũng phải cẩn thận, chừa đường lui cho sau này mới là chuyện đúng đắn.
Khương Đường nói: “Nếu lần sau còn gặp loại người này, cứ trực tiếp báo quan.”
Hứa chưởng quỹ liên tục nói vâng, hắn chính là đang sợ, cũng không muốn gây thêm chuyện cho Lục Cẩm Dao, cho nên vẫn luôn lựa lời khuyên nhủ, nhưng người ta thấy hắn lui một bước thì lại tiến thêm một bậc, trực tiếp kiếm chuyện lên đầu hắn, nhưng Thánh Thượng còn chưa định tội đâu.
Khương Đường nói: “Được rồi, tiếp tục buôn bán đi, nếu vắng khách thì đóng cửa sớm một chút, có việc gì thì tới Cố phủ tìm ta.”
Người tới náo loạn đã bị quan binh trong thành đưa đi, cũng không biết kết cục của bọn họ là gì, tên tuổi của Cố Kiến Sơn đúng là có sức nặng hơn những người khác nhiều, bởi vì Khương Đường cũng có cổ phần trong Cẩm Đường Cư nên không cần lo nó bị chuyện của Hầu phủ liên lụy.
Cũng không biết mấy cửa hàng của Hầu phủ có xảy ra chuyện không, nhưng cho dù Khương Đường có biết thì cũng không giúp được gì.
Thứ nhất, nàng không biết cửa hàng của Hầu phủ nằm ở đâu, thứ hai, Cố Kiến Sơn thật sự không nên dây dưa với Hầu phủ.
Trở lại Cố phủ, Cố Ninh Chiêu đang buồn bã không vui, Khương Đường biết bé lại nhớ nương của mình rồi, nhưng nàng cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể bế bé đi tìm chỗ chơi, cũng may tiểu hài nhi sẽ quên rất nhanh, chưa được bao lâu lại vui vẻ cười đùa.
Để Cố Ninh Chiêu ở đây nhưng Lục Cẩm Dao cũng lo lắng vô cùng.
Khương Đường tuy đối tốt với bé nhưng dù sao cũng không bằng thân nương.
Cũng đã hơn mười ngày, chuyện này cũng nên kết thúc rồi.
Như thế khiến cho rất nhiều chức quan bị trống chỗ, rất nhiều chuyện quan trọng không có người xử lý, triều thần đau đầu, An Khánh đế cũng đau đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất