Lục Cẩm Dao: “Đồ sứ có ba bộ, bộ đầu tiên là phù quang dược kim, bộ thứ hai gọi là tuyết quang, bộ thứ ba là hạnh hoa vũ.”
Lục Cẩm Dao vừa nói xong thì Khương Đường đã lấy đồ sứ từ trong hộp ra đưa cho Trịnh thị xem. Bên trong chiếc đĩa sứ có dán vàng lá, điểm xuyết thêm vài ngôi sao, dùng để đựng bánh khoai nghiền. Bộ thứ hai nhìn qua thì sẽ tưởng là màu trắng nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy có ánh xanh, dùng để đựng bánh nghìn lớp. Bộ thứ ba có màu vàng phấn nhìn cảnh đẹp ý vui.
Ngoài việc muỗng, ly, dĩa khác nhau thì hình dạng của ba bộ đồ sứ cũng có điểm khác biệt. Cái dùng để đựng bánh khoai sọ nghiền sẽ nhỏ hơn, đặt bánh nghìn lớp sẽ to hơn.
Nói ngắn gọn là cái nào cũng đẹp.
Đặt vào trong tay thì sẽ thấy như một món bảo vật hiếm có.
Trịnh thị tấm tắc khen: “Thật là tinh xảo, là đồ sứ nhà nào mà có thể được tạo hình hoàn mỹ như vậy.”
Lục Cẩm Dao nhìn Khương Đường, cười nói: “Đây đều là công lao của Khương Đường. Hình dạng của đồ sứ là do nàng ấy nghĩ ra, tức phụ chỉ tìm người tạo hình theo bản vẽ.”
Trịnh thị kinh ngạc nói: “Đều là Khương Đường nghĩ ra à, điểm tâm này do nàng ấy làm, hình dạng đồ sứ cũng là nàng ấy nghĩ ra sao?”
Khương Đường vội nói: “Nô tỳ không dám kể công.”
Lục Cẩm Dao gật đầu thật mạnh: “Nếu không nhờ có Khương Đường thì cửa hàng của tức phụ cũng không thể khai trương được. Mẫu thân, Khương Đường còn biết chữ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tức phụ cũng không dám tin lại có người có thể học đọc sách viết chữ nhanh như vậy.”
Lục Cẩm Dao nói với Trịnh thị Khương Đường đã đọc 《 Tam Tự Kinh 》suốt cả đêm, mỗi ngày đọc năm tờ chữ lớn, tiến bộ thần tốc: “Kiến Châu nói nàng ấy là một nhân tài khó gặp.”
Khương Đường được khen tới mức ngượng ngùng, chẳng qua nàng ỷ vào việc trước đó mình đã từng đi học nên đi trước một bước, nào có lợi hại như Lục Cẩm Dao nói.
Lục Cẩm Dao cũng thật là khoa trương, lời nàng ấy nói chỉ có bảy phần thật, ba phần nói quá, nàng nghe còn muốn tin là thật.
Trịnh thị nói: “Con bằng lòng giao phó cho nàng thì chính là may mắn của nàng, có nàng hỗ trợ cũng nhẹ nhàng không ít. Hài tử này trước đây chịu khổ, hiện giờ đã bình an thì ta cũng yên tâm.”
Trịnh thị nhớ tới lời của Hàn thị ngày ấy, bỏ qua những chuyện khác thì ánh mắt của đại nhi tức quả thật không tồi.
Lục Cẩm Dao: “Đúng vậy, còn hai ngày nữa là tới xuân nhật yến, con cũng chỉ mong tất cả đều thuận lợi.”
Trịnh thị đặt dĩa xuống, cũng thu lại nụ cười, duỗi tay cầm lấy một khối điểm tâm: “Nhắc tới việc này thì ta lại đau đầu, cũng không biết cả ngày vội vàng cái gì, đây là chuyện của ta sao, là chuyện của hắn! Lang quân nhà người ta nếu chưa thành thân thì cũng đã đính hôn, chỉ có hắn suốt ngày trốn ở quân doanh, không thèm sốt ruột một chút nào.”
Trịnh thị càng nói càng giận, tuy là tức giận nhưng có vẻ rất có tinh thần.
Xem ra bệnh tình thật sự đã chuyển biến tốt.
Lục Cẩm Dao ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, Khương Đường càng không thể chen lời.
Lại nói tiếp, Trịnh thị rất giống người lớn trong nhà lúc trước, mà Cố Kiến Sơn chính là sinh viên về thăm nhà. Ngày đầu tiên còn thấy vui mừng, sau đó lại như chó với mèo.
Lần này Trịnh thị có mời An vương phi, phu nhân của Yến quốc công và mấy vị phu nhân quen biết tới nhà làm khách.
Gia Dương quận chúa năm nay mười bảy tuổi, còn chưa đính hôn, An vương phi muốn giữ nữ nhi ở nhà thêm hai năm. Tiểu nhi nữ của Yến quốc công – Yến Mính Song năm nay mới vừa mười lăm, nửa năm sau sẽ làm lễ cập kê, là một tiểu nương tử xinh đẹp hào sảng.
Ngày mai tới ngắm hoa, Trịnh thị muốn gặp mặt bọn họ một chút.
Trong hoa viên của Hầu phủ có một hồ nước, tuy rằng hoa sen chưa nở nhưng lá sen xanh biếc, gió thổi lá sen gợn sóng trên mặt hồ vô cùng đẹp.
Thiếp mời là Lục Cẩm Dao tự mình dùng giấy hoa hạnh viết lên. Lúc này, hẳn là đã đưa đến phủ Yến quốc công và phủ An vương rồi.
Lục Cẩm Dao nghe Trịnh thị nói gần đây Cố Kiến Sơn đi sớm về trễ, nàng ấy ngẫm nghĩ: “Có lẽ gặp rồi sẽ thích.”
Trịnh thị thầm nghĩ, một nha hoàn xinh đẹp như Khương Đường còn không thèm liếc nhìn một cái, hắn có thể thích cái gì chứ, thích trường thương, thích thiết kiếm, hay là thích con ngựa con bảo bối kia của hắn!
Mặc kệ Trịnh thị nói gì lúc tức giận, Lục Cẩm Dao đều có thể dỗ dành. Trước khi đi, nàng có để điểm tâm ở chính viện.
Trên đường trở về, Khương Đường đi ở phía sau, thấy đoạn đường gồ ghề, nàng sẽ nhắc nhở Lục Cẩm Dao cẩn thận một chút.
Lục Cẩm Dao nói: “Không cần lo lắng đề phòng như vậy, ta cũng nhìn đường mà.”
Khương Đường vâng lời, nhưng vẫn nhìn chằm chằm. Ở chỗ này, Lục Cẩm Dao là chủ tử nàng là nha hoàn, tuy rằng Lục Cẩm Dao có mệnh cách cẩm lý [1] không thể ngã, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa nếu Lục Cẩm Dao ngã, người đầu tiên bị trách chính là nàng.
[1] mệnh cách cẩm lý: cẩm lý là cá chép, ý chỉ số mệnh may mắn.
Lục Cẩm Dao không khuyên nhủ, nàng ấy năm nay mười tám, tính ra, Khương Đường còn nhỏ hơn nàng ấy ba tuổi, cũng bằng tuổi thứ muội trong nhà nàng ấy. Nếu không phải Khương Đường bị bán đến Bình Dương Hầu phủ, lúc này có lẽ đã bàn chuyện xuất giá. Nếu điều kiện trong nhà tốt hơn nữa, cũng sẽ cho nàng đọc sách học chữ.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng hỏi: “Ngày thường ngươi đọc sách học chữ có mệt không?”
Khương Đường lắc đầu nói không mệt, nàng đã thu liễm bớt rồi, nếu không phải sợ dọa Lộ Trúc thì nàng còn có thể học nhanh hơn.
Mỗi ngày thời gian học chữ viết chữ không đến nửa canh giờ, chỉ là hiện tại viết không đẹp cho lắm.
Lục Cẩm Dao lại hỏi: “Vậy ngày thường đi ngủ vào khi nào?”
Khương Đường đáp: “Giữa lúc giờ Hợi đi ngủ, thức dậy vào giờ Mão.”
Lục Cẩm Dao tính toán, hơn ba canh giờ, hơi ít một chút.
Trên đường trở về, nàng ấy hỏi Khương Đường ăn như thế nào, ngủ như thế nào, có lang quân trong lòng hay không, Khương Đường lắc đầu, còn nhân cơ hội bày tỏ lòng trung thành, “Nô tỳ chỉ muốn chăm sóc đại nương tử, chờ tiểu công tử sinh ra sẽ chăm sóc tiểu công tử.”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Ta ước gì được như vậy.”
Thiếu nữ Khương Đường này, tâm tư gì cũng viết hết trên mặt. Nàng nấu ăn ngon, còn có thể giúp nàng ấy quán xuyến công việc làm ăn, chỉ là, sau cùng Khương Đường muốn thành thân lập gia đình. Trước kia nàng chỉ xoay quanh Cố Kiến Châu, đến nay ý muốn thành thân phai nhạt đi rất nhiều.
Trong mắt Lục Cẩm Dao, Cố Kiến Sơn không phải là lương nhân. Quản sự trẻ tuổi trong phủ chỉ có một mình Hàn Dư Thanh.
Con người Hàn Dư Thanh, Lục Cẩm Dao không hiểu rõ, nhưng khi làm việc rất ổn thỏa.
Việc này vốn không thể gấp gáp được, cứ từ từ xem thế nào đã.
Trở lại Yến Kỷ Đường, Lục Cẩm Dao vào nhà xem xuân nhật yến còn thiếu phần nào hay không, Khương Đường vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm trưa.
Trong khoảng thời gian ngắn, công việc ở phòng bếp nhỏ sẽ không mất được.
Trời càng ngày càng nóng, Khương Đường thấy khẩu vị Lục Cẩm Dao mấy ngày nay không tốt lắm, buổi trưa ăn cá nướng chua cay thì tốt hơn.
Một món cá nướng, lại thêm vài món rau trộn, ăn cơm hoa màu khoai sọ lại kết hợp với trà trái cây thanh nhiệt.
Khương Đường đã muốn làm cá nướng từ lâu, nhưng thời gian này chỉ có cá trắm cỏ được mang tới, đều là cá tươi, nhưng có nhiều xương. Nếu nướng cá còn phải nhặt xương, lỡ như mắc vào cổ thì là lỗi của nàng.
Hôm nay chính viện đưa tới hai con cá Thanh Giang, nói là từ tỉnh Ngạc mang đến, thịt mềm tươi không nói, còn không có xương. Một con nặng ba cân, một con nặng bốn cân.
Lò bánh mì rộng chỗ, rửa sạch hai con cá, từ giữa cắt ra, để lại một lớp da mỏng dọc lưng cá. Khi ướp chỉ dùng hành, gừng, tỏi và rượu vàng, như vậy cá nướng ra vẫn giữ được vị tươi ngon nhất.
Nướng hai mặt cá vàng óng ánh, da cá cháy đều cạnh, sau đó mới là bước quan trọng nhất để làm cá nướng.
Sốt.
Gia vị và nước sốt có thể làm cá nướng có mùi vị khác nhau, trước đây Khương Đường đã từng ăn cá nướng với nhiều vị khác nhau, như tỏi thơm chua chay, còn có thêm các loại hoa quả.
Cá không nặng cân lắm, sau khi làm chỉ còn lại hai miếng thịt, suy nghĩ một chút Khương Đường lại trải một lớp bánh ngàn tầng xuống phía dưới. Canh cá ăn cùng với bánh phồng, hương vị tuyệt mỹ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất