Sau khi tra xét hơn mười nhà, quốc khố đang vào thời điểm tràn đầy nhất, vậy nên cũng là lúc chuẩn bị tổ chức đại điển đăng cơ.
Triệu Chân hiện giờ đã là hoàng thái tử, nhưng hắn cũng không đặt chuyện tổ chức đại điển đăng cơ ở trong lòng mà là một lòng một dạ xử lý quốc sự.
An Khánh Đế dần dần buông tay triều chính, sau khi hạ triều ngay cả Cần Chính Điện cũng không đi mà là đi tới Ngự Hoa Viên ngắm cảnh. Lúc này chính là thời điểm xuân về hoa nở, cảnh sắc trong Ngự Hoa Viên cực kỳ đẹp mắt.
Sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao hết cho Triệu Chân, chỉ có một phần nhỏ cần An Khánh Đế làm chủ. Những chuyện cần Triệu Chân xử lý quá nhiều, đám người Hàn Văn Bách tuy rằng có tội mưu nghịch, nhưng tài hoa đương nhiên không cần phải nói. Thiếu đi những người này, rất nhiều chuyện đều chất đống trên người hắn.
Mà theo kỳ thi mùa xuân năm sau, trong triều đang cấp thiết thay một đợt nhân sự mới. Triệu Chân liền đặt ánh mắt ở trên người các tiến sĩ năm ngoái. Tân khoa Trạng Nguyên điều đến Hộ Bộ, Bảng Nhãn Thám Hoa cũng là mỗi người một chức vụ, những người khác vừa vặn lấp đầy chỗ trống của các địa phương có tham quan bị cách chức.
Mấy vị hoàng tử khác vẫn còn đang ở Thịnh Kinh, chỉ chờ sau khi hắn đăng cơ sẽ đi tới đất phong, không chiếu không được hồi kinh.
Về phần Tây Bắc, Triệu Chân bảo Cố Kiến Sơn trở về.
Võ tướng ở Tây Bắc không ít, Từ Trinh Nam tuổi tác đã cao, không còn đánh trận được mấy năm nữa. Đối với những lão thần như vậy, Triệu Chân hy vọng hắn có thể sống thật tốt, sống thọ dưỡng già. Mà biên cảnh Tây Bắc Ngự Triều cuối cùng phải giao cho Cố Kiến Sơn.
Triệu Chân hy vọng Cố Kiến Sơn có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn mà không phải trách hắn và phụ hoàng về chuyện của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Nói một câu hơi khó nghe, kết quả này của Cố Kiến Phong vẫn là nhờ dính ánh sáng của phụ thân cùng mấy vị huynh đệ rồi, bằng không chỉ bằng vào một tội tham ô cũng đủ để hắn rớt đầu.
Cố Kiến Sơn rất quan trọng.
Xung phong hãm trận đánh giặc mặc dù là tướng sĩ, nhưng có một vị tướng lĩnh giỏi cũng giống như hổ thêm cánh.
Ngự triều hòa thân với Hồ Tộc, Hồ Tộc đưa tới một vị công chúa hòa thân, hiện giờ đang ở Đông Cung. Hai nước ký hiệp ước hai mươi năm, nhưng tính tình Hồ Tộc xảo quyệt, ai mà biết có thể duy trì hai mươi năm hòa bình hay không. Cố Kiến Sơn là một thanh kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Tuy rằng Triệu Chân sẽ không nâng hắn quá cao, nhưng mà thái độ đối với công thần vẫn cần phải cho họ thấy.
Triệu Chân ở Đông Cung xử lý công văn, người của Lễ Bộ tới đo kích thước một lần, sau đó cẩn thận nhìn thần sắc Triệu Chân nói: “Điện hạ so với hai ngày trước lại gầy đi một chút, phải chú ý bảo trọng thân thể mới đúng. ”
Triệu Chân ừ một tiếng.
Hiện giờ, đại thần trong triều đã đối đãi với Triệu Chân giống như hoàng đế rồi.
Vào tháng Tư, thời tiết càng thêm ấm áp, chỉ có buổi sáng sớm cùng chiều muộn vẫn còn thổi gió hơi lạnh mà thôi.
Hai ngày trước Lục Cẩm Dao đón Chiêu ca nhi cùng Thịnh ca nhi về Hầu phủ, thiếu một tiểu hài tử, ở nơi này của Khương Đường cũng yên tĩnh không ít.
Khương Đường hơi cảm thấy không quen, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới Cố Ninh Chiêu.
Ở trong phủ, bọn nha hoàn cũng sẽ không dám nói chuyện với nàng, nói cho cùng vẫn là một người quá cô đơn.
Thương cảm hai ngày, sau khi có việc bận rộn liền tốt hơn nhiều.
Buổi sáng hoặc là nàng đi cửa hàng hoặc là đến thư viện bên kia, buổi trưa liền ở quầy hàng nhỏ gần đó ăn một bữa.
Trong cửa hàng Trần chưởng quỹ mơ hồ có thể cảm giác được Khương Đường đang muốn làm cái gì. Trước kia hắn đã nghe Khương Đường thỉnh thoảng nhắc tới, ước chừng chính là chuyện ở phố ẩm thực ở bên ngoài thư viện.
Khương Đường vẫn muốn xem thử bên ngoài thư viện có thể xây dựng một con phố ẩm thực hay không. Tuy rằng nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ nhưng cũng biết thu nhập của trung tâm thương mại đến từ việc mời gọi đầu tư, dựa vào tiền thuê mặt bằng.
Nếu xây xong không có ai đến, toàn bộ tiền đầu tư đổ xuống sông xuống biển.
Trong thư viện có mấy ngàn học sinh, ngày ngày đều phải ăn cơm. Vị trí này không tệ, có một chỗ che nắng che mưa thì cái gì cũng có thể tới.
Cho nên cần phải tính toán cẩn thận, để xem lợi nhuận trong những ngày mưa và tuyết rơi có đủ để trang trải khoản tiền thuê mặt bằng hay không.
Khương Đường tính toán, đủ hẳn là đủ. Nếu như bởi vì có một cửa hàng không lớn không nhỏ, học sinh nguyện ý đến ăn thì việc làm ăn hẳn là sẽ nâng lên một tầng mới đúng.
Chỉ là nàng không muốn đầu tư hết toàn bộ tiền bạc của mình vào hạng mục này.
Tháng ba bởi vì cung biến nên việc kinh doanh hết sức ảm đạm. Lợi nhuận trong cả một tháng của tiệm lẩu cũng không tới hai trăm lượng bạc. Việc làm ăn của mấy quầy hàng bán đồ ăn vặt miễn cưỡng chắp vá, nhưng lợi nhuận cũng bị giảm một nửa. Tính cả lễ gặp mặt mà Trịnh thị cho nàng cộng với hai ngàn lượng trong tay Cố Kiến Sơn, hiện tại trong tay Khương Đường có một vạn một ngàn bốn trăm lượng bạc.
Tiền ở cùng một chỗ, nhưng sổ sách được ghi riêng.
Cũng không phải là nàng phân chia rạch ròi với Cố Kiến Sơn, chỉ là làm như vậy thì khi tính sổ sẽ dễ dàng hơn, tiết kiệm tiền tiêu tiền cũng biết tiền bạc đổ vào chỗ nào.
Khương Đường đã hỏi thăm qua một lượt, ở bên cạnh thư viện mua một mảnh đất lớn cần khoảng một ngàn lượng bạc. Số bạc này nàng có nhưng cũng không muốn bỏ hết vào trong này.
Số tiền này là toàn bộ gia sản của nàng và Cố Kiến Sơn. Nếu là một lượng bạc thì tùy tiện tiêu chỗ nào cũng được, nhưng một ngàn lượng thì vẫn phải thận trọng.
Một ngàn lượng cũng không phải dễ dàng thu hồi vốn, cũng rất ít người nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nhưng làm ăn vốn là mạo hiểm. Trước khi mở Cẩm Đường Cư và tiệm lẩu cũng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thư viện thắng ở chỗ có lượng khách hàng ổn định, chỉ cần có tên tuổi Tùng Sơn thư viện ở đây, phố ẩm thực sẽ không ngã, nhưng cũng phải cố kỵ nhà ăn trong thư viện nữa, bạc cần chuẩn bị nhất định không thể thiếu.
Tuy rằng không biết Lục Cẩm Dao có thể đầu tư tiền vào đây hay không nhưng Khương Đường vẫn viết một phần văn thư. Trên đó viết phố ẩm thực xây xong đại khái cần bao nhiêu bạc, dự định làm bao nhiêu quầy hàng, cùng với dự tính bao nhiêu năm có thể hồi vốn, tỷ lệ hồi vốn là bao nhiêu.
Một tháng thời tiết không tốt có khoảng sáu bảy ngày. Mỗi ngày mỗi quầy hàng kiếm được một lượng bạc, một tháng chính là sáu bảy lượng. Tiền thuê mặt bằng của mỗi quầy hàng là hai hoặc ba lượng, thậm chí còn cao hơn. Hai mươi ba mươi quầy hàng chính là sáu mươi bảy mươi lượng, trong vòng hơn một năm là có thể dựa vào tiền thuê mặt bằng để thu hồi vốn.
Nhưng cũng có thể không ai tới thuê quầy hàng cả, khi đó cũng để không. Lúc này lại không có khu phòng học, nếu như không kinh doanh được thì mảnh đất kia cũng hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Khương Đường tính toán, tỷ lệ hồi vốn không tới năm thành. Nhưng nếu là hồi vốn, việc làm ăn ở bên này bị ảnh hưởng, sau này đi nơi khác mở quầy hàng bán đồ ăn vặt là cực kỳ dễ dàng, là một bàn đạp cực kỳ không tồi.
Hơn nữa, tiền thuê mặt bằng bên này so với thuê cửa hàng ở Thịnh Kinh rẻ hơn nhiều.
Sau khi viết xong văn thư, Khương Đường không vội vàng đưa cho Lục Cẩm Dao mà hỏi tiệm lẩu gần đây có chuyện gì không.
Trần chưởng quỹ trầm ngâm một lát, sau đó nói đã lâu rồi không thấy Tiền đại nhân.
Trần chưởng quỹ cũng có lưu ý đến các quan viên triều đình, người đến đây ăn không ít, nhưng Tiền Tùng Minh từ ngày đó xong cũng chưa từng tới đây một lần nào nữa.
Khương Đường cúi đầu, trong lòng hiểu rõ: “Sau này không cần nhìn chằm chằm nữa, cho dù tới cũng coi như khách nhân tiếp đãi bình thường.”
Trần chưởng quỹ vâng một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. Đại Lý Tự khanh quả thật là chỗ dựa vững chắc, nhưng Khương Đường đã nói như vậy rồi, đương nhiên hắn không thể thêm loạn nữa.
Khương Đường nhìn sổ sách của tiệm lẩu, về cơ bản không có vấn đề gì. Những chuyện nhỏ thì nàng mở một mắt nhắm một mắt cũng cho qua, làm việc ở tiệm lẩu, không thể đến mức một chút dầu mỡ cũng không vớt được.
Tiệm lẩu thì Khương Đường bảo Ngưng Châu nhìn chằm chằm, Hoàn Thành ở bên kia cứ một tháng đưa sổ sách tới một lần. Sóng gió Thịnh Kinh vẫn chưa ảnh hưởng đến Hoàn Thành.
Việc làm ăn ở bên kia cũng ý rất tốt, cùng Đỗ gia hợp tác làm ăn cũng không tệ. Hoàn Thành xem như là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Khương Đường.
Ở tiệm lẩu đợi đến trưa, ăn một phần lẩu cánh gà chân phượng xong, Khương Đường lại đi đến cửa thư viện, muốn thuyết phục mấy người bán hàng rong thuê cửa hàng. Nếu như lúc này ký kết văn thư trước nửa năm thì tiền thuê mặt bằng có thể rẻ hơn một nửa.
Thế nhưng mấy người bán hàng rong không có ai đáp ứng nàng cả, bọn họ đều nói họ chỉ làm buôn bán nhỏ, kiếm không được bao nhiêu tiền, Khương Đường chỉ có thể thất vọng trở về.
Nhưng phần văn thư về xây dựng phố ẩm thực thì Khương Đường vẫn đưa cho Lục Cẩm Dao, không chỉ như thế, nàng còn đưa cho An Dương quận chúa một phần.
Bên chỗ An Dương, Khương Đường sai người đi hỏi. Nàng ấy nói đầu tư một trăm lượng bạc, dựa theo tỷ lệ góp vốn thì chỉ có thể chiếm một thành cổ phần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất