Vây cánh của Triệu Diệu đều bị giam giữ, nhưng những hoàng tử khác cũng không phải là đèn cạn dầu. Quan hệ quan viên trong triều lẫn lộn, Triệu Chân muốn ngồi vững vị trí này thì phải nỗ lực gấp mười lần trăm lần.
Thái Cực Điện, An Khánh Đế hỏi tình hình gần đây ở Tây Bắc. Những thứ này hắn đều đã biết hết, hỏi Cố Kiến Sơn chẳng qua chỉ là muốn mượn miệng Cố Kiến Sơn nói cho triều thần nghe. Sau đó, chờ đến lúc hạ triều, tuyên án phán xử tội mưu nghịch của vây cánh Triệu Diệu.
Những người đó còn đang nhốt trong lao, có người bị phán xử trảm, có người vẫn chưa, giống như đang chờ Cố Kiến Sơn, cũng là cho Tây Bắc một cái công đạo.
Ngoại hoạn chưa trừ, nội ưu khó an, cũng tránh khỏi làm rét lạnh tấm lòng các tướng sĩ Tây Bắc.
Đối với một nhà Cố Kiến Phong, đương nhiên là bị phán lưu đày, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát.
Đã đến tận lúc này rồi, chuyện bên trong thực sự như thế nào đã không còn người nào quan tâm nữa. Còn có không ít người thấy rõ những chuyện quanh co lòng vòng phía sau liền tới chào hỏi Cố Kiến Sơn, nói là chào hỏi, kì thực là khen ngợi.
Hầu phủ xảy ra chuyện, chuyện không lớn, nhưng nếu như gặp phải nhà khác thì nhất định chuyện sẽ không được giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
So với Từ Trinh Nam thì Cố Kiến Sơn càng hiểu cách ứng biến linh hoạt hơn, ngày sau nhất định là tiền đồ vô lượng.
Sau khi hạ triều Cố Kiến Sơn trực tiếp về nhà, quan viên ngũ phẩm mới có thể thượng triều. Cố Kiến Châu không ở trong triều, vì tránh hiềm nghi nên Cố Kiến Sơn cũng không thể đến Công Bộ tìm người.
Hắn trở về thương lượng với Khương Đường, sáng mai đi tiễn Cố Kiến Phong, Khương Đường đáp ứng.
Sau đó hai người cùng nhau thu thập một ít đồ ăn, một ít dược liệu dùng được. Lục Cẩm Dao nói Hàn thị bị bệnh nhưng cũng không biết là bệnh gì, nàng chỉ chuẩn bị những thứ thường ngày, ăn uống, bạc, y phục thì không mang theo nhiều.
Khương Đường đi hoàn toàn là bởi vì Cố Kiến Sơn, còn đối với Hàn thị thì nàng vẫn chán ghét như trước, cũng không đồng tình nổi.
Người xấu cũng không thể bởi vì kết cục bi thảm mà được tha thứ. Nếu không phải nàng thông minh phản ứng nhanh gặp được Cố Kiến Sơn thì hiện tại còn không biết ở nơi nào.
Mà Cố Kiến Sơn cũng im lặng không đề cập đến đại tẩu, chỉ nói đến xem đại ca hắn một chút.
Hầu phủ cũng thu thập đồ đạc. Sáng sớm hôm sau, Trịnh thị mang theo Lục Cẩm Dao đi Đại Lý Tự, Cố Kiến Sơn phải thượng triều, chỉ có một mình Khương Đường tới.
Trịnh thị nhìn thấy Khương Đường, ánh mắt cũng không dời đi được, muốn tiến lên nói chuyện nhưng bước chân lại chần chờ, cũng không biết có nên đi qua hay không.
Vẫn là Khương Đường đi tới hành lễ: “Gặp qua phu nhân.”
Trịnh thị vội vàng đỡ người dậy, nhẹ nhàng nói: “Lại đây, ngươi tới đây một chuyến cũng vất vả rồi.”
Khương Đường cười cười: “Không có gì vất vả cả, trước kia đại ca chiếu cố Kiến Sơn rất nhiều, chẳng qua hắn còn phải thượng triều, không biết có về kịp hay không nữa.”
Trịnh thị nói: “Ngươi và hắn là phu thê nhất thể, ngươi đến cũng giống nhau.”
Bà ấy muốn nói chuyện với Khương Đường nhiều hơn, nhưng đột nhiên gặp lại không biết phải nói cái gì. Vẫn là Lục Cẩm Dao chen tới, một câu tiếp nối một câu, thẳng đến khi một nhà Cố Kiến Phong đi ra mới ngừng câu chuyện.
Cố Kiến Phong ở trong phòng giam một tháng, người cũng gầy đi không ít. Hắn đỡ Hàn thị, bên cạnh là Cố Ninh Viễn, phía sau là hai thiếp thất dẫn hai nữ nhi.
Thiếp thất vốn là nửa nô tài, lần này đi tới Hạc thành phải chiếu cố Cố Kiến Phong cùng Hàn thị, thật sự vất vả.
Nhưng so với nha hoàn gã sai vặt bị bán, đi Hạc Thành coi như là một đường ra không tồi.
Tinh thần Hàn thị ngược lại tốt hơn không ít, nàng ta còn có hài tử, dù sao cũng phải chống đỡ gia đình này.
Lưu đày không chỉ có một nhà, triều đình đương nhiên sẽ không phái xe ngựa đưa bọn họ qua đó. Đường xá xa xôi, chỉ có thể đi bộ.
Trịnh thị đến nói chuyện với quan sai áp giải trước. Quan sai vẫn tươi cười vui vẻ, nhưng trên đường có thay đổi người khác hay không thì Trịnh thị cũng không biết.
Bà ấy lại nhét một đống thứ vào trong tay Cố Kiến Phong, Cố Kiến Phong từ chối nói không cần, hắn không còn mặt mũi nào để lấy mấy thứ này nữa: “Chúng ta đã gây ra không ít loạn cho cả nhà rồi, sao còn dám nhận mấy thứ này nữa.”
Hàn thị cũng áy náy đứng ở phía sau, nghe Trịnh thị nói: “Không phải cho ngươi, hai người các ngươi có chịu khổ nhiều khổ ít cũng không quan trọng, cái này cho mấy hài tử.”
Cố Kiến Phong lúc này mới nhận lấy.
Khương Đường cũng đưa đồ qua: “Đại ca, Kiến Sơn vẫn chưa tới, đây là một chút tâm ý của chúng ta.”
Cố Kiến Phong không từ chối, nói một tiếng xin lỗi.
Quan sai bên kia đang thúc giục, Cố Ninh Viễn ánh mắt đỏ hoe cáo biệt Trịnh thị, đi theo đoàn người bước lên con đường lưu đày.
Khương Đường thở dài trong lòng, bái biệt Trịnh thị, ngồi xe ngựa quay về phủ.
Trên đường đi, nàng thấy Cố Kiến Sơn hạ triều trở về, vội vàng bảo người đánh xe dừng lại rồi nói với Cố Kiến Sơn: “Người vừa đi không lâu, chàng đi tiễn đi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, quay đầu ngựa lại đi về phía thành bắc.
Nhưng Cố Kiến Sơn không để Khương Đường chờ lâu, hơn nửa canh giờ liền trở về nhà, trong mắt có một tia nhẹ nhõm: “Ta nhìn một chút rồi quay về.”
Cố Kiến Sơn đuổi theo đến tận Thập Lý Đình mới nhìn thấy đội ngũ áp giải tội thần lưu đày. Đội ngũ uốn lượn, nhìn từ xa giống như một sợi dây, tiến lên rất chậm.
Sau khi đến gần thấy quan sai không ít, có hai người dẫn đầu, hai người đi sau cùng, ở giữa cứ cách một đoạn ngắn lại có một quan binh trông coi, không cho phép thì thầm nói chuyện, không được nhìn ngó xung quanh.
Cố Kiến Sơn xoay người xuống ngựa, nhét một miếng bạc vụn cho quan sai. Quan sai thấy người tới là Cố Kiến Sơn liền ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, gọi một mình Cố Kiến Phong bước ra: “Tướng quân cứ từ từ nói chuyện, không vội.”
Cố Kiến Sơn nói: “Lần này đi Hạc Thành, núi cao sông dài, mong huynh trưởng trân trọng.”
Mặc dù không ở Thịnh Kinh, không có người trong nhà nhưng cũng phải sống thật tốt, dù gì vẫn còn có hài tử.
Trong mắt Cố Kiến Phong mang theo vài phần nhẹ nhàng, lại càng có vẻ vui vẻ hơn, hắn vỗ vai Cố Kiến Sơn nói: “Không cần lo lắng cho ta, cái gì cần thì các ngươi đều đã chuẩn bị hết rồi, con đường sau này ta sẽ tự mình đi. Tẩu tử ngươi cũng xin lỗi ngươi, may mà ngươi không sao, bằng không ta cũng sẽ không yên lòng được.”
Nếu là bởi vì hắn mà liên lụy đến Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Phong mới thật sự không thể tha thứ cho mình được.
May mắn Cố Kiến Sơn không có việc gì, tiền đồ cũng không bị ảnh hưởng. Đệ đệ này của hắn từ nhỏ đã rời khỏi nhà, chịu hết khổ sở. So với đi Tây Bắc liều mạng thì hắn chỉ bị lưu đày mà thôi, ít nhất còn được giữ mạng.
Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Không sao cả.”
Cố Kiến Phong cười cười, hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Trước đó mỗi ngày hắn nhàn nhã ở Hồng Lư Tự, khi tới Lại Bộ lại không theo kịp, mỗi ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Mặc dù bị lưu đày nhưng tiền bạc trong nhà cũng không ít, đủ sống qua ngày, chẳng qua không giống ở Hầu phủ cẩm y ngọc thực mà thôi.
Hắn có tay có chân, sẽ không đến mực để cả nhà phải c.h.ế.t đói.
Cố Kiến Sơn tới tiễn hắn, quan sai cũng sẽ nể mặt, trên đường sẽ không quá khổ sở.
Chỉ là ngày sau không thể hiếu thuận phụ mẫu, không thể phụng dưỡng hai người. Hắn là đứa con bất hiếu, là tội nhân của Cố gia.
Cố Kiến Phong dặn dò: “Ngươi ở vị trí này thì mọi chuyện phải cẩn thận, phụ thân mẫu thân bên kia còn phải làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn. Ta cùng với tẩu tử, chất tử sẽ cố gắng sống tốt. Nếu ngày sau còn có thể trở về Thịnh Kinh, nhất định sẽ đi thỉnh tội.”
Lần này vừa đi, không biết đến bao nhiêu năm mới có thể gặp lại.
Cố Kiến Sơn khẽ thở dài trong lòng, nói chuyện Cố Kiến Phong nhớ thương nhất: “Phụ thân mẫu thân bên kia thì ta sẽ trông chừng, Đường nhi cũng chưa bao giờ trách Hầu phủ cả, đại ca yên tâm đi.”
Cố Kiến Phong vỗ vỗ bả vai ấu đệ. Không biết từ khi nào, đệ đệ nhỏ nhất đã trưởng thành cao hơn cả hắn, có thể đỉnh thiên lập địa, bảo vệ cả nhà chu toàn, hắn không có bất kỳ băn khoăn gì nữa.
“Chúng ta phải đi rồi, ngươi trở về sớm đi.”
Cố Kiến Phong quay lại đội ngũ, đội ngũ áp giải chậm rãi đi về phía trước. Cũng may bây giờ là tháng tư, đến khi tới Hạc Thành chính là thời điểm nóng nhất, không cần phải chịu nỗi khổ thời tiết lạnh giá.
Cố Kiến Sơn nhìn người đi xa, liền trở về nhà.
Nha hoàn nói Khương Đường đang ở thư phòng xem sổ sách.
Cố Kiến Sơn trực tiếp đi tới thư phòng, ngồi xuống nói: “Ta nhìn một chút rồi quay về.”
Khương Đường không hỏi kỹ, nàng vẫy tay với Cố Kiến Sơn: “Ta dự định xây một phố ẩm thực trước thư viện Tùng Sơn, văn thư đã được phê duyệt rồi, hiện tại đang khởi công. Chàng giúp ta suy nghĩ xem xung quanh phố ẩm thực nên bày hoa gì trồng cây gì, có cần phải dựng lều để người ta ăn ở bên ngoài cho tiện hay không.”
Cố Kiến Sơn nhìn bản đồ phân bố phố ẩm thực mà Khương Đường vẽ. Bản đồ đã vẽ xong, rất tinh tế, tổng cộng có hai con phố, ở mỗi con phố trái phải mỗi bên mười quầy hàng nhỏ, cộng lại chính là bốn mươi quầy hàng.
Sau này nếu như số lượng quầy hàng này không đủ thì vẫn còn đất trống, còn có thể xây dựng thêm.
Quầy hàng có cái lớn có cái nhỏ, hiện giờ đã có tổng cộng có năm quầy hàng, bánh nướng, bánh áp chảo, Cẩm Đường Cư, trà sữa, lẩu Trạng Nguyên.
Bán mấy loại này thì hẳn là việc làm ăn sẽ không tồi. Bên ngoài thư viện cũng không có cửa hàng điểm tâm, học sinh chỉ có một lần nghỉ giữa tháng, cũng không tiện mang theo quá nhiều thứ. Nếu như làm ăn tốt thì có lẽ sẽ hấp dẫn người khác tới đây du ngoạn, vừa lúc nhìn thư viện để cho càng ngày càng nhiều người đến đọc sách hơn.
Cố Kiến Sơn nói: “Bên cạnh chỗ ngồi có thể trồng thêm trúc, còn hoa thì ta không biết, nàng cảm thấy hoa gì mới đẹp?”
Hai loại hoa này cũng không rẻ, cũng không biết ngân sách một ngàn lượng bạc có đủ hay không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất