Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Cố Kiến Châu sẽ không nạp thiếp, trong phủ chỉ có một tiểu chủ tử là Cố Ninh Chiêu, cũng sẽ không có nhiều chuyện giống như bây giờ.

Trịnh thị thì định sau khi phân gia sẽ chuyển đến Thọ An Đường. Lục Cẩm Dao cũng hết lời khuyên nhủ để nhị lão ở đây, nhưng Trịnh thị không đáp ứng.

Chính viện là vị trí tốt nhất trong phủ, chỗ nào cũng thông suốt, vậy nên dọn dẹp sạch sẽ để cho phu thê Cố Kiến Châu ở. Sau khi phân gia rồi mà vẫn còn ở lại Yến Kỉ Đường là không thích hợp.

Trịnh thị làm chủ chọn một ngày, ngày hai mươi hai tháng tư, Vĩnh Ninh Hầu phủ liền phân gia.

Gia sản chia làm ba phần, phu thê Cố Kiến Châu chiếm sáu thành, phu thê Cố Kiến Thủy Cố Kiến Hải mỗi người chiếm hai thành.

Tài sản thì mời người làm công chứng, khế ước của cửa hàng còn phải đến quan phủ sang tên. Những thứ đồ trang sức tiền bạc đều viết văn thư, chỉ riêng những thứ này đã phải mất cả một ngày mới xong hết.

Phu thê Cố Kiến Hải chia được năm vạn lượng bạc, hai cửa hàng, ba thôn trang, còn có các loại đồ trang sức đồ trang trí gia cụ, chỉ riêng những thứ này cũng đủ để người bình thường tiêu đến mấy đời.

Nhiều năm như vậy không phải là kinh doanh vô ích, mà tài sản tứ phòng được chia gấp ba lần bọn họ, cũng ứng với câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Cho dù giao nộp một phần ba tài sản, Hầu phủ vẫn có nền tảng để dựa vào.

Sau khi phân gia, Lục Cẩm Dao viết một phong thư cho nhà cũ ở Nhữ Lâm nói rõ tình huống bên này. Tuy nhiên trên đời này không có bức tường nào không thông gió, Nhữ Lâm bên kia hẳn là đã sớm biết Hầu phủ xảy ra chuyện rồi.

Trên quan trường chính là thăng trầm như vậy, Lục Cẩm Dao không làm quan nhưng cũng biết trong đó vất vả đến cỡ nào.

Trước kia Cố Kiến Châu bận rộn, nhưng bận cũng nguyện ý. Hiện tại vừa bận vừa mệt, làm rất nhiều chuyện vốn không phải là trách nhiệm của hắn làm.

Nhưng mà cũng không phải một chút ích lợi cũng không có, ít nhất lúc này ngoại trừ xem náo nhiệt ra thì cũng không còn bao nhiêu người nhìn chằm chằm Hầu phủ nữa.

Chỉ cần an ổn vài năm, cũng không phải không thể trở lại vị trí trước kia.

Sản nghiệp được phân chia Lục Cẩm Dao tìm người nhanh chóng tiếp nhận, cửa hàng và thôn trang đều phái người của mình đi qua. Nhưng muốn hiểu rõ mọi chuyện làm ăn trong này cũng phải mất một thời gian mới được.

Rất nhiều việc làm ăn Lục Cẩm Dao chưa bao giờ chạm vào, nàng không khỏi cảm thán, thế hệ trước ăn muối còn nhiều hơn số con đường mà nàng đã đi.

Trịnh thị quản lý Hầu phủ nhiều năm như vậy, từ ban đầu cho đến bây giờ đã hao phí không ít tâm lực. Việc làm ăn liên quan rất rộng, có đồ sứ, trà, tơ lụa... Nàng vẫn còn phải học rất nhiều.

Cố Kiến Châu được thừa tước có mời một ít bạn bè và người thân đến dự nhưng cũng không làm lớn, còn không bằng một nửa yến hội mừng Cố Kiến Phong được lập thế tử. Đây cũng là ý tứ của Lục Cẩm Dao, tuy nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do có rất nhiều thân thích không còn qua lại nữa.

Bình Dương Hầu phủ hiện tại cũng chỉ là quan hệ không xa không gần. Lục Cẩm Dao cũng đã từng nghĩ tới việc đem số cổ phần của mình ở Cẩm Đường Cư chia cho người nhà mẹ đẻ một chút, giờ nghĩ lại mới thật sự thấy buồn cười.

Nếu là chia cho nhà mẹ đẻ, lúc xảy ra chuyện, phỏng chừng đã trực tiếp chiếm Cẩm Đường Cư làm của riêng rồi.

Đâu có giống như Khương Đường.

Lục Cẩm Dao hiện giờ là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, có phẩm giai bằng với mẫu thân nàng là Bình Dương Hầu phu nhân. Trong yến hội Trần thị mang theo con dâu bà ấy đến tặng lễ, khi gặp mặt, hai mẫu nữ chỉ làm một cái bình lễ.

Lục Cẩm Dao muốn chiêu đãi khách nhân, biết yến hội chấm dứt mới rảnh tay được, Trần thị vội vàng giữ chặt người: "Chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi."

Trần thị không nghĩ tới Hầu phủ còn có thể từ Đại Lý Tự đi ra. Hơn nữa tội mưu nghịch, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Nhưng sự thật chính là như vậy, người Hầu phủ không có việc gì.

Bà ấy vốn cũng muốn đi, nhưng nhi tử và nhi tức đều nói, thấy việc này thì ai cũng muốn tránh xa phủi sạch quan hệ, chẳng lẽ lại vì một nữ nhi đã gả ra ngoài mà làm liên lụy đến Bình Dương Hầu phủ sao?

Thế cho nên sau khi biết Vĩnh Ninh Hầu phủ vượt qua cửa ải khó khăn, trước tiên Trần thị không đi xem mà là buổi tối sai người đi qua dò hỏi.

Về sau Trần thị cũng qua thăm hỏi, nhưng Lục Cẩm Dao đối với bà ấy rõ ràng không còn thân mật như ngày xưa.

Trong lòng Trần thị cảm thấy hổ thẹn, sau khi gặp mặt liền vội vàng trở về. Yến hội chúc mừng thừa tước là lần thứ hai hai người gặp mặt sau khi Vĩnh Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện.

Lục Cẩm Dao dẫn Chiêu ca nhi tới nói chuyện với Trần thị, lúc xung quanh không có người, Trần thị hỏi có phải nữ nhi oán trách bà ấy hay không.

Lục Cẩm Dao trầm mặc một lát rồi nói không dám: “Nữ nhi hiểu được suy xét lúc trước của mẫu thân. Bình Dương Hầu phủ từ trên xuống dưới có tới mấy trăm người, không thể vì một mình nữ nhi mà mạo hiểm cho được. Hiện giờ nữ nhi cũng có chỗ khó xử của nữ nhi, Hầu phủ xảy ra chuyện, tự có người đồng tâm hiệp lực, sau này cũng không cần mẫu thân phải nhọc lòng phí tâm.”

Sao lại căng thẳng đến mức này cơ chứ, Trần thị muốn khuyên nhủ, lại muốn khôi phục lại tình cảm lúc trước. Nhưng tính tình Lục Cẩm Dao quá cứng rắn, chỉ đành phải bỏ qua.

Đối với người khác thì Lục Cẩm Dao không thể thay Hầu phủ quyết định, nhưng Bình Dương Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng vẫn có thể làm chủ việc này được.

Lúc có chuyện thì không đáng tin cậy, chuyện dệt hoa trên gấm này nàng cũng chẳng lạ gì.

Lục Cẩm Dao cũng nhìn thấu hết thảy. Hiện giờ nàng nói như vậy với Trần thị cũng là có ý muốn nói cho bà ấy biết, đến lúc vật đổi sao dời, Lục Cẩm Dao nàng cũng sẽ không quản.

Trần thị nhịn không được oán giận nói: “Ngươi đúng thật là quá cứng đầu.”

Lục Cẩm Dao hỏi: “Trước khi sự việc xảy ra, nếu như nữ nhi muốn đưa Chiêu ca nhi đến chỗ mẫu thân, mẫu thân có gật đầu không? Nếu nữ nhi gặp chuyện không may, mẫu thân sẽ nuôi lớn Chiêu ca nhi sao?”

Vẻ mặt Trần thị trở nên do dự, chỉ do dự một lúc đã thấy Lục Cẩm Dao thở dài, trong mắt mang theo vài phần thương tâm cùng với kiên nghị: “Mẫu thân không, nhưng Khương Đường thì có.”

“Trước kia mẫu thân luôn bảo ta phải cẩn thận đề phòng, nói rằng biết người biết mặt khó biết lòng, bây giờ ta cũng coi như hiểu được rồi.” Lục Cẩm Dao nói: “Ta còn phải tiếp đãi khách nhân, không nói chuyện với mẫu thân nữa.”

Trần thị nhìn Lục Cẩm Dao, nàng giống một đương gia chủ mẫu hơn bao giờ hết. Bà ấy luôn ngóng trông nữ nhi sẽ trở thành như thế, nhưng lại không nghĩ là bởi vì chính mình.

Ý tứ trong lời nói của Lục Cẩm Dao không gì khác hơn chính là lúc trước nghèo túng ngươi chưa từng ngó qua, ngày sau ngươi có việc cũng đừng cầu tới cửa.

Thân sinh mẫu nữ, sao đến mức này.

Nhưng bà ấy hiểu rõ tính cách của nữ nhi mình, cũng biết không phải là đùa giỡn.

Trần thị cũng không thể tưởng tượng được, đã vào Đại Lý Tự rồi mà vẫn còn có khả năng ra ngoài.

Được rồi, cứ như vậy đi.

Yến hội Hầu phủ ngày thứ hai, Lục Cẩm Dao làm chủ, mời Khương Đường ăn một bữa cơm.

Vốn dĩ phải là nàng và Cố Kiến Châu cùng nhau mời Cố Kiến Sơn mới phải, nhưng Cố Kiến Châu mấy ngày nay quá bận, vậy nên đương nhiên Cố Kiến Sơn sẽ ở nhà.

Đây cũng xem như yến hội thừa tước, Khương Đường có tặng lễ vật nhưng người không đi, Lục Cẩm Dao liền cố ý đặt một bàn ở bên ngoài.

Đi chính là Thắng Thiên Hạ. Nói về hương vị cùng cách bày biện tinh xảo thì trong Thịnh Kinh còn chưa có chỗ nào có thể sánh bằng Thắng Thiên Hạ.

Khương Đường tò mò hỏi: “Tại sao Tứ ca lại bận rộn đến vậy, ngay cả thời gian rảnh buổi trưa cũng không có à?”

Lục Cẩm Dao: “Thời gian này tương đối bận rộn. Hắn ở Công Bộ, chuyện lớn chuyện nhỏ cho dù có phải là trách nhiệm của hắn hay không cũng đều giao hết cho hắn làm.”

Cố Kiến Châu làm việc nhanh nhẹn, lại làm tốt, trước kia chức quan cao, có công lao, lại còn có Hầu phủ làm chỗ dựa nên cho dù người khác có chướng mắt thì cũng không thể làm gì được, bây giờ thời thế đảo ngược lại có cơ hội trút giận.

Hận không thể tìm được lỗi sai để tống cổ Cố Kiến Châu đến một tiểu huyện thành, đừng có trở về nữa.

Cũng may tính tình Cố Kiến Châu có thể nhẫn nhịn được, chuyện đã thấy cũng không ít, hiện giờ coi như đã thấy rõ ai thật lòng ai giả ý.

Lục Cẩm Dao vẫn còn có thể cười, ai oán nói Khương Đường: “Có câu nói thế nào nhỉ, tường đổ mọi người đẩy. Nhưng mà bận rộn như thế cũng tốt, đỡ cho hắn thăng quan quá nhanh rồi nền móng không ổn định. Vậy nên ta càng tin vào một câu khác, tái ông thất mã ai biết là phúc hay là không.”

“Ngươi xem hắn xuất thân tốt, lại là Trạng Nguyên, tuy rằng đi Điền Nam chịu chút khổ cực nhưng đại thể vẫn coi như thuận buồm xuôi gió. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không qua vài năm nữa sẽ trở thành quan viên nhất phẩm làm trọng thần trong triều, đến lúc đó các đủ loại nịnh nọt tạo quan hệ, thật không biết đến khi đó có thể cưỡng lại được hay không. Hiện tại còn trẻ, gặp chút phiền toái cũng tốt, ta ở phía sau hắn, nhất định sẽ qua.” Lục Cẩm Dao vô cùng lạc quan: “Chịu chút đau khổ cũng là để mài giũa tính tình công tử thế gia của hắn.”

Khương Đường không khỏi có vài phần kính nể, có thể làm nữ chủ cũng không phải là người bình thường, chỉ riêng phần tâm tính này cũng đã là không ai sánh kịp. Tuy nhiên, sự chú ý của nàng còn ở cái khác: “Tứ ca còn có tính tình thế gia công tử nữa sao?”

Ngồi ăn cơm nói chuyện, không thể lúc nào cũng nói về xiêm y trang sức cùng hài tử được, Khương Đường vẫn tò mò về cái khác.

eyJpdiI6IjJKczZNWjhWUjBKTnkxZ1BIbEJMTFE9PSIsInZhbHVlIjoialpueGlxTDBLK0NaK1l2Tk1reU5DMVBacVRXTmFjMGJUa2xOQUN3QzhnemVXNjJ3aUQrZjZ5OTB4R09BVDQ1Q1E2a2dpYUsreTVXTTU3YlFocHpiQkkzXC9SWTFjdlJqODV6elNsOXBHM2VoeWJxT2VOTHBPQVBrWCszcWNNMGJEZFVcLzBaazhBSmZDaEsyVjBPMTZCVGdjQ3FBZTFKUEhTbkk4N21zYkk0WFp6MGpZUXF5S3l4MG5BQ09xbVF4OUtHWHFtR0xLd093YVUycHY1NzBxMUc3d3BRVHJ6cFpieUZCeHpWeUtTakZGaFFVRzJhSW1ieWlqbk45XC9cL0NKMEdVenF2U0ZxZEpRNFwvbW1BMTdcL1VJTXNWUllXVWRTVHNKMSs4UmRiYlBITWpHd0YzWlQ2bmRIR3hZMnJoYnlISkZTVzN2Q09BblA1ZWxUWjB2TmJYQVNGYWtIaXAyTHdYWlROSzVzeXhIZGVFejhZRFZsd0Vxc0FGXC9nMlJFRHk0TFNBblJHQzJQVytVSEo0TndmeVphY1gzTTV2WEttUmNBdUc3cjQ5WUgwM0V3S2x2dHNWR3pzWnVHVnJLNGYxeEd0b050bjFJSG9lQ2RKVGEwajlOOUZGNG1xb1NVbWJ0TUIwUzFHbGprS2ZFM2V0UzNKTlpPSERLYUxpRWFuVHZPaEhIY3JDZ2JyRm84bGdNS1J2MzE3eEJlMGFDRHRia245M3ZDcVo3QmpKZVN2OHozRTVOcGFqazBjZ0pOVG1PbnZyanEwZ3VHODdhMlBBSlpJekc4S0gxQ2U2T2dnQ0ZHamJuQnoyOWxuVENHNFFGV01acEpzK2U5RGdCbE92UWxPUU5aRDlBTUplXC80clNkQnpNM281Q0RYajl5UWJaXC9MbHlLUUpnWDg5Z1wvNVprWlcyR2ttMVdtQ292K09MNEc2SmJnWHFWYkdNdUJPMVZqb3E5UGYwMXdBTkNRNHROeVljTGNWaEFpS1NEalwvMExWNktYdmtNWmdtVEhuRTF1QktzajROK01PQlZaZmhPTE1JOU5xN0pMXC9zWWsyRkV3WGdrQ1RBYmRTR1FlenI5d1E0SmlZYzBSWDQ5S1B2RE1QRTM0SjQxa3UxWjdaVFByT3pkNnd6MnlpWGJkeVcrVjZQQndXWWtmZ3hPcWFzWXpqdk9sbmFDRkZPNkJWVjdZZ3VQNFRqVXpBdlBOMzlyYzdMWEhyUnR5XC9uSzJLeGpuakJNaFd4Q0JKck5JMWgxS2FYbXJneXloWlF4VTF4cldHUVlUemxjZUtYeVprejlcL2Z0NzRjbzByQ01NRHBHbDNGeStKTXFRa2lUSXNxNEZEYTUzSTUybTA0WWFraFwvVG5PK3l3T2dPMWF5NExOQUhvRG1NQWhFVXZjV0h2clhtaVdYRU1rcGpmY0p0S2duc2lHZVF2bkVjSmJzU2xUZjNGWEVlNE5ud21tTDh1U0Erc3dJNGJ4a1laQ3FXVXk3UlBzeUd1TG9iRHlxWm83ZmFnSWRuM2Zlenp3NGQzOERNNjR2SmtreUhpbDRIRWlabis3U0FsWjFnZ3h4XC9ob25MWTdzWitYb0JJRmZmOUwzejRIamtwWlRGU2FKb2U4Kzlzc2pQaUFFQVlxWGxkaTdmNmw1c0tYblwvZUREZ3hISVZLUVF2dGM4YXdUM0hLND0iLCJtYWMiOiI0NTRiNDUwNmFhNjExNmRkZjNhOTNiNGFiNDAxNjkxMmY1YmUyY2Y0NTc1MzQyNDJhN2E1MjkyMGNmMjBkYjAyIn0=
eyJpdiI6Im5TU3RmN1FMbmJUXC9pWFRYWHRcL0R6QT09IiwidmFsdWUiOiJ1STMxR3NLeVFoZ0VUQVZSYmdBTzFkWStZY3l1ZUlFdWhKcjFhUTZadUorUHkrVG1PV2JSa0NhOUFabHltekk1MU1wbEtqU2x5TEFmVE0zQzAzTTlyMXRFUEdMaytRM3NiSmMyaEgyYURuRGRCSmFGd3JjeFE0WU9ETUN5bndrNWdGbWkyRUszUlREZkZGbWpwYUpNOXVvb3htVmY2UXYyNW5YNkljRmx5QUJvU29kNEdMeG1WNnVsOGVGbGZqSkIxQmdCTVdqUWZcL2xBRXRsdTlkVUJuWmRpaGp4bTNzMTRHcmRxWTREY0FsbnpVNHFidkJFMU9XRW1Pb05Ba0hpMUNOWmtkdjdGK0Q3RkwySG5BOU9zdFh1Y3c3T1VXUW1KWmw1RWw5MzhBaHVLN3hvUHF2ZkRNZ3BtVE9OMFI5eTE5eEdubWpwUXI4Wmg0aFpadUpaVTg4a2p5WGFcLzlWRmtOWVJqMU84VEZSVXlkYmVJaFhNNUczTkRKTW1Ocjk3YUtIT1JpeTJ1dVMwd2FaRlBFWTJSRUxkXC9SM05EWUxvMEFkWDVwU0JYQjNOZWc0WGlLOW9oQTlvaWNIMGlxYWZwIiwibWFjIjoiMmUyODMyZjNmNzRlZjEwN2U3ZTFlNThmMDczZGEwNTM1ZTQwYTY2Mjg3YWQ4N2E2OTdjZWM0ZmI3OGZhNGE4MCJ9

Điều Cố Kiến Châu làm tốt hơn người khác chính là chịu sửa.

Ads
';
Advertisement