Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Hai nữ nhi của Từ Trinh Nam đã xuất giá từ lâu, tới ngoại tôn cũng đã có rồi, mùa đông Tây Bắc không hề dễ chịu, vì thế mà ông phải mang một thân bệnh tật, nhưng cũng may mà ông có thể rút lui thuận lợi.

Người về hưu còn có mấy lão binh lớn tuổi, có thể chịu đựng được đến tuổi này, trên người cũng đã mang không ít quân công, ngày tháng sau này nhất định sẽ không kém.

Từ Trinh Nam sau này có lẽ cũng sẽ như Cố Thịnh Thuần, đảm nhận một chức quan nhàn tản không hưởng bổng lộc, cũng chẳng có thực quyền.

Làm võ quan mà được như thế thì cũng xem như cực kỳ thuận lợi.

Còn nữa, ông không có nhi tử, nữ nhi đã gả ra ngoài sau này cũng không còn liên quan tới nhà mẹ đẻ, sau này cũng không gặp chuyện gì cản trở.

Khương Đường cũng mừng cho Phùng di và Từ tướng quân từ tận đáy lòng, như vậy cũng tốt, hai người sống xa nhau hơn nửa cuộc đời, rốt cuộc cũng đã có thể sống bên nhau.

Nhưng cũng có nhiều điều đáng tiếc, hơn nửa đời người trôi qua, trước đây hai người đã ở bên nhau được bao lâu, một năm hay hai năm?

Khương Đường quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Sơn, sắc mặt của Cố Kiến Sơn dịu dàng.

Khương Đường mang theo vài phần ngạo khí, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ta còn chưa nói muốn đi theo chàng đó.”

Cố Kiến Sơn: “Ta chỉ là muốn về nhanh một chút, tuyệt đối không có ý giấu giếm đâu. Hơn nữa, ta đã tâu lên Hoàng Thượng rồi, nàng đại nhân đừng tính toán tiểu nhân, đi cùng ta đi.”

Khương Đường cũng không phải dễ dỗ dành như vậy: “Để xem biểu hiện của chàng.”

Nàng rất vui, vui hơn tất cả mọi lần trước đây, Cố Kiến Sơn không gặp chuyện gì, cũng vui vì Cố Kiến Sơn có thể khắc ghi lời nàng vào trong lòng. Cố Kiến Sơn có thể đảm bảo chuyện kinh doanh của nàng tất nhiên là tốt nhất, nàng cũng sẽ cố gắng làm một thương nhân thật tốt.

Việc này hẳn không phải là quyết định sau khi nhận được thư của nàng, chắc chắn là Cố Kiến Sơn đã sớm nghĩ tới.

Có thể đến Tây Bắc là hoàn hảo nhất, nhưng lại dám hùa với Xuân Đài gạt nàng, mới nói mấy câu mà muốn nàng bỏ qua sao, đừng có mơ.

Tuy ngoài miệng Khương Đường nói không đi nhưng trong lòng nàng đã đáp ứng rồi.

Đi Tây Bắc không phải là chuyện nhỏ, mọi mặt đều phải chuẩn bị kỹ càng, chuyện trong phủ phải xử lý thế nào, mang theo bao nhiêu nha hoàn và gã sai vặt, còn phải thông báo cho Lục Cẩm Dao và An Dương, những việc này không thể làm xong trong giây lát được.

Cố Kiến Sơn trở về lần này chỉ được ở nhiều nhất năm ngày, trong vòng năm ngày phải về lại Tây Bắc.

Hắn dẫn theo Khương Đường, tất nhiên sẽ không đi liên tục cả ngày lẫn đêm, nhưng cũng không thể đi quá chậm như du sơn ngoạn thủy được.

Tới tối Cố Kiến Sơn vẫn không thấy nàng chịu nói chuyện, hắn cố ý nói: “Nàng không đi cũng được, núi cao sông dài, nàng cũng không thể chịu được cực khổ như vậy.”

Khương Đường nói: “Ai nói ta chịu không nổi, ta biết cưỡi ngựa, cũng không phải cứ ngồi xe ngựa mãi.”

Cố Kiến Sơn nghiêm túc nói: “Thật sự rất xa, đi đường vô cùng cực khổ, bây giờ nàng đổi ý vẫn còn kịp, chờ đến lúc lên đường rồi ta sẽ không thể đưa nàng quay về được nữa.”

Trong lòng Cố Kiến Sơn đương nhiên nguyện ý để Khương Đường đi theo, ngay cả là ở Liêu Thành thì vẫn tốt hơn Thịnh Kinh.

Nhưng tốt xấu trong chuyện này đã quá rõ ràng, nếu Liêu Thành tốt như vậy thì sao kinh đô của Ngự Triều không đặt ở Liêu Thành?

Cố Kiến Sơn vừa muốn Khương Đường đến Tây Bắc lại vừa không muốn.

Khương Đường nói: “Ta có thể thích ứng hay không không phiền chàng lo lắng, lại nói, ta cũng không chỉ là vì chàng, ta còn có chuyện kinh doanh phải làm…”

Cố Kiến Sơn không ngại mấy chuyện này: “Phần lớn nguyên nhân đều nằm ở ta là đủ rồi.”

Nghe hắn nói như vậy lại khiến Khương Đường mềm lòng: “Đã biết, Ngô Chi nói Liêu Thành vẫn tốt hơn Càng Thành, trước tiên cứ ở lại Liêu Thành đi, sau này lại dọn đi sau. Chàng đừng lo cho ta, Liêu Thành bên kia thế nào rồi, nhà cửa đã ổn thỏa chưa, còn phải chuyển nhà nữa, Ô Kim và Điểm Kim cũng phải mang theo…”

*

Khương Đường cũng không định giấu chuyện mình muốn đi Tây Bắc, trước tiên là nói cho Lục Cẩm Dao, sau đó Lục Cẩm Dao lại nói cho Trịnh thị.

Trịnh thị sửng sốt một hồi lâu.

Trong khoảnh khắc đó bà dường như lại nhớ tới khoảng thời gian trước đây, khi đó Cố Kiến Phong mới ra đời, đợi hắn lớn thêm một chút, bà lại tiếp tục một mình mang thai, một mình sinh hài tử, một mình nuôi dưỡng hài tử.

Cũng không biết đã phải sống những ngày như vậy trong bao lâu.

Tính tình Cố Kiến Phong giống bà cũng là có nguyên nhân cả.

Muốn đi thì cứ đi thôi.

Trịnh thị lấy lại tinh thần, nói với Lục Cẩm Dao: “Con nói xem, nếu ta giúp bọn chúng thu xếp một chút đồ vật, Khương Đường có nhận không?”

Lục Cẩm Dao: “Sao lại không chứ, ngài là mẫu thân của Ngũ đệ, bây giờ cũng chính là mẫu thân của Khương Đường.”

Trịnh thị cười cười, lập tức đi thu xếp đồ đạc.

Bà gom hết những thứ mình muốn đưa cho Khương Đường, nào là thức ăn dọc đường, y phục, nguyên liệu, dược liệu, bạc…

Mang hết những thứ bà nghĩ hai người sẽ dùng tới.

Trịnh thị còn lấy giày nhỏ tự tay làm ra, đây là bà làm trong lúc rảnh rỗi, Khương Đường bên đó mãi không có tin tức gì, cũng chưa có cơ hội đưa qua.

Cứ để trong hành lý đi.

Cũng không biết bao giờ mới đi, mấy ngày nay Trịnh thị đều bận rộn chuẩn bị hành lý, Cố Thịnh Thuần hiện giờ không có việc gì để làm, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ Trịnh thị làm một chút việc: “Tây Bắc rất lạnh, mang theo một ít áo bông và chăn bông đi.”

Trịnh thị gật đầu, phân phó nha hoàn bên dưới chuẩn bị hai bộ chăn mới, cũng lấy ra một ít da lông cất dưới đáy hòm của bà ra.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần chờ Lục Cẩm Dao hỏi thăm rõ ràng lúc nào sẽ khởi hành, bà sẽ đưa đồ qua một lượt.

Thánh Thượng nói trong vòng năm ngày phải về Tây Bắc, Khương Đường không nghĩ kéo dài tới ngày cuối cùng, cho nên sau khi sắp xếp mọi thứ đã lập tức thu dọn đồ đạc.

An Dương rất buồn bã, nói lúc nàng ấy thành thân Khương Đường khẳng định không tới được, Khương Đường nói: “Ngươi cứ viết thư cho ta, nói không chừng ta lúc đó ta đã trở lại.”

Nàng vẫn còn chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh, cũng không thể ở lại Tây Bắc mãi.

Nàng rất yên tâm chuyện ở tiệm lẩu, Cố phủ để lại cho Ngưng Duyệt, vốn dĩ Ngưng Duyệt cũng muốn đi theo Khương Đường, nhưng nàng ấy càng phải phụ trách công việc ở phố ăn vặt, còn cả chuyện trên dưới trong phủ cũng cần người thu xếp.

Bọn họ cũng không mang theo quá nhiều hạ nhân, đã để lại hai tú nương, chỉ đưa theo trù nương và một nửa nha hoàn của chính viện, số còn lại đều ở lại Cố phủ.

Chỉ cần lo chuyện quét dọn, cũng không quá mệt mỏi.

Còn Lý quản sự đã được dặn dò qua, tự nhiên sẽ lưu tâm mọi chuyện trong phủ, Khương Đường cũng không còn gì lo lắng nữa.

Hai mươi lăm tháng bảy, ba chiếc xe ngựa ra khỏi cửa thành, nơi đầu tiên họ đi qua chính là Thập Lí Đình ở ngoại ô, chỗ đó cách Thịnh Kinh khoảng mười dặm.

Xuân Đài nhìn thấy có xe ngựa đang chờ ở Thập Lí Đình phía xa xa, quay đầu lại nói: “Phía trước có người.”

“Dừng lại.”

Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Hẳn là Lục tỷ tỷ.”

Xe ngựa dừng ở Thập Lí Đình, Khương Đường nói với Xuân Đài: “Nói với người phía sau không cần xuống xe.”

Chiếc xe ngựa kia cũng đã có động tĩnh, Lục Cẩm Dao đỡ tay nha hoàn bước xuống trước, sau đó lại đỡ Trịnh thị đỡ xuống cùng, người cuối cùng đi xuống chính là Chiêu ca nhi.

Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn nhanh chóng hành lễ, Trịnh thị nâng Khương Đường trước rồi nói: “Hài tử ngoan…”

Trịnh thị có chút nghẹn ngào, cũng không biết vì sao bà lại muốn khóc, bà nắm lấy tay Khương Đường, nhưng lại nói với Cố Kiến Sơn: “Phải chăm sóc Đường Nhi cho tốt, đi đường phải cẩn thận, thường xuyên trở về thăm nhà.”

Mẫu tử lâu ngày không gặp, Cố Kiến Sơn nặng trĩu gật đầu: “Nhi tử ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.”

Trịnh thị vỗ tay Khương Đường: “Ta mang cho các con một số thứ, cầm theo đi đường, tay nải màu đỏ đựng thức ăn, y phục và đồ dùng ở trong bao màu tím.”

Trịnh thị đã chuẩn bị đầy đủ hết, Lục Cẩm Dao chỉ cần chuẩn bị thêm một ít dược liệu, còn có mấy món điểm tâm ngon miệng, nàng ấy Khương Đường: “Phải thường viết thư gửi về nhà, Chiêu ca nhi sẽ rất nhớ ngươi.”

Cố Ninh Chiêu còn nhỏ nhưng đã biết không được chen miệng lúc trưởng bối đang nói chuyện, cho nên vẫn luôn đưa mắt ngóng trông, chờ người lớn nói chuyện xong rồi bé mới nói: “Đường di, Ngũ thúc thúc… Hai người phải thường xuyên trở về, còn có Điểm Kim và Ô Kim…”

Khương Đường không nhịn được cười cười: “Điểm Kim và Ô Kim cũng đi theo.”

Đường xá xa xôi, gia đình nhỏ của nàng phải ở chung một chỗ chứ.

eyJpdiI6IlhneXdQQ2JzRm9vNVRIVXg3MGtYTmc9PSIsInZhbHVlIjoiQWVZU2p0MkhoMUlpK01LbDR3NVR5U24wXC9EblhUR0pHU0N3NnN5dHFVcmNyeHJ0emtIOUVRWVJqOWFoenFlRjI1Vkt5TFpZSlhIUUlUTStyc1FaZldkbG1KMnRWWTBsSXozbnlpUUVTMGlPd3c5dkY2akNOczZlaGk3YlpuWnVYTStjekdLQ3lkQXp4TE9aclE2YmRpSnNYMWRtVDBsQzM2eFZsUThlMlRKcHNTaFNEUWhYNlNTXC9QZmhITStVVTBuczBtXC9rMW56M284Wm5vMGF1XC9DdU1VdTdmTFlodW5FblQra2JOdDNwTTl0ckhBRjhKaHR2dEd5QzlLWVEwdFgrcHdnYlVHVlFvYjNpMTB2RVp5bmRqam9NVUM1dDB0K0E1a050U0lOUVpoTzJxT3dmakUzaDBvTjFxemJFd1E5YlhJXC9CRGxMM1FUMDdISktldU5la1ZhNGk3eXZ4QjNBY1NWRUZTd0lORHFwSVwvM3prTUZzbnVwdnR0UjVlSWR2N3JUdGhkaDNuZkJxZjlDU3k5Zm1GengyNUFiQkw5ZWEwWm5wNEdJTTllVDFcL2ptR0g2M0JTUGpZdU5hUWxiV2k1ZmhLZGNFXC9sXC82RVAwa3hmMHdaMTVuMTk0VnhCK2tSTzJDaThGNkgzMFwvOEdpQ0JKZUtxc2V2dkxHazJMemp1OVVodVZaU3pqWGdmSGFaQks5Sm1EU0J6OFU5TTFpMFwvZHpsZnlNSmU1c1Yzd3A5dGtGVnNcL1NWdWZwZUpSV2c0WEMrQ3lOM0ZZMERLSVpqU1RYcTVTZ2w0WlRiZ1JYVkdWbVVIUTFKVm1SWm1jVyt4T1UyckRQcjN0STVNbWZNT0RsOFVFWmlXaUxyUUdiRzNnYkRxQmExSDhhY2ZDVFRXSnowVVp3OTV1UFlzVXZoUnc4Zk9TeEdkWGhSdkNtXC9aVWRaUHZPcWlPMWoyOGNheTEzQU1iZz09IiwibWFjIjoiN2RlYzY1ZjU4ZTcyYTg1YzFhNWU1MTE0YzBiYWU0NjI0NDM0MmFmNTRkMWZjZmVkZTQ1MDQ2NjgyOTM2ZWY1YiJ9
eyJpdiI6IkZkWXNzOTdSaW9IWkxrQkRORGN5Wmc9PSIsInZhbHVlIjoiSFdJZEN3UXN1bWxqUEtDS2I4T1hqd081QjV1NjZjK3dtXC95dmhTWFlXbVNWcGF0ZXV3YStUZkFjaXY3UDdMODI4RmZ4aVNJdUZGZ0NJQ2ZtdlwvQnR3eTdhZ203Y2JyYkZzNnpmNlptZVlVak9MNkVCMXQxU2JMbk5VWHlNbHNiS0xLa0VVWERnaFBIR0pWUmtKS1Yra2NkQmFlTHJsZlhvWnV0eEpPXC95WTcrbGxlaG02cFl0U2p2WXFQelNQN0VCVmh0eGEyUHRUbkhcL3Rod2p5NXNlZldld1MyWENpMDhOZUZKSmtxRVo4clpoTnAzb3lGU2crM1d1aStnVFYzMkxNZ0RneWZvQXVManFDRXlNRFlZd1RBRWJRT3lXR3loeWV5SmR3TjErUmZiK2h1YXM3R042dE9IclM1V3NkcEErZ2k4S2d0K0VaTzNPV2d4Q1d0Zk1KT3lCaEh2WWxFdFwvaTM2NDFJcUJaV3dcL3F6eWl5VXpcL2NlSWtVOGd3cE9qOSIsIm1hYyI6IjY4MjdmZDljZTI1NzRhMjE0MGNjOWQ2ODA0ODI0MmIwMzkyYmFmYmI1ZDhiMDJiNGE1NDZjNTRkNzFhNTdlMzEifQ==

Cố Kiến Sơn nắm lấy tay nàng, Khương Đường nhìn về phía hắn, sau đó cười cười: “Không nhìn nữa, đi thôi.”

Ads
';
Advertisement