Về đến nhà, Khương Đường cũng không cảm thấy khó chịu, ngày hôm say Cố Kiến Sơn lại phải quay về quân doanh, lần này nàng không còn cảm thấy năm ngày còn lại khó chịu nữa.
Con người ta hình như có hơi tham lam, bây giờ còn chê năm ngày quá dài, Khương Đường nói với bản thân phải biết thỏa mãn, như này đã rất tốt rồi.
Thượng tuần tháng mười một, trong phủ nhận được xe ngựa từ Thịnh Kinh tới.
Đi theo là một ma ma hơn bốn mươi tuổi, một trù nương giỏi nấu món cay Tứ Xuyên, có có đồ đạc chất đầy nửa xe, người đến đi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong mới tới kiểm tra Khương Đường.
Ma ma là lão nhân của hầu phủ, biết nên nói gì nên làm gì, Khương Đường khách khí nói với bà ấy mấy câu rồi sắp xếp người ta ở gian phòng đơn bên phía phòng hạ nhân.
Trù nương thì ở phòng bếp nhỏ, trù nương biết rất nhiều món, nghe người ta nói tên món ăn mà đã muốn chảy nước miếng.
Một chuyến đưa đồ tới này còn có dược liệu và các kiểu xiêm y, Lục Cẩm Dao có viết thư, trên thư kể chuyện làm ăn của Cẩm Đường Cư, mọi người ở hầu phủ thế nào.
Lục Cẩm Dao nhắc đến chuyện của cả nhà Cố Kiến Phong, kể rằng người đã an cư ở Hạc Thành rồi.
Đối với Lục Cẩm Dao mà nói thì Hàn thị là tự làm tự chịu, nàng ấy không hề cảm thấy Hàn thị đáng thương chút nào. Hơn nữa khi ấy thủ đoạn của Hàn thị cực kỳ ghê tởm, có kết quả như này coi như là đánh mất đi thứ muốn có được nhất, đã chẳng còn có thứ gì nữa, cũng coi như là ác có ác báo.
Khương Đường nhớ trong sách cũng bị lưu đày, không có gì khác so với hiện tại.
Điều duy nhất thay đổi chính là hầu phủ tốt hơn trong sách một chút, nhưng phạt chính là phạt, hầu phủ cũng chỉ có thể hứng chịu.
Hầu phủ rất tốt, Chiêu ca nhi cũng khá khỏe, cuối cùng, Lục Cẩm Dao bảo nàng phải chăm lo cho bản thân thật tốt, còn bảo năm sau có cơ hội sẽ tới thăm nàng.
Ngày dự sinh của Khương Đường là vào tháng bảy năm sau, sinh ở Tây Bắc có lẽ không nóng nực như thế, có điều cũng khá giày vò.
Còn hơn một tháng là giao thừa, đây là lần đầu từ sau khi tới đây nàng đón tết với người nhà.
Có điều cũng không biết Cố Kiến Sơn liệu có thể về hay không.
Dù không quay về thì trong phủ nhiều người như thế, Khương Đường cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Sang tháng Chạp trời càng lạnh hơn.
Ma ma và trù nương đã thích ứng với nơi này rất tốt, điều quan trọng nhất là có giường nên ngủ rất dỗi ấm áp.
Khương Đường cảm thấy nếu có nhiệt kế thì bên ngoài phải âm hai mươi ba mươi độ, bên phía Thịnh Kinh cũng chỉ âm mấy độ mà thôi, cái lạnh khác biệt hoàn toàn.
Mùng bảy tháng Chạp, trước mùng tám tháng Chạp một ngày, mấy người Lưu Dương quay về.
Cuối tháng chín đi, đi mất gần hai tháng.
Cũng vì trên đường tuyết đổ quá nhiều, nên thật sự không tiện đi, thế nên đã trễ nải không ít thì giờ.
Đã đi hai chuyến nên Lưu Dương làm những việc này đã quen, trên đường đưa lót đôi chút nên cũng không đến nỗi có kẻ cướp hàng.
Đồ đạc mang từ Tây Bắc đi đã bán tới các nơi, lại đổi về rất nhiều vật phẩm mới, tới Việt Thành tháo hàng trước rồi sau đó kết toán sổ sách lần trước, lúc này mới tới Liêu Thành.
Cửa hàng không cần giúp đỡ nên cả đoàn người cũng không cần ở lại Việt Thành Lâu.
Việt Thành không tính là nơi tốt mà trái lại càng đi về phía Nam thì càng náo nhiệt hơn, người cũng đông hơn.
Lưu Dương định ở lại Việt Thành mấy ngày, hắn cũng chẳng phải làm bằng sát, đi trong tuyết nhiều ngày như thế đã mệt không thôi từ lâu rồi, phải ngủ hai ngày để dưỡng sức.
Sau đó bàn giao bên này xong xuôi rồi quay về Thịnh Kinh, Lưu Không chẳng rõ liệu quay về kịp trong năm không, hay là hắn muốn về nhà đón năm mới.
Lần trước đi kiếm được không ít tiền, trừ đi tiền thuê nhà và tiền công của chưởng quỹ với mấy người làm thuê, lần này Lưu Dương được chia bảy trăm lượng, cộng thêm những thứ mình mang theo là có hơn một nghìn lượng bạc.
Hoàn toàn đủ để mua một căn nhà lớn ở Thịnh Kinh.
Gánh nặng trong gia đình không hề đè lên người hắn, nhưng Lưu Dương luôn cảm thấy lớn như thế này rồi thì nên gánh vai đôi chút.
Ngày sau đệ đệ phải cưới vợ, hai muội muội phải gả chồng, chuyện còn rất nhiều.
Mà đồ của ba người Tĩnh Mặc, Bội Lan bán đi cũng kha khá tiền.
Vật phẩm ba người mang đi đều là hàng mà nữ tử ưa thích, lần này lại mang sáp ngọc trai tới, bôi lên trên mặt cũng chẳng lo bị gió thổi mất.
Đến Liêu Thành, cả đoàn người ở lại Cố gia.
Ban đầu Lưu Dượng định ở nhà trọ nhưng Khương Đường nghe tin xong thì cho người đón về phủ.
Trong phủ có viện riêng để làm phòng cho khách, ăn cơm cũng có trù nương, Khương Đường cũng có thể cố gắng tận tình cái nghĩa của chủ nhà.
Còn Bội Lan, Tĩnh Mặc cũng biết tin Khương Đường mang thai. Tất nhiên đây là tin tốt.
Bội Lan nói: “Nhanh thật đấy! Sang năm là bé con ra đời rồi, ngươi xinh đẹp như thế này, bé con chắc chắn cũng xinh xắn!”
Bội Lan cảm thấy đứa trẻ này có thể có được mấy phần xinh đẹp của Khương Đường đã là kinh người rồi, chẳng quản là bé nam hay bé nữ, trông xinh xắn thì đều được thích, chứ không sao lại có Thám hoa lang.
Khương Đường hỏi hai người họ có ở lại hay không, hay là ở lại đây đón năm mới.
Bội Lan và Tĩnh Mặc lắc đầu, bọn họ phải đoàn tụ với người nhà, người nhà còn đang ở Thịnh Kinh, có thể chóng về thì nên chóng về mới tốt.
Có điều sau này làm ăn, lui tới thuận tiện thì sẽ thường xuyên tới thăm Khương Đường.
Cả đoàn người tất tả tới rồi lại tất tả đi.
Khương Đường gửi bọn họ ít đặc sản địa phương cho mấy người Lục Cẩm Dao, rồi yên tâm chuẩn bị Tết.
Bắn cung nàng cũng đã học rồi, gà nướng cũng đã ăn, vừa có suy nghĩ gì là Cố Kiến Sơn đều có thể đoán ra được, trong lòng nàng không có gì nhung nhớ nữa, mà lại khá trông ngóng năm mới đến.
Mùng mười Cố Kiến Sơn quay về một chuyến thì trông thấy trong nhà có thay đổi lớn.
Trên cổng dán chữ Phúc, trên cửa còn treo đèn lồng đỏ, đi vào vừa nhìn là thấy trong viện giăng đèn kết hoa, trông cực kỳ náo nhiệt.
Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt nhưng lại hiện ra vài phần ấm áp.
Cố Kiến Sơn không kìm lòng được bật cười, sau đó đi thẳng về phía chính viện,, dọc đường nhìn thì không chỉ có đèn lồng chữ phúc mà còn có đủ kiểu người tuyết, đến cả hành lang uốn khúc cũng dán câu đối và chữ phúc.
Thật sự là rất náo nhiệt.
Khương Đường biết hôm nay Cố Kiến Sơn quay về: “Hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé, còn có cả khoai lang nướng và hạt dẻ rang, chàng mau đi vào đi, trong phòng ấm lắm.”
Trong nhà cũng đã thêm không ít thứ, gối dựa mềm mại, trên nền nhà trải thảm lông cừu, Khương Đường đi mỗi giày không có tấm lót, Cố Kiến Sơn cũng thay ra, những ngày tháng hắn không ở nhà, Khương Đường sẽ để để từng tí từng tí đồ dùng vào trong nhà.
Cố Kiến Sơn nói: “Đã đói bụng từ lâu rồi, có điều phải đợi ta chốc nữa, ta đi tắm rửa trước đã.”
Dọc đường đi gió bụi, sau khi về nhà cõi lòng như quy về một chỗ.
Bên ngoài tuyết rất dày, không đợi đến giao thừa, Cố Kiến Sơn đã ngửi thấy mùi hương của năm mới.
Qua mùng mười, ngày tháng hình như càng nhanh hơn, cảm giác như chẳng mấy hôm nữa là đến ba mươi Tết.
Khó khăn lắm có được một năm thái bình, giờ này năm ngoái còn lo sầu vì miếng thịt, năm nay đã có thể yên ổn đón cái Tết rồi.
Thái bình thịnh thế, tuy quân lương không thiếu thốn nhưng cũng không phải muốn ăn là có thể ăn thỏa sức, chuyện chuẩn bị cơm đêm giao thừa là của hỏa đầu quân, giờ đây Cố Kiến Sơn là xương sống của Tây Bắc nên đương nhiên phải vui vầy với tướng sĩ.
Đây cũng là ý của Gia Minh đế, để thể hiện ra vẻ quân thần một nhà.
Cố Kiến Sơn chẳng có cách nào đón giao thừa cùng với Khương Đường, Khương Đường cũng hiểu, thất vọng thì có nhưng vẫn không thể để Cố Kiến Sơn chống lại quân lệnh chống lệnh thánh chỉ.
Nàng với trong phủ nhiều như thế mà, lúc sắp đi Khương Đường còn bảo Cố Kiến Sơn yên lòng.
Cố Kiến Sơn thở dài trong lòng, tập trung ăn tối đêm giao thừa với tướng sĩ.
Cơm tối giao thừa mỗi năm chỉ có một bữa, hỏa đầu quân đã tiêu tốn nhiều, trong đồ ăn có rất nhiều thịt, còn có một món thịt bò hầm, mỗi người còn được chia một vò rượu, là Thiêu Đao Tử.
Ai nấy cũng đều uống nên tất nhiên Cố Kiến Sơn cũng phải uống, bữa cơm này có rượu có thịt, ăn xong hơn một giờ mọi người tỉnh rượu rồi nên làm gì thì đi làm nấy.
Cố Kiến Sơn kiểm tra một vòng rồi lại dặn dò mấy câu với phó tướng, lúc này mới lên ngựa về nhà.
Cố Kiến Sơn không khỏi nhớ tới sinh thần năm ngoái của Khương Đường, cũng như thế này, bỏ lỡ lúc vội lên đường là đã sang ngày hôm sau.
Hôm nay cũng là như vậy.
Quay về đến phủ, đèn của chính viện đã tắt.
Hai nha hoàn gác đêm đi ra hành lễ, Cố Kiến Sơn cho hai người về nhĩ phòng, sau khi hắn tới phòng bên cạnh rửa ráy bớt hơi rượu rồi mới vào phòng,
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường bị tiếng pháo nổ bên ngoài đánh thức, Cố Kiến Sơn lấy tay bịt tai Khương Đường lại: “Nàng ngủ thêm lúc nữa đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất