Mà Cố Kiến Sơn và Cố Kiến Hải đi đến đình nghỉ mát bên kia núi giả.
Cố Kiến Hải lớn hơn Cố Kiến Sơn tám tuổi, năm đó thành thân cái gì không hiểu, hiện giờ đã có nữ nhi, “Mẫu thân nóng vội, muốn đệ sớm ổn định, nếu đệ thích tiểu nương tử nhà ai, mẫu thân chắc chắn giúp đệ cầu thân.”
Cố Kiến Sơn không thích, cũng sẽ không đi cầu thân.
Cố Kiến Hải lấy thế huynh trưởng khuyên nhủ: “Đệ đã mười bảy tuổi, tóm lại là phải cưới thê tử sinh con.”
Cố Kiến Sơn: “Trong lòng ta biết rõ.”
Cố Kiến Hải thầm nghĩ, sao lại dầu muối đều không ăn chứ, An vương phủ Yến quốc công, năm đó hắn căn bản với không tới hai nhà này, Cố Kiến Sơn bây giờ còn có gì không vui.
Lại nói Yến quốc công phu nhân, mặc dù từ đáy lòng không chấp thuận mối hôn sự này, nhưng lại sợ nữ nhi liếc mắt một cái sẽ làm ra chuyện không quân không gả.
Yến Minh Song đang chơi vui vẻ, nha hoàn bên cạnh nhắc nhở nàng chỉ một tai nghe một tai vểnh lên, “Bên kia bên kia, bên kia còn có bông hoa sen!”
Hoài Hề vẫn lo lắng đề phòng, “Yến tiểu nương tử ngàn vạn lần phải cẩn thận, hồ này sâu lắm.”
Yến Minh Song nói: “Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng như thế, mau chèo qua bên kia, chỗ đó còn có hoa sen.”
Nha hoàn bên cạnh Yến Minh Song và Hoài Hề theo lệnh chèo mái chèo, cuối cùng cũng hái được hoa sen, Yến Minh Song rốt cụộc lên tiếng nói: “Trở về đi!”
Trái tim treo cao của Hoài Hề lúc này mới được thả xuống.
Thuyền nhỏ lắc lư trên mặt sóng xanh, mắt thấy sắp vào bờ. Yến Minh Song lại nhìn thấy một cành hoa sen, nàng đứng dậy muốn đưa tay ra, ai ngờ thuyền không vững liền nghiêng về phía nàng.
Hoài Hề đột nhiên nhảy dựng, “Yến tiểu nương tử đừng động, càng động thuyền càng không vững!”
Yến Minh Song làm sao nghe lọt tai, trong tay nàng còn nắm hoa sen, rễ cây có đ.â.m vào tay một chút, tay kia muốn bắt lấy thứ gì đó, chỉ nghe một tiếng tùm tùm thật to, người trong đình giữa hồ thấy trên thuyền thiếu một người mặc áo đỏ.
Yến quốc công phu nhân quá sợ hãi, “Song nhi! Người đâu...... Mau cứu người!”
Lục Cẩm Dao cũng hoảng sợ, lúc này là nên cứu người, nhưng Yến Minh Song là nữ tử, sao có thể để cho gã sai vặt đi xuống cứu.
Mấy người trên thuyền lại càng không biết bơi, nha hoàn bên người Yến Minh Song sợ tới mức mặt trắng bệch, Hoài Hề đưa tay về phía Yến Minh Song, nhưng Yến Minh Song càng lúc càng cách xa.
Trong lúc khẩn cấp, phía sau Lục Cẩm Dao có người nhảy xuống, bóng người màu lam nhạt chợt lóe. Nàng ấy quay đầu nhìn lại, Bạch Vi và mấy người khác đều ở đây, chỉ không thấy Khương Đường đâu, “Khương Đường!”
Khương Đường biết bơi, dù là người bình thường rơi xuống nước nàng cũng sẽ cứu.
Nàng bơi rất nhanh, vốn cũng gần, bơi tới bên cạnh Yến Minh Song bắt lấy tay nàng, “Yến tiểu nương tử đừng sợ, ngài ôm eo ta, ta đưa ngài lên bờ.”
Tóc Yến Minh Song ướt hết, quần áo bị nước thấm, vẫn chìm xuống, nàng sặc mấy ngụm nước, trên mặt không biết là nước trong hồ hay là nước mắt.
Nàng gần như sắp c.h.ế.t thì đột nhiên có ai đó đưa một bàn tay về phía nàng.
Nàng ôm lấy eo Khương Đường, c.h.ế.t cũng không buông tay, nàng ngửa đầu nhìn, không biết là mộng hay là mình đã c.h.ế.t đuối trong hồ, đây là tiên nữ tỷ tỷ sao.
Yến Minh Song ôm nàng, Khương Đường bơi càng mệt hơn. Nước hồ lạnh, quần áo cũng nặng, may mắn Hoài Hề cũng chèo qua bên này, mới đưa Yến Minh Song lên bờ.
Yến quốc công phu nhân nóng lòng, nhìn nữ nhi như vậy nước mắt đều chảy ra, “Nhưng làm sao thế, con đứa nhỏ này!”
Trịnh thị và An Vương phi cũng vây quanh một bên, một đám người vây quanh Yến Minh Song, Khương Đường ngồi trên cỏ vặn vặn mái tóc ướt.
Chẳng bằng ngâm mình trong hồ, sau khi lên bờ bị gió thổi càng lạnh hơn.
Trịnh thị Hàn thị còn có một đám nha hoàn vây quanh Yến Minh Song, chỉ có Khương Đường lẻ loi một mình. Lục Cẩm Dao thu bước về phía Yến Minh Song, nàng ấy ngồi xổm xuống ôm lấy Khương Đường, “Hoài Hề, ngươi đưa Yến tiểu nương tử đi đến yến tiệc. Bạch Vi, ngươi về đun nước nóng trước, nấu canh gừng, nhanh lên.”
*
Đình nghỉ mát bên kia núi giả, Cố Kiến Hải giữ chặt cổ tay Cố Kiến Sơn, “Người đã cứu lên, lúc này đệ qua đó làm gì.”
Cố Kiến Hải tận mắt nhìn thấy, khi tiểu nương tử Yến gia rơi xuống nước, Cố Kiến Sơn không chớp mắt một cái. Chờ nha hoàn xinh đẹp kia nhảy xuống, sắc mặt trong phút chốc thay đổi, nếu không phải hắn giữ chặt, người đã chạy qua rồi.
Sắc mặt Cố Kiến Sơn cực kỳ khó coi.
Người họ Yến tự mình tìm chết, lại muốn kéo người khác xuống nước. Khương Đường cứu người, nhưng chỉ có một mình, nếu không phải Lục Cẩm Dao đi tới, sợ là không ai nhìn nàng một cái.
Cố Kiến Sơn hất tay Cố Kiến Hải ra, “Ta còn có việc.”
Yến hội đang yên đang lành bởi vì Yến Minh Song rơi xuống nước khiến cho gà bay chó sủa, Bạch Vi đi mời thái y phủ, Lục Cẩm Dao dẫn Bạch Vi đến phòng hạ nhân, nhưng Hàn thị lại dẫn người chăm sóc Yến Minh Song, rất ra dáng đại nương tử.
Cố Kiến Sơn bước nhanh ra ngoài, hắn đưa lệnh bài đeo ở thắt lưng cho Xuân Đài, “Tiến cung mời Lý thái y. Trước tiên...... Chẩn trị [1] cho Yến quốc công, sau đó đi thăm Khương Đường. Nhanh lên.”
[1] chẩn trị: chẩn đoán và điều trị.
Yến Minh Song túm lấy tay Yến quốc công phu nhân, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thì thào lẩm bẩm. Yến quốc công phu nhân cúi người xuống cố gắng lắng nghe, giống như vẫn luôn gọi tỷ tỷ gì đó.
Bà ấy lo lắng cho nữ nhi của mình, không kịp suy nghĩ kỹ, mang theo nữ nhi đi tới chính viện gần nhất.
Toàn thân Yến Minh Song ướt đẫm, lúc lên bờ nàng còn tỉnh, đến chính viện liền bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa, sờ vào thấy tay chân lạnh ngắt.
Cho dù trời nóng, nước trong hồ cũng lạnh, còn chưa vào tháng năm. Nếu bởi vì chuyện này mà nhiễm bệnh căn, Yến quốc công phu nhân cũng phải hận chính mình cả đời. Việc này không trách được Vĩnh Ninh Hầu phủ, là nữ nhi của mình ham chơi, Yến quốc công phu nhân chỉ sợ giống như An Dương quận chúa, sớm biết như vậy, nói cái gì cũng không cho nàng hái hoa sen.
Một đám người vây quanh đi chính viện.
An Dương quận chúa quay đầu lại, lo lắng nhìn Khương Đường một cái. Nàng thoạt nhìn so với Yến Minh Song tốt hơn một chút, không bị ngất đi, nhưng cả người ướt đẫm, tóc dính trên trán, ngồi xổm trên mặt đất phát run.
Khương Đường vẫn luôn nói với Lục Cẩm Dao không có việc gì.
Lục Cẩm Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đường, nước hồ ướt sũng, dưới thời tiết ấm áp như vậy mà sờ vào cũng thấy lạnh ngắt, làm sao mà không có việc gì cho được.
Thần sắc Lục Cẩm Dao rất lạnh, nàng hướng về phía An Dương gật đầu rồi cùng bọn nha hoàn ôm Khương Đường đi tới phòng hạ nhân.
An Dương lại nhìn về phía một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới chính viện, ở đó thì lại không cần đến nàng.
Nàng nói với An vương phi một tiếng: “Mẫu thân, con đi xem nha hoàn đã cứu Yến tiểu nương tử.”
————
Đến phòng hạ nhân, Bạch Vi đã tìm xiêm y để thay, Lục Anh đi nấu nước nóng, Bội Lan đi nấu canh gừng.
Vân Nguyệt Bán Hạ còn phải trông chừng Lục Cẩm Dao, sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Khương Đường thay y phục, quấn chăn dày: “Đại nương tử, ta thật sự không có việc gì mà.”
Lục Cẩm Dao dùng khăn vải lau tóc cho Khương Đường: “Ngậm miệng lại, đừng nói nữa.”
Khương Đường thật sự nghe lời ngậm miệng lại, Lục Cẩm Dao lại cảm thấy tức giận: “Nữ tử vốn phải cẩn thận những thứ này, nước kia lạnh đến cỡ nào, ngay cả nha hoàn nàng ta cũng không xuống cứu, ngươi nhảy xuống làm cái gì! Ta bảo ngươi đi xuống sao, mấy gã sai vặt ở đó c.h.ế.t hết cả rồi hay sao mà phải cần ngươi nhảy xuống?”
Lục Cẩm Dao còn muốn nói, ngươi cứu người, nhưng người được cứu kia liệu có nhớ được ngươi hay không.
Ân nhân cứu mạng của nữ nhi mình mà cũng không thèm liếc mắt một cái, nữ nhi Yến quốc công là kim tôn ngọc quý, vậy người của nàng không phải là mạng sao?
Nếu Khương Đường bởi vì chuyện này mà bị nhiễm bệnh căn, vậy thì phải làm thế nào. Vốn là Yến Minh Song ham chơi rơi xuống nước, ngay cả Hoài Hề cũng không trách được, cho dù mất mạng cũng là nàng đáng đời.
Khương Đường: “Nhưng mà...”
Lục Cẩm Dao: “Không cho ngươi lên tiếng! Bạch Vi, phủ y đâu rồi, khi nào mới có thể tới đây!”
Bạch Vi đã bảo Tĩnh Mặc đi mời, nhưng không rảnh để tới đây: “Phủ y đang ở chính viện, còn đang chẩn trị cho Yến tiểu nương tử.”
Khương Đường cau mày nói: “Đại nương tử, da đầu nô tỳ bị đau…”
Lục Cẩm Dao đã bao giờ hầu hạ người ta đâu, Khương Đường hít một hơi, mạng người quan trọng, lúc ấy nàng không nghĩ nhiều như vậy, ai biết cứu người tốn sức như thế chứ.
Bây giờ cánh tay và chân nàng vẫn còn mỏi nhừ, Yến Minh Song nhìn thì gầy, nhưng kéo lên không dễ chút nào.
Lục Cẩm Dao thả nhẹ động tác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kích động.
Nàng thở dài, đưa khăn vải cho Bạch Vi: “Bạch Vi, ngươi đến làm đi. Lại đi mời lần nữa, nếu thật sự không được thì cứ nói ta bị kinh hãi, thân thể không được khỏe.”
Chỉ chốc lát sau Bội Lan bưng vào một chén canh gừng lớn, thả thật nhiều gừng băm, vị cay xông vào mũi: “Uống hết sạch đi, ta còn cho thêm cả đường đỏ vào, ngửi cay uống ngọt, tranh thủ còn nóng uống đi.”
Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi có cần đút không?”
Khương Đường vội vàng nói không cần, nàng nhận chén rồi tự bưng lên uống, uống được vài ngụm liền dừng lại nói: “Đại nương tử, nô tỳ không có việc gì, ngài đi xem Yến tiểu nương tử đi, nàng là xảy ra chuyện ở Hầu phủ...”
Lại là xuân nhật yến do Lục Cẩm Dao tổ chức, hiện tại tất cả mọi người đều đi tới chính viện, chỉ có Lục Cẩm Dao đến thăm nàng.
Lục Cẩm Dao nói: “Nhiều người nhìn như vậy nàng có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chờ đại phu xem cho ngươi xong rồi ta sẽ đi.”
Không phải là phủ y mà là một lão nhân lớn tuổi, râu tóc trắng xóa, lưng cõng một rương thuốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất