Mỗi lần mà Tiêu Đình Nghiên nói ra hai từ quận chúa này, đều là cố ý khiến người ta bực mình.
Hoặc là ám chỉ tính tình của nàng ấy, hoặc là nói nàng ấy khó hầu hạ, đa số thời điểm còn mang theo một chút ý tứ ngọt ngào, làm An Dương muốn phát giận cũng không được.
An Dương hôm nay nể mặt nồi lẩu cá, không thèm so đo với Tiêu Đình Nghiên.
Trù nương đã hâm nóng thức ăn xong xuôi, mang một chiếc nồi đồng ra ngoài sảnh, xung quanh là đủ loại thức ăn, có thịt bò tươi, các loại rau xanh… Mỗi loại đồ ăn đều được đặt trong một chiếc đĩa nhỏ, trang trí rất xinh đẹp, hiển nhiên trước giờ đã quen hầu hạ nên biết phải sắp xếp như thế nào.
Từ nhỏ Tiêu Đình Nghiên đã không thiếu bạc, nhưng cũng chưa từng được hưởng dụng những thứ xa hoa như thế này.
Hắn đúng là cưới nữ nhi hoàng thất, vô cùng quý báu, bây giờ hắn có khác gì ở rể không, chịu tủi thân không chạy tới phủ An vương cáo trạng thì chạy đi đâu, quận chúa sao có thể nói hắn không biết xấu hổ.
Tiêu Đình Nghiên lấy đũa, An Dương ăn chiều chưa no, vừa nghe mùi thức ăn là đã muốn ăn ngay.
Cá này không giống với cá hầm ớt hay cá hầm cải chua, món này lựa chọn loại cá ít xương ở vùng Thanh Giang, thái thành từng phiến mỏng, sau đó áo qua một lớp bột, chiên sơ rồi mới mang đi nấu lẩu, bên ngoài mềm mại ngon miệng, bên trong lại tươi mới nhiều nước.
Nước lẩu có hơi cay, cho dù có hâm đi hâm lại thì cá vẫn mềm tan chứ không bị nát, đương nhiên, giá cả của món này cũng đẹp như hình thức của nó vậy.
Tiêu Đình Nghiên sau khi lấy đũa cho nàng ấy thì cũng lấy đũa cho mình, nghiễm nhiên là muốn ngồi xuống ăn chung.
An Dương không nhịn được đ.â.m chọt một câu: “Cơm chiều chàng ăn không ít mà, sao hả, còn muốn ăn à.”
Tiêu Đình Nghiên tức đến bật cười, con mắt nào của Triệu Vân An nàng thấy hắn ăn không ít, thấy An Dương không ăn được chắc hắn nuốt trôi à?
“Quận chúa không hỏi tới chân ta, bây giờ lại quan tâm đến miệng ta à.”
Ý tứ là lúc ta đi mua sao nàng không nói, bây giờ mua về rồi lại không cho ăn à.
An Dương: “… Ăn đi ăn đi, ai cản được chàng, chàng nếm thử đi, ngon lắm.”
Đôi mắt của An Dương sáng rực, Tiêu Đình Nghiên nhìn thấy thì trong lòng khẽ động: “Nàng không phải vì ta chưa từng ăn nên trên bàn cơm mới cố ý nói như vậy đúng không.”
An Dương cười lạnh: “Chàng vẫn là nên đi ngủ đi, trong mơ tương đối dễ thấy mấy chuyện như vậy.”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Không phải thì không phải, ta đi ngủ làm gì, nàng đã mời ta ăn thì có lý nào ta lại không ăn.”
Hắn nếm một ngụm, thật sự không tồi, chả trách An Dương lại thích.
An Dương mặc kệ mấy lời vô nghĩa của hắn: “Mấy thứ này cũng không thể ăn hàng ngày được, cho dù là đồ ăn vặt thì cũng không gây tổn thương dạ dày quý giá của chàng đâu.”
Tiêu Đình Nghiên gật đầu tán đồng, mắt phượng bắt đầu lựa chọn, gắp đồ ăn cho An Dương: “Đúng, nương tử nói đúng, nhân sinh trên đời, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đời người chỉ có năm, sáu mươi năm, phải sớm hưởng thụ. Ai dà… Nàng kể cho ta nghe về chuyện của nàng trước kia đi…”
An Dương hơi dừng đũa: “Chuyện trước đây có cái gì hay mà nói.”
Tiêu Đình Nghiên nói: “Ta muốn nghe xem, trước đây thân mình của nàng không tốt, chuyện này ta đã biết, ta cũng không muốn sau này lại chọc nàng tức giận, nàng nói một chút thì ta sẽ hiểu rõ hơn.”
Phu thê đấu võ mồm chính là tình thú, nhưng nếu lại nhịn ăn giống như hôm nay thì Tiêu Đình Nghiên không chịu được.
Huống hồ hắn cũng không phải là loại người ưa sĩ diện, nếu không cũng đã không chạy tới phủ An vương, nên nhận sai thì nhận sai, nên hỏi thì hỏi, hắn cũng không sợ mất mặt.
Chỉ là có hơi tò mò và đau lòng.
An Dương gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, ăn xong mới nói: “Trước đây ta không thể nào ra cửa, tuy thái y chưa từng nhắc tới chuyện ta sống được chẳng bao lâu, nhưng mỗi lần bắt mạch cho ta đều đổ mồ hôi đầy đầu.”
An Dương vừa nói vừa mỉm cười, bây giờ nói lại những chuyện trước kia nàng ấy cũng cảm thấy nhẹ nhàng: “Mẫu thân vẫn cứ khóc thầm, trước kia phủ An vương còn đặt sẵn quan tài. Một năm từ tháng giêng đến tháng chạp, hạ nhân đều lo lắng đề phòng, ta có muốn ra ngoài thì cũng phải chờ đến tháng năm tháng sáu.”
Trời quá lạnh thì sợ nhiễm phong hàn, trời quá nóng lại sợ bị say nắng, sau này ăn uống tốt hơn một chút, lại uống thêm dược thái y kê, mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá, thân thể của An Dương không thể so với người khác, thái y nói khó mà mang thai con nối dõi.
Chuyện này Tiêu Đình Nghiên cũng biết, dù sao trước đây An Dương cũng là một con ma ốm, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết.
An Dương nói: “Bây giờ đã tốt rồi, thái y nói không có vấn đề gì lớn nữa, chàng đó, không cần khinh thường ta, cũng chẳng cần nhường nhịn gì cả. Bất quá chàng phải thấy may mắn vì trước đây thân mình ta không tốt, bằng không cũng không tới lượt chàng cưới ta.”
Tiêu Đình Nghiên a một tiếng, nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, nàng phải cảm thấy may mắn vì ta bận chuẩn bị cho khoa thi mùa xuân đó, bằng không đã sớm thành thân.”
Thật ra hắn cũng đau lòng, chuyện cưới gả chính là duyên phận, cũng không tới phiên người khác.
An Dương kêu một tiếng a còn to hơn Tiêu Đình Nghiên: “Phải phải phải, ta nên thắp hương bái Phật, cảm tạ Phật Tổ cùng Bồ Tát, để ta gả cho một người cứ hễ tức giận là chạy về nhà mẹ đẻ của ta, chàng không ngại mất mặt nhưng ta ngại nha.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ta vui, vậy nàng cũng chạy đi.”
Hắn nhướng mày cười với An Dương, hắn biết chỉ cần cười là An Dương sẽ không giận nữa, tính ra gương mặt này xài tốt thật.
An Dương liếc mắt nhìn hắn, ầm ĩ một hồi cũng ăn xong bữa cơm.
Hai người thành thân vào tháng mười, theo lý thuyết thì phải về Lan Lăng ăn tết, nhưng trời quá lạnh.
Nếu để An Dương ngồi xe ngựa đi mấy ngày đường, lúc đến nơi chắc chắn sẽ sinh bệnh, Tiêu Đình Nghiên cũng không muốn.
Vào tuần giữa tháng chạp, Tiêu gia gửi thư, là hai phong thư nhà, sáng sớm đã đưa tới nơi, một phong cho An Dương, một phong cho Tiêu Đình Nghiên.
Thư gửi cho An Dương chủ yếu là hỏi thăm, nói một ít chuyện nhà, còn nói hiện giờ trời lạnh, tết này không cần về Lan Lăng.
Còn bức thư gửi cho Tiêu Đình Nghiên thì An Dương không thấy được, nếu đã tách ra gửi thì chắc chắn là không muốn nàng ấy biết.
Chuyện này cũng phải để tâm An Dương một chút.
Tiêu Đình Nghiên vốn dĩ muốn cho An Dương xem, nhưng sau khi nhìn thấy mấy câu trong thư thì lập tức thay đổi sắc mặt, trong thư quanh co hỏi An Dương có tin tốt gì không.
Hai người thành hôn chưa được hai tháng, hỏi chuyện này thật sự có hơi sớm.
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy vấn đề không phải là hỏi An Dương có thai chưa, mà là muốn hỏi nàng ấy có thể mang thai được không.
Tiêu phu nhân cảm thấy, An Dương quý vì là quận chúa, làm mẹ chồng tất nhiên cũng không thể ép buộc người ta sinh hài tử, nhưng Tiêu Đình Nghiên cũng không thể không cần hài tử, nếu An Dương không thể sinh, còn không bằng nạp thiếp sinh một đứa.
Nam tử nạp thiếp chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, sức khỏe An Dương không tốt, dù sao cũng không thể vì nàng ấy là quận chúa, thân phận tôn quý thì không cần hài tử được.
Sinh một đứa với người khác, sau đó mang đến cho An Dương nuôi dưỡng, đó cũng là thân tử, chắc quận chúa cũng có thể minh bạch đạo lý này.
Tiêu Đình Nghiên âm thầm trợn mắt, An Dương nhìn qua: “Làm sao vậy, trong thư có nói gì sao?”
An Dương có chút tò mò, Tiêu Đình Nghiên nói không có việc gì, lại đưa thư qua cho nàng ấy: “Muốn thì tự nàng nhìn đi.”
An Dương hừ lạnh trong lòng, nếu xem thì thật quá không tin tưởng hắn, Tiêu Đình Nghiên có thể chỉ đang làm ra vẻ: “Ta không thèm đọc thư của chàng.”
Quả nhiên, Tiêu Đình Nghiên thu lại bức thư, còn nói: “Không thích thì thôi, năm nay không cần về Lan Lăng, nàng cũng chẳng cần nghĩ gì đâu, ta đã ở Lan Lăng mười mấy năm, thiếu mấy lần cũng chẳng sao.”
An Dương: “Được, vậy cũng không cần về vương phủ, chúng ta cứ ở nhà của mình thôi.”
Cũng không cần phải về phủ An vương, cuộc sống quan trọng nhất vẫn là bản thân, ai lại như Tiêu Đình Nghiên chứ, hở tí là chạy về nhà mẹ đẻ.
Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng gấp gáp gì, người nào thì có mệnh số của người đó, ở Hàn Lâm Viện mấy năm cũng không tệ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất