Khương Đường nhét hà bao vào tay Hàn Dư Thanh: “Cám ơn ngươi, ta vào trước đây.”
Khương Đường cũng không biết Hàn Dư Thanh thích cô cái gì. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ vội vàng gặp mặt ba lần mà thôi, mỗi lần gặp mặt nói chuyện không quá mười câu, chẳng lẽ thích vẻ ngoài xinh đẹp, thích tay nghề làm điểm tâm của nàng à.
Hàn Dư Thanh nói sẽ kiếm tiền nuôi nàng, vậy sau này nàng không còn đẹp, không thể làm điểm tâm nữa thì phải làm sao bây giờ.
Nàng không cần người khác nuôi.
Hàn Dư Thanh cúi đầu nhìn hà bao trong tay, khàn giọng nói: “Khương cô nương, có phải là bởi vì hôm nay ta quá đường đột, không có tam thư lục sính nên nàng mới...”
Khương Đường ngẩng đầu nói: “Cũng không hẳn là như thế, hơn nữa vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng rồi.”
Ai cũng muốn được làm người hái hoa, không ai muốn trở thành bông hoa để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Hàn Dư Thanh vẫn không hiểu ý tứ của Khương Đường, không đợi hắn suy nghĩ thêm, Khương Đường liền nói: “Hàn quản sự, ta đi trước.”
Trong lòng Hàn Dư Thanh rầu rĩ, hắn chỉ là không muốn Khương Đường chịu ủy khuất, cái này cũng là sai sao, cái gì gọi là thích hoa ở trên cành chứ.
Có phải sau khi hắn suy nghĩ rõ ràng những lời này rồi thì sẽ còn có cơ hội nữa không.
Hàn Dư Thanh cắn răng, Khương Đường nguyện ý nói chuyện với hắn cũng đã rất tốt rồi, hôm nay cũng là hắn quá mức đường đột, nếu không nói gì thì cũng sẽ không có chuyện.
Trở lại phòng hạ nhân, Khương Đường lật cuốn thoại bản, cũng không dày lắm, phần lớn các chữ trên đó nàng đều nhận ra. Đầu tiên là một cuốn thoại bản du ký, có hơi giống với truyện Thần Nông nếm bách thảo. Một cuốn khác viết về chuyện đi khắp nơi nếm thử các món ăn, có kèm theo tranh minh họa, nói món ăn đó ngon đến mức nào.
Chỉ một lúc Khương Đường đã lật xem xong.
Hai gói hạt khô kia cũng ngon, hạt thông được xào, vỏ mỏng nhân lớn, có mùi thơm ngọt ngào. Hạt dẻ rang đường được phủ một lớp nước đường mỏng, nhân hạt dẻ mềm mại ngọt ngào.
Khương Đường nếm thử vài hạt rồi chia ra để lại một nửa, còn lại mang đến phòng Hoài Hề.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời ngả về phía tây, trong phòng ánh vàng rực rỡ.
Phòng của nhất đẳng nha hoàn so với phòng của các nàng nhỏ hơn một chút, tuy nhiên chỉ có hai người ở.
Một đông một tây đặt hai cái giường cho hai người, ở giữa dùng bình phong ngăn cách. Phòng rất sạch sẽ, Hoài Hề ở bên này có một cái tủ dựa vào tường, bên cạnh tủ bày một cái bàn gỗ lim, mặt bàn bày một cái giá bút sứ Thanh Hoa, còn đặt mấy quyển sách.
Hoài Hề ngồi dựa lưng, trong tay có hai quyển sách, thấy Khương Đường tới liền dịch vào bên trong, để Khương Đường ngồi bên cạnh nàng.
Nhìn Khương Đường thần sắc không tệ, Hoài Hề ngược lại yên tâm, chỉ là ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Lần sau đừng có lỗ mãng như vậy.”
Khương Đường ai một tiếng: “Hoài Hề tỷ tỷ, ở đây có hạt thông với hạt dẻ rang đường, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Đầu gối ngươi sao rồi?”
Hoài Hề: “Tốt hơn nhiều rồi, mỗi ngày đều chườm nóng, chỗ bầm tím cũng sắp tan hết rồi. Ngươi đến vừa lúc, ta đang cảm thấy nhàm chán đây. Lộ Trúc dạy ngươi nhận chữ viết chữ, học như thế nào rồi.”
Khương Đường yên lặng đẩy hạt dẻ hạt thông về phía Hoài Hề, ngồi ngay ngắn hơn một chút rồi nói: “Tam Tự Kinh với Đệ Tử Quy đã nhận chữ được rồi, còn viết thì vẫn còn hơi lạ lẫm một chút.”
Hoài Hề rút ra một quyển sách: “Ngươi đến trễ, ta cùng Lộ Trúc Bạch Vi đều biết chữ, đại nương tử cảm thấy đọc sách nhiều có thể thông minh hiểu lý lẽ hơn. Vừa lúc ngươi dưỡng bệnh không cần đi hầu hạ, tranh thủ đọc sách nhiều một chút. Ta sẽ dạy ngươi.”
Khương Đường nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, cổ nhân vẫn nói muốn học phải có thầy để truyền đạt đạo lý cũng như giải đáp nan đề, Hoài Hề đã nguyện ý dạy nàng đọc sách, nàng đương nhiên phải nỗ lực học tập.
Hoài Hề giảng sách, nàng liền ở một bên lột hạt thông bóc hạt dẻ, thỉnh thoảng đút cho Hoài Hề ăn một hạt.
Đọc sách đến tận chạng vạng, Hoài Hề chê ánh nến trong phòng quá yếu, liền bảo Khương Đường trở về: “Buổi sáng ngày mai lại qua đây.”
Sáng mai thì nàng không tới được.
Khương Đường cười hắc hắc hai tiếng: “Hoài Hề tỷ tỷ, sáng mai sợ là không được, ta muốn đi cùng Lộ Trúc tỷ tỷ ra ngoài mua sắm. Ta sẽ mang thức ăn ngon về cho ngươi!”
Vẻ ngoài Khương Đường xinh đẹp, cười rộ lên lại càng đẹp hơn.
Hoài Hề khẽ gật đầu, tuy rằng nàng không hỏi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy, nếu đổi lại người rơi xuống nước hôm đó là nàng, Khương Đường cũng sẽ đi cứu người.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường theo Lộ Trúc ra khỏi phủ.
Vẫn là từ cửa phụ ở góc tây nam đi ra ngoài.
Lộ Trúc không chỉ muốn mua đồ, còn phải đi cửa hàng điểm tâm mới để trang trí nữa. Nàng bảo Khương Đường hai canh giờ sau chờ nàng ở cửa Vĩnh An bố trang.
Lộ Trúc: “Nếu ngươi đi dạo xong về sớm thì cứ về phủ thẳng luôn cũng được, không cần chờ ta.”
Hai canh giờ chính là bốn tiếng, khó khăn lắm nàng mới được đi ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải cố gắng đi cho được nhiều vòng.
Trước kia mỗi lần ra ngoài chỉ có chừng ba mươi phút, vội vàng tranh thủ thời gian, hôm nay Khương Đường đi rất chậm, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ngũ Hương Cư cách Hầu phủ rất gần, trên con đường này cửa đình như chợ, tiểu thương mở quầy buôn bán náo nhiệt, nhà cửa bên đường xếp hàng nối dài, chốc chốc lại có một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy vụt qua.
Trên đường ồn ào huyên náo, các loại thanh âm đan xen cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Đây mới chỉ là một con phố.
Khương Đường đi tới cửa hàng tạp hóa trước, nơi này có bán thùng tắm làm bằng gỗ, cao nửa người, phía dưới có một nút gỗ, có thể xả nước ra ngoài.
Thùng gỗ ngược lại không đắt, một trăm năm mươi đồng tiền, thêm một đồng tiền có thể đưa đến Hầu phủ. Nếu đã mua thì Khương Đường mua nhiều thêm một chút, còn mua đậu tắm cùng xà bông thơm, đồ vật thượng vàng hạ cám cộng thêm một đồng nữa, tổng cộng tốn hai đồng bạc.
Từ cửa hàng tạp hóa đi ra, Khương Đường liền đi tới bố trang. Ban đêm lạnh, chăn mà nàng đang dùng đắp bây giờ hơi mỏng, hơn nữa trời càng ngày càng nóng, còn phải mua thêm một cái chăn mỏng hơn.
Người bình thường đều mua bông và vải về tự mình làm, nhưng Khương Đường không biết may vá, chỉ có thể mua đồ làm sẵn. Chăn làm sẵn đắt hơn một chút, một cái chăn mỏng rộng cỡ hai giường cộng thêm một cái đệm dày tốn hết năm đồng bạc.
Muốn mua xiêm y phải đi đến cửa hàng may mặc, giá cả không rẻ, nhưng hơn ở chỗ chất liệu thoải mái kiểu dáng đẹp mắt. Hai thân trang phục mùa hè hai đôi giày vải, lại là năm đồng bạc đi ra.
Đồ đạc cần mua đã mua đầy đủ, Khương Đường thấy thời gian vẫn còn sớm trong túi còn dư tiền, xoay người đi vào một tửu lâu trang trí đại khí xa hoa.
Không chỉ trang hoàng đại khí, tên của tửu lâu cũng rất đại khí, được gọi là “Thắng Thiên Hạ”.
Đi vào liền có tiểu nhị dẫn vào chỗ ngồi, giữa các chỗ ngồi dùng rèm châu ngăn cách với nhau.
Trên bả vai tiểu nhị treo một cái khăn vải: “Tiểu nương tử muốn ăn cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Khương Đường đi ra ngoài ăn, cách rèm châu nhìn bàn khác đều là như vậy, hỏi: “Có những món gì?”
Tiểu nhị báo tên món ăn giống như đang nói tướng thanh: “Tửu lâu chúng ta ngon nhất là thịt cua đầu sư tử, bắt được cua hồ An Phong, phụ bếp sẽ dùng dụng cụ gỡ hết thịt cua bên trong ra. Tiểu nương nử đến đây dùng cơm một mình thì chỉ cần hai món ăn là đủ rồi, không bằng lại thêm một món bồ câu sữa kho tàu nữa đi, bồ câu được cho ăn đầy đủ, mỗi ngày bay đủ một dặm đường, chất thịt mới săn chắc như vậy.”
Hôm nay Khương Đường mang theo năm lượng bạc đi ra ngoài, không sợ ăn không nổi: “Vậy thì gọi món thịt cua đầu sư tử và bồ câu sữa kho tàu.”
Tiểu nhị ghi nhớ đồ ăn, lại hỏi: “Tiểu nương tử có muốn uống rượu không, rượu ở chỗ chúng ta đều được ủ lâu năm hết.”
Tuy rằng trong miệng rất thèm, nhưng hôm trước Khương Đường mới bị rơi xuống nước, không uống vẫn là tốt hơn: “Không cần rượu, chỉ cần hai món ăn này, thêm hai chén cơm nữa, nhanh lên một chút.”
Tiểu nhị: “Được.”
Cơm cũng được đưa lên cùng với món thịt cua đầu sư tử, chén cũng chỉ to bằng bàn tay, Khương Đường mới thấy may mắn khi mình gọi hai chén cơm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất